Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Gà bay chó chạy, hổ gầm vang rừng, thác đỗ từ 3 nghìn mét, Sao Hỏa đâm vào Trái Đất, núi lửa phun trào.
Nguyên Dịch chỉ cảm thấy đầu óc mình ù ù, trái tim giống như một con thỏ chạy đông chạy tây, ngoại trừ đứng ngây ngốc, cái gì cũng không biết.
Nhan Khê vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt đỏ bừng của anh, có chút nóng.
"Đừng, đừng lộn xộn." Nguyên Dịch nắm lấy bàn tay đang quấy rối của cô, "Phải rụt rè."
"Hừ!" Nhan Khê rút tay ra, xoay người đi.
Nguyên Dịch thấy cô tức giận, vội vàng đưa tay bắt lấy cô, "Tức giận?"
"Anh ghét bỏ tôi không đủ rụt rè, tôi không thể tức giận sao." Nhan Khê nghiêng mắt nhìn anh, "Vừa rồi còn nói muốn theo đuổi, quay lưng liền ghét bỏ tôi, tôi không ở lại đây chướng mắt anh nữa."
"Ai nói anh ghét bỏ" Nguyên Dịch xoay vai cô lại, "Không ghét bỏ, không ghét bỏ."
"Thật sao?" Nhan Khê nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi.
"Anh nói dối với em có lợi ích gì chứ." Nguyên Dịch thấy sắc mặt Nhan Khê tốt hơn nhiều, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, phụ nữ thật sự quá phức tạp, nói tức giận liền tức giận, một chút dấu hiệu cũng không có.
Anh có chút lo lắng để Nhan Khê ở nhà một mình: "Em một mình ở nhà, anh có chút lo lắng, nếu không tạm thời đến nhà anh ở đi."
"Em chỉ vừa mới đồng ý cho anh theo đuổi, anh liền có loại tâm tư đen tối này, Nguyên tiểu nhị, em đúng là nhìn lầm anh." Nhan Khê tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Không nghĩ tới anh lại là loại người này."
"Cái gì?" Nguyên Dịch sửng sốt một chút, mới hiểu được lời này của Nhan Khê là có ý gì, hắn cắn răng nói, "Nhan Tiểu Khê! Trong đầu em cả ngày chứa cái gì vậy, không thể nghĩ chút chuyện đứng đắn sao, anh là lo lắng cho an toàn của em, em có thể suy nghĩ tốt hơn một chút không?"
Nhan Khê nhíu mày nhìn anh không nói lời nào.
Trực giác nói cho Nguyên Dịch biết, nếu như nói tiếp, hắn sẽ gặp xui xẻo.
"Ý anh là, anh thích tất cả những gì thuộc về em, chứ không phải vì vui đùa nhất thời." Nguyên Dịch sờ sờ mũi, "Bây giờ em có chút băn khoăn anh có thể hiểu, buổi tối điện thoại của anh vẫn trong trạng thái hoạt động, có bất kỳ vấn đề khác thường nào cũng phải gọi điện thoại cho anh biết."
"Em biết rồi, anh yên tâm, không sao đâu." Nhan Khê khẽ hôn lên đỉnh lông mày anh, "Vậy, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Nguyên Dịch ngây ngốc xoay người, đi hai bước cảm thấy tư thế có chút không được tự nhiên, mới phát hiện mình đều trong trạng thái bị động.
Quay đầu nhìn Nhan Khê, cô đang vô tâm vô phế cười cười, một chút thẹn thùng của phụ nữ cũng không có.
Đây là người mình coi trọng, mình coi trọng, không tức giận.
Nguyên Dịch xoay người sải bước đi tới trước mặt Nhan Khê đang cười trộm, ôm cô vào trong ngực, xoa mái tóc mềm mại của cô hai cái, mới trở lại xe.
Nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch vừa rồi của mình, Nguyên Dịch không nhịn được mà bật cười.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.com @SupLoViBacHa)
Tối hôm đó, người hâm mộ theo dõi tài khoản weibo "Tiểu Khê Lưu" phát hiện, đã mấy ngày hoạ sĩ không tải truyện lên weibo, cuối cùng đã đăng một bài mới.
