Edit: @fanbaoyuan
***
Thượng bộ: Thiếu niên không biết vị ưu sầu
Chương 1: Mới gặp
Tháng chín, từ hạ nhập thu, ngày ngắn đêm dài. Không đến tám giờ, trời cũng đã tối đen.
Vừa mới khai giảng không lâu, tuy rằng việc học còn chưa bận rộn lên, nhưng việc vặt vãnh một đống, Vinh Tuyết chưa từng ở học muộn ra tới, đã mau bảy giờ rưỡi, chỉ phải một đường chạy chậm đuổi tới lớp được thành lập kiêm chức phụ đạo.
Ngày thường lộ trình hơn nửa tiếng, chỉ dùng hơn mười phút.
Cảm ơn trời đất không có đến trễ, còn dư thời gian làm cô thở hổn hển.
Cô kiêm chức ở đây danh tiếng trung tâm không tồi, cô có thể ở chỗ này kiêm chức hai năm, xem như vận khí tốt.
Khi đó vừa tới học không lâu, quen biết một học tỷ hệ nghiêm cứu sinh tiếng anh, học tỷ lúc ấy tại đây kiêm chức làm cô giáo, biết điểm Vinh Tuyết thi đại học gần 140, lại vừa lúc gặp ban phụ đạo thiếu giáo viên tiếng anh, liền đem cô tiến cử vào.
Không biết là bởi vì vừa mới thi đại học cô độc một mình chém giết ở đây, vẫn là ngay từ đầu mang theo mấy học sinh, đều là nữ sinh nghiêm túc ngoan ngoãn, lần đầu tiên Vinh Tuyết đảm nhiệm vai trò cô giáo phụ đạo, thế nhưng mười phần thuận buồm xuôi gió. Hai tháng dạy kèm, mấy nữ sinh thành tích tăng cao thật sự rõ ràng, người nhà còn cố ý gọi điện thoại tỏ lòng cảm ơn.
Vì thế lãnh đạo liền đem cô giữ lại, cho nên làm đến hiện tại.
Bất quá nếu cô dạy học, cũng chỉ có cực độ thiếu người dạy, cô mới có cơ hội cao một chút, ngày thường làm được là kiêm chức chủ nhiệm lớp công tác.
Cái gọi là chủ nhiệm lớp, kỳ thật cũng chính là chuyện nhỏ, phụ trách cùng ban giám hiệu và lão sư liên hệ, quản lý đi học chấm công, theo dõi tình huống học sinh học tập, nhân tiện tích điểm trích phần trăm.
Vinh Tuyết là sinh viên nghành y, việc học ngày thường bận rộn, tiêu phí cũng không tiện nghi, cho dù cô thành tích ưu tú, mỗi năm có thể lấy được học bổng, nhưng xa xa cũng không thể bao trùm học phí sinh hoạt.
Tám năm chế lâm sàng y học, lâu dài đến tựa hồ liếc mắt một cái không thấy đầu, hiện giờ vạn dặm trường chinh lộ cô mới đi đến một phần tư.
Cô ở trung tâm quản lý giờ tan học cuối cùng, mỗi ngày buổi tối chỉ cần làm việc đúng hai giờ, xem như kiêm chức một phần thật nhẹ nhàng, thu vào không nhiều lắm, nhưng thắng ở ổn định, hơn nữa cũng gần trường học, thêm là Hàn Thử Kỳ vào thời điểm mùa thịnh vượng có thể dạy thay, ngày thường cuối tuần lại tiếp một hai người nhà của học sinh, làm cô tạm thời ít nhất có thể an tâm việc học.
Cho nên công việc này, đối với cô trọng yếu cân bằng.
-
Hôm nay khóa cuối mở đầu một lúc đến ba người, cô chạy đến phụ trách an bài.
Nhậm khóa lão sư họ Trần, hơn sáu mươi tuổi, từ trường Cao Trung trọng điểm đã về hưu đến đây chỉ dạy, ba người học trò còn lại bọn họ là giáo viên trung học năm ba.
Giang Đại là trường trọng điểm, căn cứ cô qua đây đã hai năm kinh nghiệm, bất luận thành tích tốt xấu, trường trung học phụ thuộc ở học sinh, đều còn tính quản lý tốt. Trọng điểm là học sinh trung học, tóm lại tương đối giảng dạy quy củ.
Lão sư bên kia bận rộn, mấy chuyện vặt vãnh chủ nhiệm lớp này, cũng liền sẽ không có cái gì phiền toái.
Bất quá hiển nhiên, cô quá mức lạc quan.
