Cô y tá điều khiển cái cần ở dưới giường, trước mặt Tô Lạc xuất hiện
một bàn ăn nhỏ. Cô ta đặt bát chảo lên bàn, chuẩn bị bón cho Tô Lạc,
nhưng Tô Lạc kiên quyết từ chối tự cầm thìa, chầm chậm đưa lên miệng. Có lúc động tác hơi mạnh khiến vết thương nhói đau nhưng cô cố nhẫn nhịn,
tiếp tục ăn cháo.
Tiêu Kiến vẫn ngồi ở chỗ cũ, im lặng nhìn cô. Tô Lạc hơi ngượng
ngùng, khách sáo mời anh ta: “Cùng ăn với tôi đi, mùi vị không tồi.”
Tiêu Kiến Thành không trả lời. Tô Lạc mất hứng, lại cúi xuống ăn
tiếp. Điện thoại đột nhiên có tin nhắn, cô liền buông thìa, cầm lên xem. Là một tin nhắn “rác”, quảng cáo một tòa chung cư nào đó mở tiệc khai
trương quy mô lớn.
Cô cố gắng không để lộ vẻ mặt thất vọng.
Tiêu Kiến Thành chợt lên tiếng: “Cô nói dôí.” “Tôi nói dối anh ư?” Tô Lạc không hiểu.
“Cô nói chưa có bạn trai.”
“Tôi không có thật mà.”
“Vậy Dương Nhuệ là gì của cô?”
“Đồng nghiệp.”
“Chỉ là đồng nghiệp thôi sao?”.
“Ừ”
“Thật không?” Tiêu Kiến Thành hỏi.
“Tin hay không thì tùy anh.” “Thế thì cô yêu thầm anh ta?”
“Không có chuyện đó.”
“Chắc chắn cô thích anh ta. Thích là thích, cô còn không dám thừa nhận?”
Tiêu Kiến Thành nhìn Tô Lạc chăm chú, lời nói chắc như đinh đóng cột.
Tô Lạc hết sức bối rối, liền buột miệng: “Ai bảo tôi không dám thừa nhận?”
Tiêu Kiến Thành tiếp tục “truy kích”: “Thái độ cửa cô như vậy, chứng tỏ anh ta không thích cô?”
“Anh ấy… anh ấy…”
“Anh ta thế nào?”
“Bây giờ, anh ấy không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.”
“Tại sao, không muốn nghĩ, Anh ta kết hôn rồi à?”
“Chưa.”
“Có bạn gái rồi?” Tiêu Kiến Thành hỏi tới tấp.
“Chưa… Trước kia từng có.”
“Thế thì là tình cũ khó quên?” Tiêu Kiến Thành nhoài người về phía trước, nghiêm giọng hỏi.
Tô Lạc vẫn cầm cái thìa trên tay, ngây người nhìn Tiêu Kiến Thành. “…
Chắc… không phải.”
Tiêu Kiến Thành thông suốt vấn đề, ngồi về vị trí của mình, lạnh lùng kết luận: “Anh ta không có hứng thú với cô.”
Trong lòng Tô Lạc hiểu rõ, đây là câu trả lời chính xác nhất. Cô cúi đầu nhìn bát cháo, tự dưng hết muốn ăn.
“Đừng lãng phí thời gian vào người đàn ông không có hứng thú với cô.” Tiêu Kiến Thành tiếp tục lên tiếng. “Cô nên cân nhắc những người có
hứng thú với cô thì hơn.”
Tô Lạc ngẩng đầu. “Cũng chẳng người nào có hứng thú với tôi”
“Tôi có hứng thú với cô.” Tiêu Kiến Thành đáp.
“Anh chỉ vì cảm thấy cuộc sống nhàm chán nên mới nghĩ vậy.”
“Ai nói cuộc sống của tôi nhàm chán? Người đẹp, tôi rất bận rộn. Tôi
đâu có nhiều thời gian ngồi một chỗ, nhìn phụ nữ ăn thứ như đống phân
thế này.”
“Này!” Tô Lạc tức giận, định cầm bát cháo đổ lên người anh ta, đáng tiếc, tay cô không có sức, không cầm nổi cái bát nhỏ.
Tiêu Kiên Thành đắc ý đứng dậy, cười ha hả. “Tô Lạc, coi như tôi đã
thấy một bộ mặt khác của cô. Bình thường trông cô giống dân giang hồ,
nào là uống rượu, nào là đánh lộn… không ngờ trong cốt tủy của cô vẫn là thiếu nữ thuần khiết còn chơi trò yêu đơn phương cơ đấy.”
“Ai nói tôi yêu đơn phương? Chuyện này vẫn chưa có kết luận.” Tô Lạc cãi l ại .
Tiêu Kiến Thành đi đến trưóc mặt cô, bê khay đồ ăn sang cái bàn ở bên cạnh rồi lên tiếng hỏi: “Bao giờ mới có kết luận?”
“Cũng chưa biết.”