Bọn họ cảm thấy, hôm nay truyện đăng lên như một viên kẹo dẻo đặc biệt ngọt ngào, thỏ trắng đáng yêu, và củ cải trắng có chụt ngượng ngùng cũng rất đáng yêu, nét bút ngọt ngào đầy màu hồng đến mức khiến mọi người như bồng bềnh bay lên.
Fans 1: Tiểu Khê, phong cách vẽ của cô sao đột nhiên trở nên ngọt ngào như vậy, có phải đang yêu không?
Fans 2: Tiểu Khê, đã nói cùng nhau làm cẩu độc thân cả đời, cô dám phản bội tổ chức?
Khu vực bình luận có người nói đùa, có người nói truyện tranh lần này rất dễ thương, đương nhiên cũng có anti-fan nhảy ra nói, họa sĩ này dùng kỹ thuật nghèo nàn lừa người, khoe khoang tình cảm để được chú ý.
Nhan Khê lười để ý tới anti-fan, cô đăng một tấm ảnh thỏ ăn cỏ lên nhóm bạn bè, kèm theo một biểu cảm mỉm cười.
Đào Như nhìn thấy bài đăng trong vòng tròn bạn bè của Nhan Khê, tay run mở khung chat.
Tiểu Như: Đại Hà, cậu đã ăn nhị đổng của tớ vào bụng?
Hơn nửa đêm bỗng nhiên gửi vào vòng tròn bạn bè, không phải người thích sống về đêm, thì chính là vừa làm xong cái gì đó.
Đại Hà: Tớ là người dung tục như vậy sao?
Tiểu Như: Đúng vậy.
Đại Hà: Cậu dám hạ nhân phẩm của tớ như vậy, không sợ tớ thổi gió bên gối, làm khó dễ cậu sao?
Tiểu Như: Vừa rồi nói đùa với cậu, sao cậu có thể làm ra loại chuyện đó chứ, nhất định là nhị đổng ép buộc cậu, nhà tư bản đáng ghét!
Làm người, quan trọng nhất chính là co được giãn được.
Nhan Khê bị bạn bè chọc cười, cô và Đào Như nói nhảm một hồi, tâm tình rất tốt liền đi ngủ.
Cô không biết, Nguyên Dịch về đến nhà không hề thấy buồn ngủ, không chỉ không buồn ngủ, còn gọi điện thoại cho mấy người bạn.
Từ Kiều Sinh đáng thương quay phim cả đêm, vừa trở về khách sạn ngủ bù, đã bị anh họ nhà mình nhét đầy một miệng thức ăn cho chó.
Bình thường nói chuyện điện thoại với hắn sẽ không vượt quá mười câu, lúc này giống như trúng virus, mặc dù hắn chỉ là ừm a thuận miệng phụ họa, Nguyên Dịch cũng có thể nói rất vui vẻ.
"Anh Dịch" Từ Kiều Sinh ngáp một cái, "Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là anh từ nhân viên tạm thời chuyển sang nhân viên chính thức sao?"
"Em thì biết cái gì, cô ấy đã đồng ý sự theo đuổi của anh, còn phân nhân viên tạm thời chính thức cái gì nữa." Nguyên Dịch từ chối nghe thấy bất luận lời nói không tốt nào, "Đại Hà nhà chúng ta, không giống những phụ nữ mà em quen biết."
Từ Kiều Sinh: "Anh, yêu nhau thì yêu đi, đừng chọc dao vào em, em chính là em họ ruột của anh."
"Gần đây có bộ phim nào ổn không, giới thiệu cho anh." Nguyên Dịch chưa bao giờ một mình cùng con gái đi xem phim, nội tâm có chút chờ mong.
"Phim sao..." Từ Kiều Sinh suy nghĩ một chút, "Gần đây có phim 《Tỏ tình》 rất hot, đánh giá trong ngành rất cao, anh có thể dẫn chị dâu đi xem."
Nguyên Dịch thuận miệng hỏi một câu: "Diễn viên chính là ai."
