Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Cuối tháng bảy, nắng gắt như lửa.

Trong quá trình huấn luyện ngày qua ngày, cái nóng như thiêu đốt cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng huấn luyện, cây cối xanh tươi trồng trong căn cứ đều rũ xuống từng mảng, lá xanh bị ánh nắng chiếu rọi đến bóng loáng.

Mùa hè năm nay nóng hơn những năm trước rất nhiều, Tả Đàotừ nhỏ đã sợ nóng, mấy ngày nay nhiệt độ tăng cao, ngoại trừ việc gặp đám người Đinh Lôi một lần, thì cũng chỉ ra ngoài cùng Tô Nguyệt Yểu làm chuyện quan trọng.

Không có bất ngờ gì, cậu đã thành công nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học S.

Lâm Thái Sâm có một người quen ở Đại học S, sau khi nói chuyện với ban giám hiệu nhà trường, nói rằng không cần phải đợi đến đầu học kỳ mới đến trường nộp đơn xin đình chỉ học, thừa dịp cuối tuần liền đến đại học S làm cho xong thủ tục luôn, sau đó Tả Đào liền nằm bẹp trong căn cứ không ra cửa nữa.

"Mẹ nó, thời tiết này quả thực, tôi vừa đi xuống lấy hộp cơm thôi mà thiếu chút nữa bị nướng chín."

Tư Tranh cầm trong tay một túi nước đường lớn, mở cửa bước vào, mồ hôi đầm đìa, đặt đồ ăn lên bàn rồi đi thẳng ra chỗ điều hòa đang thổi khí lạnh.

Khương Minh ở một bên lo lắng nhìn: "Hai ngày trước anh có đọc được trên một tài khoản chính thức, không thể để mặt đối diện với điều hòa, dễ bị liệt mặt." Sau đó hắn nhìn túi nước đường lớn lại thở dài: "Một ngày hai ly nước đá, các cậu để ý dạ dày chút, đừng để đến lúc lên thi đấu lại bị tiêu chảy, đến lúc ấy tôi thật sự sẽ giết chết các cậu."

"Không ăn không được, chúng em đều là người trẻ tuổi khí huyết phương cương, nóng đến chịu không nổi." Vương Thu rời chỗ ngồi, tìm phần của mình trong túi đồ ăn, sau đó vặn nhỏ điều hòa xuống hai độ, nói: "May mắn, tôi mới vừa xem dự báo thời tiết nói ngày thi đấu trời sẽ đổ mưa, không uổng phí mấy ngày nay tôi hàng đêm cầu nguyện."

Lịch thi đấu mùa hè đã được công bố vào sáng nay, chiều mai trận đấu đầu tiên của họ vẫn sẽ gặp Reborn.

Nói thật, Tả Đào sau khi nhìn thấy lịch thi đấu còn không khỏi một trận cảm thán, nghĩ thầm đây là cái nghiệt duyên gì vậy, lúc trước khi đánh vòng bảng, bọn họ cũng ngay trận đầu đã đụng phải Reborn, ai có thể nghĩ tới trằn trọc tới giải mùa hạ, cư nhiên lại đụng phải.

Ngoài ý muốn không chỉ có bọn họ, từ lúc lịch thi đấu được công bố, thanh âm thảo luận trên mạng liền không dừng lại. Đương nhiên, đề tài thảo luận ngoại trừ thi đấu ra, phần lớn đều là những ngôn luận màu hồng.

Có vẻ như kể từ khi sự việc ấn like đến bây giờ, n kiểu thảo luận này chưa bao giờ dừng lại. Chỉ là gần đây bọn họ bận tập luyện, không xuất hiện nhiều trên weibo, cũng rất ít phát sóng trực tiếp, cho nên thanh âm mới không khoa trương như lúc trước.

Khương Minh rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

Trận đấu solo của Tống Thời Hàn còn chưa có kết thúc, Tả Đào liền đem nước đường bưng tới chỗ ngồi của mình, dự định vừa xem Tống Thời Hàn chơi game vừa ăn, thuận tiện đem theo cốc trà chanh mà Tống Thời Hàn gọi mang tới luôn.

