Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Nhan Khê mở điện thoại di động ra, thấy hot search đầu tiên có người tung tin, Nguyên gia bởi vì không hài lòng bạn gái của Nguyên nhị thiếu gia, sau khi bất hoà với gia đình, đã bị cách chức giám đốc ở Trường Phong.
Người tung tin không chỉ đăng tải đoạn chat giữa hắn và nhân viên nội bộ Trường Phong, mà còn đăng một số ảnh chụp màn hình trong đoạn video livestream tỏ tình để chứng minh tính xác thực thông tin của hắn.
"Tiểu Nhan, tin này… Không phải là sự thật, đúng không?" Tiểu Dương lo lắng nhìn Nhan Khê, lại không biết nên an ủi Nhan Khê như thế nào, hào môn nhà cao cửa lớn như Nguyên gia, ánh mắt chọn con dâu khẳng định rất cao, không biết liệu Nguyên tiên sinh có thể giải quyết được áp lực trong nhà hay không.
Nghĩ đến một đôi đang yêu nhau vì lý do gia đình mà bị chia rẽ, trong lòng Tiểu Dương có chút khó chịu, Tiểu Nhan chỗ nào không tốt, Nguyên gia cũng quá kỳ quái, họ còn đòi tốt hơn chỗ nào nữa.
"Không có việc gì." Nhan Khê đọc xong tin tức, nói với Tiểu Dương, "Trên mạng đều nói bậy."
"Vậy thì ổn rồi, tối nay là lần đầu tiên chị dẫn chương trình với Thẩm lão sư, không nên bị yếu tố bên ngoài ảnh hưởng." Tiểu Dương nhìn vẻ mặt Nhan Khê như thường, mới tin trên mạng bịa đặt tin đồn lung tung, yên tâm thả lỏng.
Chờ sau khi Tiểu Dương rời đi, nụ cười trên mặt Nhan Khê biến mất, với thái độ nghiêm túc thường ngày của Nguyên Dịch trên mạng, sẽ không có người dám tung tin tức lung tung về hắn, chỉ có thể chứng minh một điều, chuyện này hoàn toàn là thật.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, loại thay đổi chức quyền hào môn này cũng không liên quan gì đến bọn họ, cho dù có truyền tin tức ra bên ngoài, cũng sẽ không được chú ý đến mức này.
Cô đã gặp qua Nguyên Bác, vị anh cả này đối với Nguyên Dịch rất tốt, chuyện này bị truyền ra tuy rằng đối với hắn rất có lợi, nhưng hắn không giống kiểu người sẽ dùng loại thủ đoạn này.
Về phần ba mẹ Nguyên gia cho dù thật sự không hài lòng với con dâu như cô, cũng tuyệt đối không muốn để cho người ngoài biết chuyện này.
Tục ngữ có câu chuyện xấu trong nhà không thể để lộ ra bên ngoài, loại chuyện này đối với Nguyên gia mà nói hoàn toàn không có điểm nào đáng khoe khoang.
Vì vậy, có thể là đối thủ cạnh tranh của Nguyên Dịch, cũng có thể là người có quan hệ với Nguyên gia?
Suy nghĩ mãi cũng không có kết quả, cô nhìn thời gian, đeo thẻ làm việc lên, cầm đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị sẵn, ra khỏi văn phòng.
"Nhan lão sư, cố lên, không cần khẩn trương." Có đồng nghiệp nhìn thấy cô đi ra, biết cô phải lên lầu cùng Thẩm Tinh Nhan dẫn chương trình, cười nói: "Tranh mặt cho Kênh 8 của chúng ta."
"Cảm ơn."
"Nhan lão sư, chiến đấu!"
Đồng nghiệp nhất định đến từ Tứ Xuyên.
"Tiểu Nhan, đừng hồi hộp, cố lên!"
Cô chỉ đi theo tiền bối dẫn chương trình, làm quen với khán giả, chứ không phải ra chiến trường.
Nhưng nhìn thấy nụ cười cổ vũ của đồng nghiệp, sự căng thẳng trong lòng cô tiêu tan rất nhiều, sau khi cảm ơn các đồng nghiệp, ý chí chiến đấu cao ngất đi vào thang máy.
Chương trình mà Nhan Khê chủ trì cùng Thẩm Tinh Nhan là một talk show, đối tượng phỏng vấn là doanh nhân nổi tiếng trong các lĩnh vực xã hội, yêu cầu đối với người dẫn chương trình rất cao.
Thẩm Tinh Nhan làm MC trong chương trình này đã gần tám năm, độ công nhận của người xem rất cao, chỉ cần nhắc tới 《đối diện》, mọi người sẽ nghĩ đến Thẩm Tinh Nhan.
Khi cô đến hậu trường của 《đối diện》, Thẩm Tinh Nhan vẫn chưa tới, nhưng phần lớn các nhân viên hậu trường khác đều đã có mặt.
Thẩm Tinh Nhan tuy rằng chưa tới, nhưng đã gọi điện thoại cho bọn họ trước, bảo bọn họ chiếu cố tiểu chủ trì mới tới thật tốt, cho nên mọi người đều rất khách khí với Nhan Khê.
Sau khi Nhan Khê đem đồ ăn vặt mang đến cho mọi người, mới bắt đầu thay quần áo trang điểm.
Trang điểm còn chưa xong, Thẩm Tinh Nhan liền tiến vào.
"Thẩm lão sư." Nhan Khê muốn từ trên ghế đứng dậy chào hỏi Thẩm Tinh Nhan, Thẩm Tinh Nhan cười nói, "Ngồi đi."
Nhìn Nhan Khê vài lần trong gương, Thẩm Tinh Nhan gật đầu nói: "Trang điểm của em rất đẹp, lên hình chắc chắn sẽ đạt hiệu quả tốt.
Kỳ Kỳ, lát nữa làm cho Tiểu Nhan một kiểu tóc phù hợp, khẳng định sẽ rất đẹp mắt."
"Yên tâm đi Thẩm lão sư, chúng tôi nhất định sẽ làm cho Nhan lão sư trở nên xinh đẹp nhất, để cô ấy hạ cô xuống luôn." Nhà tạo mẫu tóc tên Kỳ Kỳ cười đáp ứng.
Cả tổ chuyên mục đều nhìn mặt mũi của Thẩm Tinh Nhan mà làm việc, thấy Thẩm Tinh Nhan đối với Nhan Khê thân thiết như thế, bọn họ đối với Nhan Khê cũng càng thêm khách khí.
Nhan Khê nhận thấy Thẩm Tinh Nhan đối với cô vô cùng chiếu cố, trong lòng có chút quái dị.
Cô và Thẩm Tinh Nhan hầu như không gặp nhau, cho dù Thẩm Tinh Nhan có vài phần hứng thú với cô, cũng không đến mức thân thiết như vậy.
Hai người trang điểm kỹ lưỡng, Thẩm Tinh Nhan nói với Nhan Khê vẫn còn đang ở trên khán đài: "Kịch bản cũng chỉ là yếu tố cho chương trình lưu loát hơn thôi, đôi khi khách mời trả lời câu hỏi sẽ không dựa theo kịch bản của chúng ta, cho nên đối với người dẫn chương trình như chúng ta mà nói, năng lực ứng biến tại chỗ rất quan trọng.
Chương trình em chủ trì chị đã xem qua, kỹ năng dẫn chương trình so với người trẻ khá tốt, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm thực tiễn."
Nhan Khê buông kịch bản xuống, lắng nghe nội dung Thẩm Tinh Nhan nói.
"Talk show không giống với các loại chương trình khác, em có thể làm cho người xem buồn ngủ, cũng có thể làm cho họ thà rằng chờ đợi từng giây từng phút xem quảng cáo, cũng không nỡ bỏ lỡ nửa phút chương trình." Thẩm Tinh Nhan cười cười, khép lại kịch bản, "Theo chị thấy, em vẫn còn quá mềm lòng, có một số vấn đề vốn có thể làm tăng đề tài lên, nhưng em lại không muốn hỏi ra."
Nhan Khê cười cười, không phản bác Thẩm Tinh Nhan, nhưng cũng không quá đồng ý.
"Nhưng tôi lại hứng thú với em ở điểm này." Thẩm Tinh Nhan bỗng nhiên chuyển đề tài, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, "Độ chú ý của đề tài tất nhiên là quan trọng, nhưng thân là người truyền thông, đạo đức và lương tâm cũng không thể vứt bỏ."
Ánh mắt Nhan Khê cười thành hình bán nguyệt, thoạt nhìn chính là một hậu bối ngoan ngoãn không hề có lực công kích.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến Nhan Khê chọc người muốn hộc máu ở cửa thang máy, Thẩm Tinh Nhan sẽ thật sự bị cô lừa gạt.
Rất bình tĩnh, biết khi nào nên mở miệng, cũng biết khi nào nên giữ im lặng, đây là một người trẻ hiểu nguyên tắc lại thông minh.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
"Được rồi, đừng áp lực, chị sẽ dẫn em lên sân khấu, đừng vì sợ nói sai mà không dám mở miệng." Thẩm Tinh Nhan vỗ vỗ bả vai cô, "Một MC ở trên sân khấu nếu ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có, đó là thất bại lớn nhất."
"Cám ơn Thẩm lão sư."
"Không cần khách sáo, em cứ gọi chị là chị Thẩm, như vậy sẽ làm chị trẻ hơn một chút."
"Chị Thẩm vốn rất trẻ." Nhan Khê ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Nhan, Thẩm Tinh Nhan có khuôn mặt trứng ngỗng, dung mạo không tính là xinh đẹp, nhưng tư duy lại sắc bén, cách nói chuyện không tầm thường, rất có duyên với khán giả.
Ở trước mặt một người phụ nữ như vậy, lấy tuổi tác hoặc dung mạo để hình dung cô ấy đẹp hay không, thật đúng là đang coi thường họ.
Tài năng của một số phụ nữ, đủ để làm cho mọi người quên đi dung mạo và tuổi tác của cô ấy, ngay cả khi cô đã 80 tuổi, trong mắt mọi người, cô ấy vẫn là một người đẹp.
"Thật biết nói chuyện, chị đã 36-37 tuổi, lớn hơn em cả một con giáp." Thẩm Tinh Nhan nựng mặt Nhan Khê một cái: "Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt này, chị rất thích."
Nhan Khê yên lặng che mặt, lại là thêm một người không đứng đắn.
Dẫn Nhan Khê đi chào hỏi khách mời, sau khi trò chuyện vài câu làm không khí trở nên sôi động, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Nhan Khê biết mình là người mới, cho nên biết điều không tranh spotlight trong chương trình.
Thẩm Tinh Nhan ném cho cô vài vấn đề, cô liền bắt lấy giải quyết, cũng không đảo khách làm chủ.
Chương trình ghi hình được một nửa, lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Thẩm Tinh Nhan trang điểm ở dưới sân khấu, trợ lý của cô ấy nói: "Thẩm lão sư, cô thật sự biết cách chăm sóc người mới."
Cũng may người mới này có thể tiếp được cuộc đối thoại mà Thẩm lão sư đưa qua, bằng không thật đúng là lãng phí một phen tâm huyết của Thẩm lão sư.
Thẩm Tinh Nhan cười cười, nhỏ giọng nói với trợ lý: "Sau này đừng nói những lời như vậy nữa, cô gái này không tệ, tôi thích." Cô quay đầu lại nhìn sang phía bên kia, Nhan Khê đang chụp ảnh với mấy khán giả trong trường quay, sau khi chụp ảnh xong, liền trở lại sân khấu ngồi cùng khách mời, không để cho khách mời quá xấu hổ.
Chương trình ghi hình hai ba tiếng đồng hồ, lúc kết thúc đã hơn 9 giờ tối, Nhan Khê cùng mọi người trong tổ tiết mục cảm ơn nhau, ngay cả trang điểm cũng không tẩy, liền xách túi vội vàng rời đi.
Thẩm Tinh Nhan cười nói với biên đạo: "Nhìn bộ dáng của Tiểu Nhan, tôi có thể đoán được có người đang chờ cô ấy ở dưới lầu."
Biên đạo cười phụ họa: "Nam nữ đang thời kỳ yêu nhau nồng nhiệt, đều như vậy."
Thẩm Tinh Nhan cười cười, không nói gì khác.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Nhan Khê đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Nguyên Dịch đang chờ ở ngoài cửa thang máy, đưa tay nắm lấy tay anh, quả nhiên có chút lạnh: "Có phải anh bị ngốc đúng không, không ở trong xe chờ em, đứng ở chỗ này làm gì?"
"Anh sợ mắt của em không tốt, không tìm thấy chiếc xe của anh." Nguyên Dịch đặt khăn quàng cổ trên cánh tay mình lên cổ của cô, "Đi thôi."
"Anh muốn quàng khăn lên cổ em, hay là muốn dùng khăn siết cổ em vậy" Nhan Khê kéo khăn quàng cổ, không nói gì với cách thắt khăn quàng cổ của thẳng nam này, một lần nữa sửa sang lại khăn một chút, "Hai ngày gần đây công việc của anh rất bận rộn sao?"
Có lúc hai người tán gẫu trên WeChat, đột nhiên không có tin tức của Nguyên Dịch, có khi phải nửa tiếng sau mới quay lại nhắn tiếp.
Lúc trước cô chỉ nghĩ anh bận, nhưng hôm nay xem được tin nóng cô mới biết tại sao anh lại bận rộn như vậy.
"Có chút bận, nhưng không sao, qua thời gian này là tốt rồi." Nguyên Dịch cũng không muốn nói nhiều về chuyện công việc, "Em còn chưa ăn tối, anh đưa em đi ăn."
Nhìn thấy quầng thâm trên mắt Nguyên Dịch, Nhan Khê xoa xoa mu bàn tay lạnh lẽo của anh nói: "Không cần, buổi chiều em đã ăn rồi, anh về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ngủ ít một chút cũng không mất thịt." Nguyên Dịch kéo người vào trong xe, còn giúp Nhan Khê thắt dây an toàn, "Nói đi, em muốn ăn cái gì?"
"Vậy em muốn ăn một bát mỳ… ở nhà anh, được không?" Nhan Khê ho khan một tiếng, "Anh nhờ dì Lý nấu cho em một bát mỳ, sau khi ăn xong anh lại nhờ tài xế đưa em về."
"Nhan Đại Hà, anh nhìn giống người không mời nổi một bữa cơm tối sao?" Nguyên Dịch híp mắt nhìn cô một lúc lâu, "Em có đọc tin đồn trên mạng chưa?"
Nhan Khê vốn không muốn nhắc tới chuyện này, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Nguyên Dịch, thấy anh chủ động nhắc tới, đành phải thừa nhận: "Em chỉ nhìn thấy một chút."
Bị bộ dáng này của cô chọc cười, Nguyên Dịch chậc một tiếng: "Yên tâm đi, cho dù anh không có cổ phần tại Nguyên gia, cũng không có ảnh hưởng gì, em không cần suy nghĩ nhiều."
Thấy bộ dạng không để ý này của anh, Nhan Khê bụng đầy lời an ủi lại nuốt trở về: "Có phải nguyên nhân tại em mới..."
"Sao liên quan gì đến em?" Nguyên Dịch không hiểu sao lại nhìn Nhan Khê, "Mấy tin đồn trên mạng em cũng tin sao?"
Nhan Khê:...
"Ông ấy sớm đã không vừa mắt anh, ban đầu đã không muốn chia cổ phần, trước kia nể tình ông bà nội còn sống, chia cho anh một phần cổ phần, hiện tại ông ấy muốn thu hồi, anh lười vì mấy thứ này cùng ông ấy ầm ĩ đến sứt đầu mẻ trán." Nguyên Dịch cho rằng Nhan Khê đang lo lắng mình không có tiền tiêu, "Yên tâm, tiền của anh còn nhiều."
"Anh..." Vẻ mặt Nhan Khê có chút vi diệu, "Anh là con của bọn họ sinh ra sao?"
"Không phải được sinh ra, chẳng lẽ còn có thể nạp tiền điện thoại mà có?" Nguyên Dịch lấy ra hai khối chocolate đưa cho Nhan Khê, "Em ăn trước lọt dạ đi."
Nhan Khê nhận lấy thanh chocolate, nhìn bộ dáng phong đạm vân khinh này của Nguyên Dịch, có chút đau lòng, đây là yêu cầu đối với ba mẹ thấp bao nhiêu, gặp phải loại chuyện này, lại có thể bình tĩnh như vậy?
Cuối cùng Nhan Khê vẫn theo Nguyên Dịch về nhà, dì Lý đang ngồi trên sô pha xem TV, nghe nói Nhan Khê chưa ăn cơm, một bên lẩm bẩm Nguyên Dịch không biết cách săn sóc người khác, một bên vào phòng bếp làm một bát mỳ cho Nhan Khê.
"Đã trễ lắm rồi, tối nay em đừng trở về nữa." Nguyên Dịch ngồi bên cạnh, "Em ở nhà một mình, anh sẽ lo lắng."
"Anh không cho em trở về, vậy em ngủ ở đâu?"
"Đương nhiên là ở phòng dành cho khách" Nguyên Dịch mặt có chút đỏ, "Em còn nghĩ ở đâu?"
"Em không nghĩ gì cả." Nhan Khê vẻ mặt vô tội, "Anh nghĩ đi đâu vậy?"
Nguyên Dịch:...
