Trở lại phòng tắm rửa một cái, lại thay một bộ quần áo khô mát, rồi Tống Thời Hàn mới cầm hộp đồ ăn mà Tả Đào mua cho anh đi đến phòng bếp.
Tuy rằng giữa chừng bị trì hoãn, nhưng Tả Đào vẫn luôn dùng túi giấy đóng gói bảo vệ chặt chẽ, cho nên cũng không bị mưa làm ướt, hơn nữa bên trong còn được bọc một tầng nhôm bạc, khi mở ra đồ ăn cư nhiên vẫn còn ấm.
Khương Minh đang nấu nước gừng nhìn qua, nhíu mày: "Vẫn nên nấu lại cho nóng đi, đều mắc mưa, cẩn thận cảm lạnh."
Tống Thời Hàn lên tiếng, đem đồ ăn bỏ vào lò vi sóng, sau đó đẩy cửa sổ châm điếu thuốc.
"Cậu cũng nên cai thuốc đi." Khương Minh nhìn về phía Tống Thời Hàn, hắn dựa lưng vào kệ bếp, nhịn không được nói một câu: "Tôi thấy mấy ngày nay cậu hút hơi nhiều."
Tống Thời Hàn hỏi lại: "Khương ca, thời gian thi đấu đã được sắp xếp chưa?"
Trước khi ra cửa anh đã vào official website xem qua, vẫn còn chưa có thông báo.
Dựa theo tình huống lúc trước, lịch thi đấu hẳn là sẽ có trong khoảng thời gian này.
"Chưa, nghe nói năm nay thay đổi quy tắc, lựa chọn đến rút thăm trực tiếp." Bực bội cả đêm, đến lúc này cũng coi như đã bình tĩnh lại, Khương Minh cũng đi hút điếu thuốc, nói: "Có lẽ sáng ngày mai sẽ có thông báo.
Mẹ nó, không phải tôi nói, trận đấu khởi động năm nay có khi còn náo nhiệt hơn trận đấu mùa xuân năm ngoái, tái khu chúng ta không biết đã mời bao nhiêu đại V chia sẻ, nhìn qua cứ tưởng đang ăn tết ấy."
"Tôi thật không rõ, những chiến đội đó đều nhàn đến hoảng sao, sao cứ phải thêm náo nhiệt làm gì."
Nếu là trước kia, những vòng đấu khởi động như này cũng chỉ là một cuộc thi bình thường, trên cơ bản mọi người đều yên lặng thi đấu, thi đấu xong lại an tĩnh chờ đợi thành tích, trong cả quá trình đó trên mạng không có lấy một cái bọt nước nổi lên.
Nhưng năm nay tình huống lại khác hoàn toàn.
Phía chính phủ nhìn thấy lưu lượng cho nên mấy ngày nay luôn tăng ca an bài trước khi bắt đầu thi đấu, buổi tối nay Khương Minh mới nhận được thông báo, nói là ngày mai còn phải rút ra chút thời gian để nhận phỏng vấn trước khi thi đấu.
Thời gian quá gấp.
Phối hợp giữa chiến đội vẫn còn chưa luyện xong đã phát sinh ra nhiều chuyện phải đối phó như vậy.
Nhìn ra Khương Minh đang lo lắng, Tống Thời Hàn hút nốt điếu thuốc rồi đem đầu mẩu thuốc lá dập tắt, đi qua chỗ lò vi sóng đem đồ ăn lấy ra: "Yên tâm, không thành vấn đề."
"Đúng là đối với cậu thì vấn đề không lớn, nhưng bọn họ thì sao?"
Khương Minh đương nhiên biết lấy trình độ hiện tại của bọn họ, muốn lấy được tư cách tham gia giải đấu mùa hè thì không thành vấn đề.
Nhưng đồng dạng, cái quá trình này tất nhiên cũng dấy lên một trận phong ba trên mạng —— dù sao độ ăn ý của nhà mình quả thật không bằng mấy nhà khác.
Kỳ thật lúc trước Khương Minh cũng không lo lắng vấn đề này đến vậy, ban đầu hắn nghĩ đây cũng chỉ là một trận khơi động độ chú ý không lớn, chờ sau khi kết thúc còn có một đống thời gian để huấn luyện, chờ đến giải thi đấu mùa hạ thì độ ăn ý cũng đã luyện được kha khá rồi.
Nhưng hiện tại lưu lượng đột nhiên lên men dẫn đến loại tình trạng này, người chú ý quá nhiều, tất nhiên vấn đề gặp phải không còn như lúc trước nữa.
Mà điều Khương Minh lo lắng nhất vẫn là Tả Đào, đứa nhỏ ở tuổi này ít nhiều đều có lúc bốc đồng, nhiều khi không áp chế được lửa giận, tâm thái cũng rất dễ dàng chịu ảnh hưởng.
Liền giống như buổi tối hôm qua, nghĩ đến cái Weibo mà Tả Đào đăng lên không lâu trước đó, Khương Minh lại cúi đầu xoa xoa thái dương thở dài.
"Cậu biết không, phía bên liên minh vừa mới gửi bưu kiện cho tôi." Khương Minh cố ý dùng giọng nói lạnh lùng băng, nói: "Nói tuyển thủ Pink đã có hành vi phát ngôn gây tranh cãi trên internet mà đưa ra trừng phạt, 9 giờ sáng mai sẽ thông báo trên mạng."
Khương Minh như thế nào cũng không nghĩ tới, từ khi thành lập chiến đội đến nay, thông báo xử phạt vi phạm quy định đầu tiên mà hắn nhận được lại là do Tả Đào mang đến.
Một đứa nhỏ mà hắn vô cùng vừa lòng và yên tâm..
Một đứa bé ngoan như vậy, sao có thể lên mạng mắng người khác là ngu ngốc được?
"Vẫn là do cậu chọc họa." Khương Minh xoa xoa cái trán, cũng lười phải suy nghĩ, trực tiếp đem mọi sai lầm đổ lên người Tống Thời Hàn: "Nếu không phải do cậu, em ấy cũng sẽ không mắng chửi người."
Tống Thời Hàn nâng mắt, không biết nhớ tới cái gì, khóe môi gợi lên một độ cung không quá rõ ràng, hướng Khương Minh nói: "Phạt tiền thì tôi thay em ấy nộp."
"Cậu nộp phạt thay em ấy?" Khương Minh xuy một tiếng.
Tống Thời Hàn: "Làm sao vậy?"
Khương Minh không nhanh không chậm: "Có thể nộp tôi đã sớm thay em ấy nộp.
Bởi vì mắng không quá khó nghe, cũng không mang đến ảnh hưởng quá nhiều, cho nên bên phía liên minh chỉ trừng phạt khấu trừ tích phân cá nhân." Hắn mỉm cười: "Cậu biết không, hiện tại Tả Đào chính là tuyển thủ duy nhất trong nước có số điểm tích phân bị âm đấy."
"Còn may trận đấu khởi động này không yêu cầu điểm tích phân.
Nếu đổi thành giải đấu mùa hạ, thì đã trực tiếp bị huỷ bỏ tư cách thi đấu."
Tống Thời Hàn: "......"
"Tôi xem như đã nhìn ra, đứa nhỏ Tả Đào này tuy rằng nhìn rất ngoan, nhưng trong xương cốt vẫn mang theo chút phản nghịch giống như bạn cùng trang lứa." Khương Minh hút thuốc thở dài: "Lúc trước tôi còn đang suy nghĩ sao lại có một đứa bé vừa ngoan ngoãn lại nghe lời đến như vậy, thì ra là chưa đụng trúng nghịch lân của hắn."
Nói tới đây, hắn cách không vỗ vai Tống Thời Hàn: "Hiện tại tôi có thêm một yêu cầu, quản cho tốt vị fan hỗ trợ nhỏ của cậu đi."
Vừa nói xong: "Chờ chút." Khương Minh trơ mắt nhìn Tống Thời Hàn gắp một miếng sườn xào chua ngọt, hắn cũng có chút ngoài ý muốn nói: "Tôi nhớ rõ, cậu không thích ăn ngọt mà đúng không?"
"Ừ." Tống Thời Hàn rũ mắt ăn cơm, đám lông mi dày rũ xuống một bóng ma nhỏ: "Hiện tại ăn được."
——
Cuối cùng Tả Đào vẫn là không có uống nước gừng do Khương Minh nấu, chờ sau khi cậu trở lạih phòng tắm rửa xong, chỉ kịp sấy sơ sơ mái tóc liền buồn ngủ đến không chịu được, mơ mơ màng màng tiến vào ổ chăn nằm xuống.
Kết quả mà say rượu mang lại vô cùng đáng sợ.
Chờ đến lúc Tả Đào tỉnh lại đã 10 giờ sáng ngày hôm sau, lúc mở mắt ra, đầu cậu đau đến nỗi muốn trực tiếp thăng thiên.
Chờ khoảng vài giây, cậu mới trở mình, nỗ lực muốn xuống nệm đứng dậy, kết quả lại nắm được một tấm vải còn hơi ẩm ướt.
Cúi đầu nhìn xuống, nỗ lực phân biệt một hồi, đồng tử Tả Đào trực tiếp chấn động ——
Rất tốt, là áo khoác của Tống Thời Hàn.
Cái áo khoác này cũng không biết đã phải chịu cái dạng tàn phá gì mà giờ phút này nhăn nheo bèo nhèo như là một tấm giẻ lau, cơ hồ nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Tả Đào yên tĩnh nhắm mắt nỗ lực nhớ lại, hình như tối hôm qua lúc tắm rửa xong, cậu lại nhịn không được đem cái áo này mặc vào, có lẽ ngủ đến nửa đêm liền thấy không thoải mái rồi không biết bằng cách nào mà cậu tự cởi ra được, kết quả suốt đêm lăn qua lộn lại rồi quấn chăn ôm vào rồi tiện thể ôm luôn cái áo khoác vào người, thành ra cả đệm và chăn đều ướt một mảng.
"Ông trời, rốt cuộc thì tối hôm qua mình đã phát bao nhiêu thần kinh......"
Ôm quần áo của Tống Thời Hàn, Tả Đào quả thực khóc không ra nước mắt, cậu vỗ vỗ cái trán mình, đầu nặng chân nhẹ xoay người xuống giường, sau đó vô cùng chột dạ mà ngồi xổm xuống trước máy giặt, đem áo khoác thả vào.
Trong quá trình đảo nước giặt, cậu lại không thể ngăn lại mà nhớ đến chuyện tối hôm qua.
Lúc ấy không cảm thấy có chuyện gì, giờ phút này nhớ lại, quả thực từng việc đều muốn lập tức bay về sao hoả.
Đặc biệt là khi nhớ lại chuyện chiếc giày trắng kia, cậu liền thấy khó thở, bịch một chút hai đầu gối quỳ xuống trên mặt đất tay che lại mặt.
Tôi không có,
Tôi không có aaaaa!!!
Cứu mạng, rốt cuộc bây giờ cậu nên làm gì đây, một hồi nữa phải làm sao để đi ra ngoài gặp người, muốn làm sao để mở miệng nói chuyện.
Hay cậu giả bộ bị câm đi, người câm liền có thể không cần phải nói.
Hay trực tiếp giả bộ thành bị thiểu năng trí tuệ, liền nói uống rượu quá nhiều, cồn tê mỏi đại não, trước tiên giả điên mấy ngày cái đã?