Trên mạng nói, đàn ông làm việc nghiêm túc rất hấp dẫn, trước đây cậu không nghĩ vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Thời Hàn nghiêm túc chơi game, Tả Đào mới nhận ra câu nói này thực ra cũng có lý.

Sau khi thời tiết trở nên nắng nóng, bọn họ chuyển sang mặc đồng phục mùa hè của đội, áo đồng phục phông trắng và quần đùi đen, áo phông có in logo Wildfire, sắc lạnh của ngọn lửa từ vị trí ngực một đường thẳng đến vai, là một ngọn lửa đỏ tươi, bắn ra đầy tia lửa. Bởi vì thiết kế đủ thông minh nên không những trông không cầu kỳ mà còn rất ngầu.

Bàn tay trái mảnh khảnh xinh đẹp của anh đang gõ bàn phím, ngoài ra rõ ràng không có động tác gì đặc biệt, nhưng Tống Thời Hàn mặc bộ trang phục này chỉ cần ngồi trên ghế chơi game thôi cũng đã là cảnh đẹp ý vui.

Có lẽ cũng giống như thiết kế của đồng phục đội, đều là dưới sự bao vây của cái lạnh mà tồn tại một tia cực nóng, cho nên mới làm mọi người không thể rời mắt.

Tả Đào thổi khí lạnh trên cốc nước đường, sau đó tựa đầu nhìn bạn trai chơi game, cậu cảm thấy cuộc sống bây giờ thật thoải mái.

Vì cấu trúc xương, khi trên mặt anh không có biểu tình gì, đôi mắt Tống Thời Hàn sẽ có vẻ lạnh băng. Có lẽ là do đồng đội mà anh ghép cặp ở vòng này không tốt lắm, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại có chút khó chịu, các thao tác trên tay cũng trở nên quyết liệt hơn.


Ngày xửa ngày xưa, Tả Đào bất cứ lúc nào có thời gian đều ngồi xổm trong phòng phát sóng trực tiếp, lúc đó người đàn ông này cũng có vẻ ngoài lạnh lùng và lười biếng, thỉnh thoảng lại ân cần giải thích một hai chi tiết thao tác, vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ với một giọng nói trầm thấp truyền qua internet chảy xuôi vào lỗ tai, đã làm lòng người say đắm.

Khi đó Tả Đào còn thường xuyên tự hỏi một vấn đề, Tống Thời Hàn có phải luôn giữ thái độ lãnh đạm này với tất cả mọi người hay không. Lúc trước cậu lấy thân phận là fans kỹ thuật mà lọt hố, khi cảm xúc mơ hồ, cậu từng than thở rằng một người như vậy có thể sẽ không tìm được bạn đời.

Hiện tại cậu đã biết đáp án.

Không phải.

Cậu đã thành người ngoại lệ kia.

Tựa hồ nhận ra ánh mắt Tả Đào, Tống Thời Hàn đuôi mắt nhìn qua, nhếch khóe môi hỏi: "Em đang nhìn cái gì?"

"Không có gì, có cần em giúp anh mở ra không?"

Tả Đào di chuyển chiếc ghế của mình đến cạnh Tống Thời Hành, thấy anh gọn gàng lấy đầu hai kẻ địch sau, mới hỏi một tiếng.

Tống Thời Hàn đồng ý, lấy trang bị rồi một lần nữa từ nước suối xuất phát.

Vương Thu giống như bóng ma từ bên cạnh đi qua, nhão dính dính mà để lại một câu: "Giúp mở lại không đút uống, này tính là cái gì?"

Tả Đào: "......"

Lúc đó Cat vừa phát sóng xong, sau khi tháo tai nghe ra, cô đứng dậy, liếc nhìn Vương Thu rồi nói "Nếu cậu lên tiếng sớm hơn thì cậu đã có thể trực tiếp trồng cây chuối gội đầu rồi."

"Vậy thì không thể." Vương Thu nói: "Tôi đã nhìn chằm chằm, thấy chị ấn tắt phát sóng rồi, mới dám lớn mật lên tiếng."

"Cậu liền không thể bình thường một chút sao?"

Khương Minh đi xuống lầu bưng một cái gói lên, vỗ nhẹ sau đầu Vương Thu, đặt đồ xuống bàn rồi nói: "Bên Đào Ngôn đưa bàn phím định chế tới, mọi người đợi lát nữa tìm cơ hội phát cái Weibo, tháng sau đưa ra thị trường."