Còn kém vài phút đến tám giờ.
Trần lão sư đã tới phòng học, đang ngồi ở bục giảng lật xem bài thi.
Cô gõ cửa đi vào chào hỏi: "Trần lão sư."
Trần lão sư hơn sáu mươi tuổi, mang theo một bộ kính viễn thị, hai mắt đã hơi mờ, nhìn một cái thật giống lão bà hòa ái, vừa thấy chính là loại giáo viên tận chức tận trách này.
Thấy cô tiến vào, Trần lão sư cười nói: "Tiểu Vinh, em đã đến rồi! Cô đang xem bài thi trắc nghiệm."
Học sinh đến trung tâm sẽ ở báo danh sau khi tiến hành một lần trình độ trắc nghiệm, bài thi này rất khó tương đương cùng thi đại học.
Vinh Tuyết đi đến biên bục giảng, tùy tay cầm lấy mấy tờ bài thi nhìn nhìn, xem đến chỗ sai, mày không tự chủ được nhăn lại.
Một trăm năm mươi điểm, cao nhất một phần bảy mươi, thấp nhất một phần vừa qua khỏi năm mươi. Một ít điểm sai lầm thấp, đánh giá học sinh trung học đều sẽ không phạm phải.
Giang Đại hàng năm giới hạn học sinh lên suất vượt qua 80%. Một lần chiêu gọi đến ba cái trình độ thảm như vậy không đành lòng thấy trường trung học phụ thuộc học sinh, thật đúng là khó được.
Bất quá cô cũng không quá lo lắng, trên thực tế, trung tâm càng thích chiêu gọi một ít học sinh dở, bởi vì học sinh dở đề cao càng thêm rõ ràng, dễ bề trung tâm tuyên truyền chiêu sinh.
Nhưng cô không biết là chính mình lại một lần nữa quá mức lạc quan.
Cô trả bài thi, lại ngẩng đầu xem trên tường, tám giờ đã qua ba phút, mà ba học sinh kia còn không có xuất hiện.
Cô nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nhớ đến vừa nãy bước tiến vào phòng học, bên ngoài hành lang tựa hồ là dáng đứng của ba người mặc đồng phục nam sinh. Nếu nhớ không lầm, xanh trắng đan xen trang phục vận động chính là đồng phục Giang Đại.
"Trần lão sư, người chờ một chút, em đi xem học sinh có tới hay không!"
Cô xoay người đi tới cửa, ra bên ngoài vừa thấy, quả nhiên thấy ba cái nam sinh kia còn đứng tại chỗ.
Người ở giữa cầm một cái máy chơi game chơi quên hết tất cả, hai người bên cạnh ghé vào cùng nhau xem đến vui vẻ vô cùng.
Đèn hành lang gần nhất hỏng rồi một trản, ánh sáng ảm đạm, ba người đều cuối đầu, Vinh Tuyết nhìn không rõ diện mạo bọn họ lắm, chỉ nhìn thấy được ở ngón tay ba người có điếu thuốc đỏ hồng như ẩn như hiện, cùng đồng phục tượng trưng thanh xuân trên thân họ rất là không khỏe.
Cho dù cô cũng không phải là cô giáo thật sự, cũng so với nam sinh đó cùng lắm thì lớn hơn vài tuổi, mà khi chính mình bước vào đại học cố định số lượng đặc cách nhờ cửa sau, lại đi nhìn học sinh Cao Trung, liền cảm thấy một thế giới khác người. Những người đó bất quá so với chính mình nhỏ hơn vài tuổi, ở trong mắt cô biến thành đứa trẻ, vì thế cô cũng theo thói quen dùng ánh mắt người lớn đi xem mấy đứa trẻ đó kỹ.
Mà ở loại này nhìn rõ, hơn mười nam sinh tuổi như vậy hút thuốc, bất quá là một loại sứt sẹo chứng minh hành vi bản thân lớn lên, buồn cười đến làm người sinh ghét.
Cô nhăn mặt lại, hắng giọng nhắc nhở: "Các cậu là tới đi học sao? Đã đến thời gian."
"Thiệu Tê, đi học!" Người bên trái vỗ vỗ nam sinh chính giữa tay cầm máy chơi game.
Nam sinh kia nghe xong, đầu cũng không nâng, hàm hồ có lệ nói: "Chờ một chút, tớ đánh xong trận này."
Không biết trả lời là Vinh Tuyết, vẫn là hắn cùng bạn học.
Vinh Tuyết mày nhíu càng sâu, vốn dĩ hương vị tiếng nói mang theo quạnh quẽ, đề cao vài phần: " Vào phòng học! Đi học!"
"Ngọa Tào! Đã chết!" Nam sinh rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về phía Vinh Tuyết, đại khái nhìn ra cô là sinh viên kiêm chức, khóe miệng gợi lên một tia ý cười hài hước, "Cô giáo nhỏ, cô gấp cái gì? Dù sao học phí đã trả lại không thể lấy lại, còn sợ không nhận được tiền lương sao?"
Mặt hắn ở ánh sáng ảm đạm, mù mịt mùi vị, Vinh Tuyết vẫn như cũ không thấy rõ bộ dạng hắn, nhưng trong lời nói của hắn công khai vô lễ, cô nghe được rất rõ ràng.
Hai người nam sinh bên cạnh hắn phụ họa mà cười.
Vinh Tuyết kiêm chức mấy năm nay, không phải không gặp được học sinh hư hỏng, cho nên cũng không có bị mấy nam sinh dọa đến ác liệt, chỉ là mặt vô biểu tình tiếp tục nói: "Đi vào học!"
Dứt lời, xoay người đi vào phòng học.
Ba nam sinh bị vứt bỏ không chịu đứng yêu, cười đùa vào cửa, đẩy đến ngồi xuống.
Trần lão sư đứng lên cùng bọn họ chào hỏi: "Các em tới rồi!"
Nhưng mà ba nam sinh cũng không đáp lại bà.
Loại vô lễ này làm mày Vinh Tuyết lần nữa nhăn lại.
Kết hợp phụ đạo rốt cuộc khác biệt với trường học, nói là phòng học, bất quá là một gian văn phòng nhỏ, nhưng bên trong còn có vài cái bàn học, không đến mức yêu cầu ba nam sinh kia ở bên nhau.
Vinh Tuyết mặt vô biểu tình nhìn lướt qua ba người, chỉ chỉ bên cạnh chỗ ngồi: "Các cậu ngồi cách ra."
Hai nam sinh kêu rên một tiếng, không tình nguyện mà tách ra, bộ dáng vẻ mặt như bị cô chia rẽ uyên ương.
Vinh Tuyết cà lơ phất phơ quét mắt ba người, nói: "Tôi tên Vinh Tuyết, là chủ nhiệm lớp này, phụ trách quản lý khóa đêm, các cậu có thể đến tìm tôi."
Vinh Tuyết tuy rằng cũng bất quá hai mươi tuổi, lại không giống tuổi thanh xuân dào dạt.
Tóc ngắn mái bằng quá tai, mắt kính đeo qua loa hiện lên sự quê mùa, áo sơ mi quần dài, nhất bình đạm không có trang điểm gì lạ, xứng có khi biểu tình nói cười, phảng phất từ đầu tới đuôi viết hai chữ "Không thú vị."
Mà nam sinh mười bảy mười tám tuổi, ghét nhất chính là không thú vị.
Cho nên ba cái nam sinh đối phần tự giới thiệu của cô hoàn toàn không có bất luận cái phản ứng gì.
Cô đương nhiên cũng không chuẩn bị chờ bọn họ có phản ứng, tiếp tục giới thiệu nói: "Vị này chính là Trần lão sư, giáo viên tiếng anh mấy tháng kế tiếp của các cậu là đây."
Trần lão sư đứng lên tươi cười mặt đầy ôn thanh nói: "Các em học tốt."
Đại khái bởi vì lão sư thật sự, hai bên trái phải nam sinh lúc này có đáp lại, chỉ là vừa thấy chính là cố ý lớn tiếng nói: "Trần lão sư!"
Trần lão sư tựa hồ không cảm nhận ra học sinh không lễ phép, chỉ nhìn bọn họ hòa ái dễ gần gật gật đầu.
Vinh Tuyết nhíu nhíu mày: "Đầu tiên, tôi trước đem tài liệu chia cho các cậu, thuận tiện điểm danh một chút."
"Tiếu Mạc Nhiên."
"Có." Nam sinh bên trái cợt nhả nhấc tay đáp lại.
"Đỗ Viễn."
"Có." Nam sinh bên phải cũng cười nhấc tay.
"Thiệu Tê."
Phòng học một mảng yên tĩnh.
"Thiệu Tê." Vinh Tuyết lặp lại một lần, ánh mắt dừng ở trên người nam sinh ngồi ở chính giữa đang xem điện thoại kia.
Nhưng mà nam sinh vẫn là không đáp lại.
- HẾT CHƯƠNG 1.1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...