Nội tâm Tả Đào cực kỳ bất an lo sợ, đơn giản rửa mặt một chút, cũng không biết có phải do bị cảm xúc ảnh hưởng hay không mà cả người cậu từ trong ra ngoài có chút rét run, tùy tiện lấy một cái áo hoodie từ trong tủ đồ ra, trong lúc thay đồ còn hắt hơi mấy cái, tính đi ra ngoài uống miếng nước ấm.
Tả Đào vừa mới thấy trong nhóm có tin tức do Khương Minh gửi tới, nói là buổi sáng hôm nay không cần huấn luyện, được nghỉ nửa ngày.
Cho nên hẳn sẽ không cần gặp ai.
Mười giây sau, cậu hai chân phù phiếm vô lực đi ra cửa, đầu tiên là cẩn thận dò đầu ra thăm dò, thấy hành lang không có ai, mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sợ bị người phát hiện, Tả Đào chạy nhanh tới gian nước, sau đó mở bình nóng lạnh ra rót một cốc, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.
Chỉ là không biết hôm nay bình nóng lạnh xảy ra vấn đề gì, tốc độ thả nước chậm đến giận sôi người, Tả Đào dùng mu bàn tay chống môi ho nhẹ một tiếng, lại có chút không kiên nhẫn.
Có thể nhanh lên một chút hay không, Tả Đào ở trong lòng chờ mong, trời biết hiện tại cậu có bao nhiêu sợ nhìn thấy người.
Nhưng mà có một câu nói không sai sợ cái gì thì cái đó tới, ngay lúc Tả Đào tính chỉ lấy nửa cốc thôi, thì từ bên ngoài gian nước bỗng nhiên truyền đến một bước chân vô cùng quen thuộc.
Tả Đào: "......"
Theo bản năng mà quay đầu lại, thấy người phía sau liền vô cùng sợ hãi.
Hẳn là anh mới từ phòng tập thể thao đi ra, trên người mặc một bộ thể thao ngắn tay, theo từng nện bước đong đưa, có vài giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống, dần dần biến mất ở cổ áo.
Khác với những thiếu niên nghiện mạng, dáng người Tống Thời Hàn rất tốt, có lẽ là do mới vừa vận động xong, nên dù đang mặc áo thun rộng nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy một chút đường cong cơ bắp, thoạt nhìn rắn chắc hữu lực, cả người đều mang theo hơi thở vận động.
"Chào buổi sáng." Thấy Tả Đào, Tống Thời Hàn tựa hồ cũng có chút ngoài ý muốn, hỏi cậu: "Sao không ngủ nhiều thêm một chút?"
"Ngủ......!Tỉnh ngủ."
Ánh mắt Tống Thời Hàn dời đi trên cánh tay còn mang theo chút mồ hôi, Tả Đào bắt đầu đỏ mặt.
Đúng vậy, cậu lại nghĩ tới hình ảnh Tống Thời Hàn ôm cậu từ trên xe xuống, lắp bắp tìm đề tài: "Anh......!anh muốn lấy nước sao?"
Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu vô nghĩa: "Anh mới đi chạy bộ về ạ?"
Tống Thời Hàn trả lời một tiếng, bỗng nhiên nhận ra được có chỗ nào đó không đúng, anh một lần nữa nhìn về phía Tả Đào, sau đó tiến lên một bước hơi hơi nhăn mày lại, trong biểu tình nhàn nhạt có thêm nhiều biểu tình khác.
"Làm sao vậy?" Tả Đào ngẩn người, cho rằng Tống Thời Hàn muốn tìm mình tính sổ chuyện hôm qua.
Mãi đến khi Tống Thời Hàn nâng tay lên đặt lên trán cậu.
Cả người Tả Đào cương cứng lại, cậu mấp máy môi, ôm ly nước không dám động đậy.
"Tả Đào."
Cậu nghe thấy Tống Thời Hàn kêu cậu.
Trong thanh âm như thể giấu giếm chuyện gì đó rồi lại không nhịn được mà thở dài:
"Em có biết chính mình đang sốt hay không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...