Dừng một chút, hắn khéo léo ám chỉ hai người: "Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt. Chỉ cần đơn giản nói qua về thời gian ra mắt sản phẩm là được, những cái khác không cần nói quá nhiều, OK?"

Tả Đào mơ hồ đồng ý, cầm lấy rồi mở ra. Bàn phím của Đào Ngôn có hai màu xanh băng và hồng nhạt, chiếc tặng cho Tống Thời Hàn là màu xanh băng có khắc ID Fire trên đó, mà của cậu là cái có màu hồng nhạt cũng khắc ID Pink ở vị trí đó.

Tư Tranh nói: "Đây là đại ngôn đầu tiên của đội trưởng trong kiếp sống chức nghiệp, khẳng định không lo doanh số."

Ánh mắt Vương Thu tràn đầy hâm mộ, hắn nhìn về phía Khương Minh, hỏi: "Khi nào thì nhận cho tôi một cái đại ngôn?"

Khương Minh tức giận mà trừng hắn một cái: "Cậu còn thiếu đại ngôn sao?"

Vừa dứt lời, Tống Thời Hàn cũng vừa vặn kết thúc trận đấu, tùy ý đeo tai nghe lên cổ, thấy Tả Đào vừa mở gói hàng ra, liền nói: "Anh nhìn xem."


Khương Minh gần đây bị yếu tim, Tả Đào cũng nhìn ở trong mắt, dựa theo yêu cầu của anh, chỉ làm động tác đơn giản là đưa qua, cũng không nói cái gì.

Không bao lâu sau, Tống Thời Hàn cũng chia sẻ một cái Weibo.

Nhưng khu bình luận bên dưới Weibo lại không bình đạm như vậy——

【Từ xưa đến nay hồng lam đều sinh ra CP, Đào Ngôn ý đồ thật rõ ràng. 】

【 HU hu hu, đây là CP ngọt ngào nhất trong giới sao lại cò thể không buôn bán đây!! 】

【 Vậy thôi vậy thôi vậy thôi, không nói gì nữa? 】

【 Hiểu rõ, lúc này vô thanh thắng hữu thanh, bọn nhãi con của tôi cố lên! 】

【 Là một câu hỏi hàng ngày, khi nào phân phát đường, khi nào phân phát đường, khi nào phân phát đường, chuyện quan trọng phải hỏi ba lần! 】

【 Là cặp đôi cho bên dùng bàn phím đôi! 】

Tả Đào không kìm được, bí mật đăng nhập vào tài khoản của ZZ ấn like thích bình luận này.

——

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, ngày thi đấu đã đến trong chớp mắt.

Thậm chí còn hơn cả vòng sơ loại, sân vận động của Phong thị tràn ngập trong biển người. Buổi sáng là lễ khai mạc, mọi người vừa đến địa điểm đã được nhân viên công tác dẫn vào đường hầm dành cho tuyển thủ đưa vào phòng nghỉ, bài hát chủ đề thi đấu mùa hè tràn đầy nhiệt huyết cùng tiếng thét chói tai của các fans quanh quẩn khắp noi, mặc dù vẫn cách cả một hậu trường, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hò hét của fans các nhà.

Nắm bắt thời gian cuối cùng, Khương Minh vẫn còn nhắc đi nhắc lại một tí vấn đề chiến thuật. Không bao lâu sau, nhân viên công tác theo thường lệ đón mọi người lên sân khấu để giới thiệu.

Thời gian trôi qua từng phút.

Một giờ trước trận đấu, Ngô Thủy Ba mang theo phát sóng trực tiếp gõ cửa phòng chờ của Wildfire.

"Cốc cốc cốc!"

Ngô Thủy Ba trang điểm tinh tế chào mọi người, ánh mắt đầu tiên lướt qua Tả Đào và Tống Thời Hàn, mới nói: "Trước trận đấu chúng ta phỏng vấn ngắn gọn nhé, tôi không quấy rầy đến mọi người chứ?"

Khương Minh nhìn thấy người này liền đau đầu, rất muốn nói một câu quấy rầy tới rồi.