"Triệu Phi Phi và Lưu Hoa."
Lưu Hoa là ai anh không biết, nhưng cái tên Triệu Phi Phi anh vẫn có chút ấn tượng, "Không được, không xem phim có Triệu Phi Phi." Nhớ tới đoạn thời gian trước Nhan Tiểu Khê còn hiểu lầm anh có quan hệ gì đó với Triệu Phi Phi, dẫn cô ấy đi xem phim này không thích hợp.
Lỡ như Nhan Đại Hà nhìn thấy Triệu Phi Phi, nhớ đến lời nói lúc trước thích "ngực to chân dài", tức giận hắn thì hắn biết dỗ như thế nào đây?
"Triệu Phi Phi làm sao vậy? Diễn xuất của cô ấy rất tốt, được coi là diễn viên thần tượng có tài năng trong giới, những phim chiếu rạp gần đây, ngoại trừ phim này, về cơ bản đều là những phim tệ hại." Từ Kiều Sinh giải thích, "Anh và chị dâu đang tiến triển tốt, xem loại phim ngọt ngào này, rất thích hợp gia tăng tình cảm."
"Quên đi" Nguyên Dịch kiên quyết từ chối đề cử của Từ Kiều Sinh, "Anh dẫn cô ấy đi nơi khác chơi."
Từ Kiều Sinh lúc này mới nhớ tới scandal đoạn thời gian trước, thì ra anh Dịch là sợ chị dâu hiểu lầm.
Vừa mới quen, đã sợ bạn gái, từ bốn làm tròn năm, đó chính là sắp được vợ quản nghiêm.
Cúp điện thoại, Nguyên Dịch lướt qua vòng bạn bè một lần, thấy Nhan Khê gửi một tấm hình, con thỏ gặm cỏ cực kỳ đáng yêu, anh lập tức like.
Bạn gái đăng bài lên Weibo, like kịp thời là nghĩa vụ của người đàn ông.
Buông điện thoại xuống, đầu óc Nguyên Dịch nhồi nhét nào là ngày mai nên đi đâu chơi, chơi thế nào, Nhan Khê có thích cách anh sắp xếp hay không, lăn qua lộn lại trên giường hai ba tiếng đồng hồ, mới chậm rãi ngủ được.
Nhưng mà ngày hôm sau khi anh tỉnh lại, đã là mười giờ sáng, lúc anh gọi điện thoại cho Nhan Khê, Nhan Khê đang cùng các hội bạn thân đi dạo phố mua túi xách.
Nghe trong điện thoại có giọng nói của các cô gái khác, Nguyên Dịch mở tủ chọn quần áo: "Mọi người ở đâu, lát nữa anh sẽ tới đón em, thuận tiện mời bạn của em ăn một bữa cơm."
Nghe Nhan Khê báo địa chỉ, Nguyên Dịch mới cúp điện thoại.
Thời tiết hôm nay hơi lạnh, mặc áo vest có lẽ sẽ thích hợp hơn, màu đen quá cũ, màu cà phê quá bình thường, màu xanh không đủ ổn trọng, màu xám không đủ nổi bật.
Hắn có nên đặt thêm quần áo cho mình không?
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
"Mỗi lần mua túi xách, tớ đều không khống chế được tay mình, mua xong lại muốn bẻ cách tay quăng đi." Dương Mẫn nhìn túi xách trong tay chờ gần một tháng mới lấy được, đau đớn cùng vui vẻ, "Không mua thì tiếc túi, mua túi thì tiếc tiền a."
"Tiền hết có thể kiếm lại, túi xách quan trọng hơn." Đào Như có đặt một chiếc túi, nhưng không có hàng, cô quay đầu thấy Nhan Khê ở một bên nhận điện thoại, "Đại Hà, cậu có vừa mắt cái nào không?"
"Tớ không thích mấy kiểu dáng này, chúng ta đi quán cà phê bên cạnh ngồi một chút đi?" Nhan khê bỏ điện thoại vào túi xách: "Nguyên Dịch lát nữa sẽ tới đón chúng ta, thuận tiện ăn một bữa cơm cùng nhau."