“Một tháng? Hai tháng? Một năm hay hai năm?”
“Chỉ cần anh ấy chưa có bạn gái, tôi vẫn còn cơ hội.”
“Có lẽ anh ta là đồng tính luyến ái.” Tiêu Kiến Thành đưa ra giả thiết khác.
“Không thể nào!” Tô Lạc phủ nhận ngay.
“Sao cô biết là không thể? Cô tận mắt nhìn thấy anh ta ở bên phụ nữ rồi à?”
“Tôi… Dù sao tôi cũng biết không phải.”
“Chi bằng…” Tiêu Kiến Thành đột ngột cầm điện thoại của Tô Lạc, tìm
số của Dương Nhuệ, gọi đi, mở loa ngoài rồi đưa đến trước mặt cô. “Cô
hãy trực tiếp hỏi anh ta, sẽ có kết luận ngay bây giờ.”
Tô Lạc sốt ruột, vội giơ tay cướp điện thoại, nhưng do động tác hơi
mạnh, xương sườn đau buốt vô cùng, cô bất giác rên khẽ một tiếng. May mà điện thoại vang lên thông báo không liên lạc được của tổng đài. Đúng
lúc cô y tá đi vào, Tiêu Kiến Thành quay đầu ra hiệu cho cô ta lui ra
ngoài.
Tô Lạc vẫn còn đau, cô chau mày, nhắm mắt, hơi cuộn người. Tiêu Kiến
Thành thu lại ý cười, ngồi xuống mép giường, để di động trên tủ đầu
giường. Anh ta cúi thấp xuống, một tay nâng cằm Tô Lạc, một tay giữ vai
cô, tựa hồ hoàn toàn bao trùm lên người cô.
Không biết anh ta định làm gì, Tô Lạc cảm thấy sợ hãi, mở miệng hỏi nhỏ: “Anh muốn làm…”
Không đợi cô nói hết câu, Tiêu Kiến Thành đã phủ môi, chặn miệng cô
lại. Tô Lạc muốn vùng vẫy nhưng không có sức. Cô miễn cưỡng túm tay áo
anh ta, định đẩy anh ta ra xa nhưng hoàn toàn vô dụng. May mà Tiêu Kiến
Thành không có hành động gì quá đáng, anh ta chỉ áp miệng mình lên môi
cô như muốn cảm nhận hơi ấm của cô. Một lúc sau, anh ta buông người cô,
đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Tô Lạc mãi mới định thần, trong lòng vô cùng ảo não. Sao cô có thể để người đàn ông này bắt nạt hết lần này đến lần khác? Cô cố gắng nhoài
người lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho Tiêu Kiến Thành. Đầu
bên kia mãi vẫn không có người nghe máy. Xem ra đối phương sợ bị cô
mắng, nhưng cô mặc kệ, không ngừng gọi cho anh ta.
Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối. Tô Lạc đang chuẩn bị cất cao
giọng, đầu dây bên kia bỗng truyền đến thanh âm dịu dàng của một người
phụ nữ: “A lô, Tô Lạc phải không? Thì ra là Thẩm Doanh nghe máy.
Tô Lạc cất giọng khô khốc “Tôi muốn tìm Tiêu Kiên Thành đang lái xe,
không tiện nghe điện thoại. Cô có muốn tôi chuyển lời đến anh ấy không?”
“Cô hãy bảo anh ta nghe máy.” Tô Lạc tỏ thái độ cứng rắn.
“Ở đây nhiều cảnh sát giao thông, anh ấy thật sự không tiện nghe. Hay là để lát nữa anh ấy gọi lại cho cô?”
“Phiền cô bảo anh ta nghe máy ngay!” Tô Lạc không bị thuyết phục bởi lý do của cô ta.
“Chuyện này… Anh ấy thật sự không thể… Anh ấy đang lái xe…” Đầu dây
bên kia đột nhiên vang lên giọng nói của Tiêu Kiến Thành: “Chuyện gì?”
“Tiêu Kiến Thành, anh đừng có quá đáng như vậy!”
“Được, không thành vấn đề.” Ngữ khí của Tiêu Kiến Thành vẫn bình thường, thậm chí có chút vui vẻ.
“Tôi cảnh cáo anh, đừng ức hiếp người khác quá đáng. .Anh động đến
tôi, tôi sẽ khiến anh không ngóc đầu lên nổi.” Tô Lạc nghiến răng uy
hiếp.
“Ok, chuyện này dễ thương lượng thôi.”
“Xin anh từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, có chuyện gì hãy liên lạc bằng điện thoại, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Được thôi” lần sau gặp bàn tiếp.”
Tô Lạc sắp phát điên. “Không có lần sau, vĩnh viễn không có lần sau, anh là dồ khốn.”
Ở đầu dây bên kia, Tiêu Kiến Thành cất tiếng cười vui vẻ. “Hẹn gặp lại, Tô Lạc.” Nói xong, anh ta liền cúp máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...