Dù sao Ngô Thủy Ba rất am hiểu mang tiết tấu kỳ quái, sợ đối phương sẽ hỏi vấn đề không nên hỏi, chỉ có thể ở phía sau liều mạng đưa mắt ra hiệu.

"Hello anh Khương, đôi mắt không thoải mái sao?"

Ai biết giây tiếp theo, Ngô Thủy Ba điều chỉnh nhóm quay camera, dừng ở trên người Khương Minh, vừa vặn bắt gặp cảnh hắn đang nháy mắt với các đội viên của mình.

Khu bình luận cười nổ tung ——

【 ha ha ha, anh Khương đây là có chuyện gì? 】

【Lúc đầu tôi không muốn nói gì cả, nhưng nếu anh đã làm điều này thì tôi phải nói thôi—các chị em! Hãy giương cao ngọn cờ CP hoả hồng!!! 】

【 Đau mắt thì đi bệnh viện. 】

【 Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người họ cùng một khung hình sau bức ảnh ở công viên giải trí. 】

【 Quản lão Khương làm gì, nhóm chị em mau chụp hình, đợi lát nữa nhìn xem có thể soi được chi tiết nào không. 】

Khương Minh khóe miệng đều phải run rẩy, nhưng anh chỉ có thể cố gắng hết sức để duy trì nụ cười trên môi, lễ phép chào hỏi nhóm fans.

May mà. Có lẽ nụ cười này của Khương Minh đã kiếm đủ điểm, sau lúc phỏng vấn, Ngô Thủy Ba hiếm hoi một lần trong kiếp sóng chức nghiệp không hố người, chỉ dựa theo lệ thường hỏi họ những câu hỏi khác nhau như thường lệ và chúc mọi người có thành tích tốt trong giải đấu lần này, liền mang theo đoàn đội đi gõ cửa chiến đội tiếp theo.

Khương Minh lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thán Ngô Thủy Ba lần này phỏng vấn quy củ không ít. Vừa rồi hắn thật sự có chút lo lắng, ác đội khác đều dựa vào kết quả thi đấu của mình để lên weibo, đến chỗ bọn họ nơi này, liền bởi vì tình yêu.

Hắn sẽ bị các đồng nghiệp trong nhóm cười chết.

Mười phút cuối cùng trước khi bắt đầu trận đấu, nhân viên lại gõ cửa phòng Wildfire, sau khi xác nhận tình trạng của các tuyển thủ không có vấn đề gì, sau một hồi chuẩn bị đã sẵn sàng lên sân thi đấu.

Khương Minh vỗ tay: "Tạm thời như vậy đã, mọi người thư giãn rồi lên sân khấu, đánh cho thật tốt, tranh thủ lấy cái thắng đầu tiên."

Mọi người sôi nổi đáp lại, Vương Thu cười càn rỡ nhất, nói: "Cái gì kêu tranh thủ, chắc chắn sẽ lấy thắng đầu tiên!" Hắn nói, lại nhìn Tả Đào: "Đúng hay không Quả Đào!"

Phiên bản này sau khi cập nhật đặc biệt hữu hảo với pháp sư, một số trang bị ma thuật đã được nâng cấp trực tiếp lên cấp độ sử thi, Tả Đào cũng được hưởng lợi rất nhiều nhờ phong cách chơi cá nhân của mình.

Đứng dậy sau, thấy hai người ngoại thiết liền nơi tay biên vị trí, Tả Đào thuận tay bắt lên hướng trên vai một bối, liền đi theo Tống Thời Hàn cùng nhau đi ra ngoài.

Sau khi đứng dậy, Tả Đào thấy thiết bị ngoại vi của mình đã có sẵn, Tả Đào chộp lấy vác lên vai, sau đó đi theo Tống Thời Hàn ra ngoài.

Bình luận viên của trận đấu này là một vài gương mặt mới nhưng nội dung trò chuyện khá táo bạo.

Bình luận viên A: "Haiz, xem Wildfire và Reborn tôi vẫn cảm thấy có chút cảm thán, lúc trước tôi là fan của FTU, sau lại lại bởi vì Hàn Thần mà nhập vòng. Đó là thời đại của nước mắt."

Mọi ngườii thuận thế lấy cái đề tài này trò chuyện vài câu về sự phát triển hiện tại của cả hai bên.