"Nhị đổng muốn tới?" Đào Như khẩn trương một chút, "Khi nào?"
"Một chút nữa" Nhan Khê thấy cô như vậy, nhịn không được bật cười, "Anh ấy không quản việc của Trường Phong, cậu không cần khẩn trương, trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua."
"Tớ chỉ là đang suy nghĩ, làm cách nào để vuốt mông ngựa thôi." Đào Như đứng lên, ba người nói chuyện cười cười đi vào quán cà phê bên cạnh.
Gọi đồ uống và đồ ăn nhẹ, Dương Mẫn nói: "Cậu ...!Hôm qua đến dự lễ cưới của Ngụy Hiểu Mạn?"
"Không đi, chỉ nhờ người tặng một bó hoa, làm sao vậy?" Nhan Khê không rõ tại sao Dương Mẫn lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
"Tối hôm qua có người hỏi thăm về cậu, ý tứ muốn bắt quan hệ với cậu.
Nói cậu hào phóng, tặng Ngụy Hiểu Mạn một khoản tiền mừng lớn, còn cho người giảm giá chi phí tổ chức hôn lễ của cô ấy."
"Tớ cho tiền mừng khi nào?" Nhan Khê ngẩn người, nhất thời phản ứng lại, chỉ sợ là Nguyên tiểu nhị sắp xếp người khác lấy danh nghĩa của cô tặng quà.
Đây là lấy tiền đập vào mặt người khác sao?
"Dù sao những người này nói đi nói lại, là muốn moi phương thức liên lạc của cậu từ tớ." Dương Mẫn bật cười, lại có chút phiền phức, tình bạn năm đó, khi dính vào lợi ích, liền trở nên khó coi, "Bảo sao thấy kỳ quái, trước kia không thấy bọn họ nhớ đến cậu, hiện tại đột nhiên muốn cùng cậu ôn lại chuyện cũ, thì ra là thấy cậu quen một người bạn trai hiển hách, muốn xây dựng mối quan hệ."
"Bên tớ cũng vậy" Đào Như thở dài, "Muốn đau đầu thiệt sự."
"Chuyện thường tình, điều này cũng không kỳ lạ, chỉ là khiến cho các cậu bị bọn họ quấy rầy." Nhan Khê cười hì hì cùng hai người xin lỗi, đem đề tài này bỏ qua.
Lúc Nguyên Dịch tới, ba người vừa uống hết nửa tách cà phê.
Nguyên Dịch đã gặp qua Dương Mẫn và Đào Như ở bệnh viện, thái độ thập phần ôn hòa.
"Vậy chúng ta đi dùng cơm." Nhan Khê từ trên sô pha đứng lên, thuận tay nhấc mấy cái túi lên, đây là chiến lợi phẩm buổi sáng cô đi dạo phố.
Nhìn chằm chằm đồ đạc trong tay Nhan Khê vài giây, Nguyên Dịch vươn tay về phía cô.
"Sao vậy?" Nhan Khê nhìn anh.
"Đưa đồ cho anh, anh giúp em cầm." Lúc nói lời này, hắn nhìn bốn phía, không có người quen.
"Cám ơn anh." Nhan Khê đem toàn bộ túi mua sắm giao cho Nguyên Dịch, "Vất vả cho anh rồi."
Nguyên Dịch ho khan một tiếng: "Nên làm." Anh thấy trong tay Nhan Khê còn cái túi xách, dù sao túi mua sắm cũng đã cầm trên tay, lấy thêm một cái túi xách cũng không sao, "Cái túi này để anh cầm đi."
"Cái này thì không cần" Nhan Khê lắc đầu, "Túi xách là cố ý phối cùng quần áo trên người, tay không xách túi sẽ không đẹp."
Nguyên Dịch:...
Hắn thật sự nhìn không ra nếu không xách túi sẽ khác biệt cái gì, thế giới của phụ nữ, hắn thật sự không hiểu nổi.
Lúc ra khỏi cửa, Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê, đưa tay nắm lấy tay không cầm túi của cô, bên tai cô nhỏ giọng nói: "Trong tay có thêm bạn trai, càng xứng với quần áo trên người em."
"Mẹ ơi, chú kia nhìn rất hung dữ, là muốn đánh chị gái đó sao?" Ngoài cửa quán cà phê, một cô bé bốn năm tuổi lo lắng nhìn Nhan Khê và Nguyên Dịch.
"Thật ngại quá, đứa nhỏ không biết cách nói chuyện, thực xin lỗi." Mẹ đứa bé ôm lấy đứa nhỏ, liên tục xin lỗi Nguyên Dịch, thấy hắn không nói gì, ôm đứa nhỏ nhanh như chớp chạy đi, giống như đi chậm một bước, Nguyên Dịch sẽ xông tới đánh con cô ấy vậy.
Sắc mặt Nguyên Dịch trầm xuống, cuối đầu nhìn Nhan Khê, rầu rĩ buông tay cô ra.
Một đứa trẻ quả thật là không biết cách nói chuyện.
Một bàn tay mềm mại ôm lấy ngón trỏ của anh, Nguyên Dịch nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Nhan Khê.
"Vừa rồi lời anh nói bị ngược, trong tay nắm lấy một người bạn gái xinh đẹp, càng xứng với áo vest trên người anh."
Nguyên Dịch trở tay nắm chặt bàn tay mềm mại này, "Đi thôi, dong dài."
Bộ dáng ngạo kiều này, thật đáng yêu.
Nhan Khê cười tủm tỉm tùy ý anh dắt đi, thấy chân dài của anh vì phối hợp với tốc độ của mình, chậm rãi bước đi, cô bước nhanh hai bước, ôm lấy cánh tay của anh.
"Tiểu Như, tớ cảm thấy hai cái bóng đèn của chúng ta có chút sáng." Dương Mẫn lôi kéo Đào Như dịch sang bên cạnh.
Đào Như bình tĩnh nói: "Cậu suy nghĩ quá nhiều, đối với nam nữ thời kỳ yêu đương nồng nhiệt mà nói, người bên ngoài đều không tồn tại.
Vì vậy, ngay cả làm bóng đèn, chúng ta cũng chỉ là hai cái bóng đèn không thể phát sáng."
Dương Mẫn: Hòan toàn không được an ủi.
Biết Nhan Khê rất coi trọng hai vị bạn tốt này, Nguyên Dịch sắp xếp bữa trưa vô cùng chu đáo, ăn xong một bữa cơm, Dương Mẫn và Đào Như thành công bị hắn mua chuộc, nói với hắn không ít chuyện thời đại học của Nhan Khê.
Xưng hô từ "Nhị đổng", "Nguyên tổng" biến thành anh Nguyên.
Với khí chất của Nguyên Dịch, một tiếng lại một tiếng "anh Nguyên", người ngoài không biết còn tưởng rằng, ba người bọn họ đang đưa tiền cho đại ca xã hội đen.
Cơm nước xong, Nguyên Dịch vốn định cùng ba người đi dạo phố, nhưng Nguyên Á Sâm gọi điện tới bảo anh về nhà có việc.
"Ba mẹ anh gọi có chút việc, anh đến chỗ bọn họ xem một chút." Sắc mặt Nguyên Dịch tuy rằng vẫn như thường, nhưng Nhan Khê cảm giác tâm tình của anh có chút không tốt lắm.
"Không sao, anh đi đi." Nhan Khê nhéo nhéo bàn tay rộng của anh, "Anh không có ở đây, chúng em còn có thể trò chuyện bí mật của con gái."
"Không thể nói lời luyến tiếc anh được sao?"
Nhan khê thấy dáng vẻ mất hứng của anh, cười cười không nói gì.
Con cái chưa kết hôn đến nhà ba mẹ, đều là nói về nhà thăm một chút, Nguyên Dịch lại nói là 'Đến chỗ bọn họ xem một chút'.
Nếu như cô mở miệng nói luyến tiếc anh, chỉ sợ anh sẽ thật sự không đi.
Cỏ gần hàng nhà mình, không nỡ làm cho anh khó xử.
.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...