Buổi tối hôm đó, Nguyên Dịch rất có quy củ nằm ở phòng ngủ của mình, ngay cả sáng hôm sau gõ cửa gọi Nhan Khê rời giường, cũng giao cho dì Lý làm, thập phần chính nhân quân tử.
Nếu không phải thấy ánh mắt cỏ gần hang háo hức ôn nhu nhìn cô, Nhan Khê thật sự muốn hoài nghi mị lực của mình.
Hao hết tâm tư muốn cô qua đêm ở đây, thế nhưng thật sự chỉ đơn thuần ngủ.
Nguyên tiểu nhị là chàng trai đơn thuần nhất trong số những người đàn ông mà cô từng gặp.
Ngày hôm sau, sau khi đưa Nhan Khê đến đài truyền hình, Nguyên Dịch mới đi tới công ty.
Vừa vào văn phòng, trợ lý Mạnh đã ôm mấy văn kiện đi vào: "Ông chủ, có mấy công ty chuẩn bị thoái vốn dự án."
"Ừm" Nguyên Dịch nhận tài liệu, "Họ lo lắng tôi mất đi chỗ dựa Nguyên gia, sợ có rủi ro trong dự án, tôi hiểu suy nghĩ của bọn họ." Người làm ăn chú ý chính là hòa khí sinh tài, "Tùy bọn họ đi."
"Còn nữa, hai nhà thoái vốn này, đều có quan hệ lén lút với Tống Triều." Trợ lý Mạnh hạ giọng nói, "Ông chủ, ngài nói xem dự án mà Tống gia nhận thầu lúc trước, thông tin chúng ta nhận được có phải sai rồi không? Các cuộc khảo sát vẫn chưa tìm thấy bất kỳ vấn đề nào."
Dự án kia đã bắt đầu một thời gian, không thấy dưới lòng đất xuất hiện di tích lịch sử văn hoá nào, tiến hành rất thuận lợi.
"Không cần gấp gáp, có vấn đề hay không, hiện tại cũng không liên quan đến chúng ta." Tâm tình Nguyên Dịch không bị chút nào ảnh hưởng, "Trò chơi của chúng ta tiến triển đến đâu rồi?"
"Cơ bản đã hoàn thành, sau khi trải qua thử nghiệm có thể chính thức đưa ra thị trường."
"Vậy thì bắt đầu tuyên truyền" Nguyên Dịch trầm tư một lát, "Trọng điểm là tuyên truyền trên internet."
Trò chơi này nhắm vào mục tiêu số đông người thường xuyên trực tuyến, họ có khả năng chi tiêu nhất định, khả năng tiếp nhận thông tin internet mạnh mẽ, chỉ cần họ có hứng thú với game, sẽ không sợ phá con đường máu trong thị trường game di động.
"Ông chủ, liệu có quá mạo hiểm không?"
"Tôi tin tưởng ánh mắt của mình." Nguyên Dịch nhìn chậu xương rồng sinh trưởng tốt trên bàn, chậm rãi tưới chút nước vào, "Hôm qua trên mạng có người tung tin tôi bị tước đoạt quyền thừa kế, là người Tống Triều?"
Trợ lý Mạnh gật đầu.
"Anh nói xem Tống Triều ở nước ngoài đã học được cái gì?" Nguyên Dịch buông ly nước xuống, nhìn về phía trợ lý Mạnh, "Tầm nhìn đầu tư thì bình thường, loại thủ đoạn nhỏ lại có nhiều vô kể."
"Nghe nói con cháu Tống gia rất nhiều." Trợ lý Mạnh cố nén cười, "Mẹ Tống tiên sinh, nghe nói là tiểu tam thượng vị."
"Khó trách hắn cũng muốn làm tiểu tam" Nguyên Dịch nhướng mày, "Hoá ra là truyền thống của gia đình."
Trợ lý Mạnh: Lời này nghe sao lại không thích hợp?
Vài ngày sau, Đế Đô có trận tuyết đầu tiên trong năm, khi mọi người còn đang chào đón tuyết đầu mùa, lại có một tin tức tốt nổ ra.
Tây Thành phát hiện ra một ngôi mộ cổ lớn ẩn sâu dưới lòng đất, được các nhà khảo cổ xác định, đây có thể là mộ của một vị vương hầu hai ba ngàn năm trước, có giá trị khảo cổ rất lớn.
Để bảo vệ những kho báu văn hóa quốc gia này, tất cả các công trình đang được tiến hành ở đây đều phải bị đình chỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...