Bình luận viên C ý vị thâm trường: "Lại nói tiếp, gần đây đề tài về Hàn Thần và Pink còn rất hot nha."

Ngay khi hắn nói những lời này, khán giả đã bật cười.


Bình luận viên A kiêu hãnh đứng dậy: "Hiểu rõ hiểu rõ, tôi cũng coi như là fans của bọn họ!"

Bình luận viên B giả vờ không hiểu: "Anh đang nói cái gì vậy?"

Bình luận viên C cười thần bí: "Không nói, hơn nữa tôi sợ huấn luyện viên Khương lên sân khấu véo chúng tôi xuống."

Dừng một chút, lại bồi thêm một câu: "Nếu bạn thực sự tò mò, bạn có thể xem weibo của ZZ, hắn chính là fans đầu lĩnh."

Tả Đào: "......" Cậu thực sự không mong đợi khi nghe thấy tên ZZ trong trò chơi, thậm chí cậu đã bắt đầu suy nghĩ, có nên đổi sang một cái nick nhỏ khác không.

Cho đến khi một giọng nói ở bên cạnh vang lên: "Pink."

"A?" Tả Đào đang lơ đãng nghe bình luận viên nói chuyện. Thấy gọi, cậu nghiêng đầu nhìn Tống Thời Hàn, từ trong túi đựng thiết bị ngoại vi lấy bàn phím ra, hỏi: "Sao vậy?"

Tống Thời Hàn liếc nhìn túi ngoại vi trong tay, nói: "Có phải lấy nhầm bàn phím rồi không?"

Tả Đào ngẩn ra: "Cái gì?"

Vừa nói xong, không chờ Tống Thời Hàn kịp phản ứng, Tả Đào vừa nhìn thấy bàn phím trên bàn đối phương thì đầu óc ong ong, sau đó ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tựa như đang cười mà không cười của Tống Thời Hàn.

Trời!

Ai có thể nói cho cậu, vì cái gì bàn phím của cậu sẽ ở trên tay Tống Thời Hàn?

Tả Đào che mặt, đưa tay cầm lấy tai nghe, nhanh chóng tiến đến gần Tống Thời Hàn, nhỏ giọng nói: "Hẳn là em lấy nhầm, bây giờ đổi lại?"

Bao đựng thiết bị ngoại vi của bọn họ đều giống nhau, ngày thường cũng có lúc lấy nhầm chỉ cần đổi lại là được. Nhưng vấn đề là, hôm nay bọn họ mang bàn phím của Đào Ngôn, hiện tại trên tay Tống Thời Hàn chính là cái bàn phím màu hồng của cậu, quả thực khác xa phong cách thường ngày của Tống Thời Hàn vạn dặm.

Tống Thời Hàn vừa định nói không có việc gì.

Giây tiếp theo, ống kính của đạo diễn rơi vào hai người đường dưới của Wildfire.

Toàn bộ nơi này lập tức nổ ra một loạt tiếng la hét điên cuồng.

Trong đội, mọi người đang kiểm tra thiết bị ngoại vi nhìn lên với vẻ bối rối, thì thấy trên màn hình lớn phát sóng trực tiếp, chàng trai với mái tóc nhuộm hồng nghiêng đầu về phía đội trưởng của mình, hai người họ đang ở rất gần nhau, dường như đang bàn bạc điều gì đó.

Có lẽ là ý thức được chính mình bị quay, vẻ mặt Tả Đào tê rần, vừa định nói cái gì đó để giảm bớt xấu hổ. Tống Thời Hàn cong môi cười khẽ một tiếng, anh ngước mắt nhìn về phía màn hình, thoải mái hào phóng gật đầu, mới rũ mắt nhìn về phía Tả Đào, nói: "Không cần đổi, đều giống nhau."

"Dạ, được." Tả Đào miễn cưỡng giả bộ thật tự nhiên, nói: "Quả thật là giống nhau."

Vài giây sau, Tả Đào chậm rãi đem đầu mình trở về, đặt bàn phím lên máy tính, tai lặng lẽ đỏ lên.

Tiếng la hét ngày càng to hơn.

Khương Minh đau đớn nhắm mắt lại.

Rất tốt, không quy củ chính là đội viên nhà bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui