Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong FULL


Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Nhan Khê vừa múc kem trong cốc, vừa nghe lão dì ngồi ở bàn bên cạnh phàn nàn qua điện thoại di động về bạn gái cũ của con trai mình.
Lúc nào cũng một đống trang sức, mỹ phẩm trét trên người, nhìn là biết là người không an phận, còn có dáng người nếu gió thổi liền ngã, khẳng định không dễ sinh con.
Cô đặt thìa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, lấy gương trong túi ra để tô lại son môi.
"Con trai tôi còn nói năm nay sẽ đem cô ta về, tôi nói loại phụ nữ này có cái gì để mang về, trong nhà còn có thể tiết kiệm được hai cái tiền lì xì gặp mặt..."
Nói đến hưng phấn, giọng nói của bà dì này càng lúc càng lớn, chọc cho mấy người trẻ tuổi bên cạnh liên tiếp quay đầu lại, Nhan Khê thậm chí nhìn thấy mấy biểu cảm khinh bỉ trên mặt người trẻ tuổi kia nhìn bà dì lớn giọng nói chuyện điện thoại .
Khép gương lại, Nhan Khê đặt son và gương trở lại túi xách, đứng dậy đi tới cửa, liền gặp được một nam nhân quen thuộc.
"Tiểu Khê......" Nam nhân muốn nói lại thôi, nét tuấn lãng trên mặt toát ra vài phần thương cảm cùng ngoài ý muốn.
"Tôi là Đại Hà."
/Đại khái bả là Tiểu Khê có nghĩa là dòng suối nhỏ, nhưng lại thích sửa miệng thành mình là sông lớn - Đại Hà/
Nhan Khê giơ cổ tay lên nhìn thời gian, xoay người đi ra ngoài, cũng không phải quay phim tình cảm, bày ra bộ dáng này cho ai xem.
Người đàn ông ngăn cô lại.
Trong đài phát thanh sân bay, giọng nói của tiếp viên nhẹ nhàng như nước, nhắc nhở chuyến bay vì lý do thời tiết nên bị trễ.

Nhan Khê nhìn người ngăn trước mặt cô, tay cầm túi có chút ngứa ngáy.
"Minh Động,"
Dì vừa rồi còn đang lớn tiếng nói điện thoại đi tới, bà nhìn Nhan Khê, "Làm sao vậy? "

"Không có việc gì," Trần Minh Động lắc đầu, "Mẹ, mẹ đi ngồi nghỉ ngơi trước."
"Thì ra hai người là mẹ con."
Nhan Khê nhớ tới những lời dì này nói khi gọi điện thoại di động, đuôi lông mày nhướng lên, quay đầu nói với bà Trần, "Vậy hai người thật ra rất giống nhau."
Nói xong, cũng mặc kệ Trần Minh Động nghĩ như thế nào, vòng qua hắn liền chuẩn bị đi tìm cửa lên máy bay.
"Tiểu Khê."
Trần Minh Động trong tình thế cấp bách, đưa tay đi nắm cổ tay Nhan Khê.
Thấy khoảnh khắc Trần Minh Động vừa đưa móng heo của mình tới, Nhan Khê thuận tay dùng túi xách đập qua, sau khi đập xong có chút đau lòng, cái túi này cô vừa mới mua chưa được hai ngày, đúng là trong lòng cô tốt, đập nát rồi đúng là có chút đau lòng.
"Người nhà anh không dạy, không được người khác đồng ý, liền có thể động tay động chân với con gái sao, là hạ lưu hay không có gia giáo đây?"
Nhan Khê trợn trắng mắt một cái, "Cút, đừng chắn đường của lão nương."
Bà Trần không nghĩ tới cô gái thoạt nhìn nhu nhược, vẻ mặt dễ bị khi dễ, nói động thủ liền động thủ, bà lập tức muốn mở miệng mắng người, bất quá lời khó nghe còn chưa mở miệng, đã bị Trần Minh Động ngăn lại.
"Minh Động, cô gái này là ai, tính tình lớn như vậy..."
Trần Minh Động không để ý tới lời phàn nàn của bà Trần, hắn nhìn phương hướng Nhan Khê rời đi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, mẹ, mẹ đừng náo loạn nữa, mọi người xung quanh đều nhìn."
Nhan Khê đi tới khu vực chờ ở cổng lên máy bay tìm một chỗ ngồi dừng lại, lấy điện thoại di động ra gửi cho một nhóm bạn.
Đại Hà, tôi là Tiểu Khê: gặp phải một kẻ ngốc, ngây thơ.

【 Với hình ảnh một Shar Pei xấu xí đang khóc 】
Ân oán tình cừu giữa cô và Trần Minh Động có lẽ có thể được phân loại là tiểu thuyết cẩu huyết không bán chạy nhất.

Trần Minh Động năm đó xem như nhân vật phong vân trong trường học, bí thư chi bộ đoàn hội sinh viên, bộ dạng trắng trẻo đẹp trai, trái tim thiếu nữ của cô dưới sự theo đuổi của Trần Minh Động, trong lúc nhất thời không kiềm chế được, liền đáp ứng.

Chỉ tiếc nhân vật phong vân đương nhiên cũng có nợ phong lưu, bất quá là thời gian nghỉ hè, vị này liền thêm một cái chân, đối tượng có một chân vẫn là bạn học cùng lớp của cô.

Xét thấy tướng mạo trời sinh của cô, cô còn chưa nói gì, người bên ngoài liền tự động đồng tình với cô.
Đôi cẩu nam nữ này sau đó bị không ít người phỉ nhổ, thế cho nên khi tốt nghiệp đại học, cô còn bị tiểu tam mắng là Bạch Liên Hoa.

Bạch Liên Hoa thì làm sao, Bạch Liên Hoa cũng là một đóa hoa xinh đẹp đáng yêu, so với tiểu tam không biết xấu hổ còn tốt hơn.
Hai ba năm không gặp, chân của người đàn ông bổ chân cư nhiên còn chưa bổ gãy, coi như chân hắn rắn chắc.
Dùng điện thoại di động lướt trò chơi trong chốc lát, mở vòng bạn bè ra xem, bình thường bạn bè thường liên lạc like cho cô, còn hỏi cô chó làm sai cái gì, muốn giúp cô cõng nồi.
Đúng lúc này máy bay bắt đầu kiểm tra vé, cô nhét điện thoại di động vào trong túi, đứng dậy xếp hàng kiểm tra vé.
Từ Hải Thành bay đến Đế Đô, đại khái phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ, sau khi Nhan Khê tắt điện thoại di động, toàn bộ hành trình là ngủ thiếp đi, lúc xuống máy bay đi xoay bàn lấy vali, đầu óc còn có chút rối.
Sân bay Đế Đô người đến người đi, cô rất nhiều năm chưa từng tới đế đô, trong lòng lại có một chút gần hương tình khiếp ý tứ.
Theo dòng người đi ra ngoài, không cẩn thận giẫm lên chân một người bên cạnh, cô quay đầu xin lỗi.
"Thật ngại quá."
Người đàn ông bị cô giẫm lên cao hơn nửa cái đầu cô, lúc cô xin lỗi, ngay cả đầu cũng không cúi một cái, chỉ là khóe môi giật giật: "Không sao, tôi đã quen rồi."
Nhan Khê:....?
Người cao lớn, phần lớn chân cũng dài, Nhan Khê ngẩng đầu chỉ nhìn thấy gáy đối phương, mái tóc đen dày được chải thành kiểu tóc quy củ, lộ ra một cỗ tinh anh lạnh lùng mà lại cao không thể chạm tới.
Đi ra khỏi hành lang, Nhan Khê nhìn thấy ba cô trong đám người, không phải bởi vì cảm ứng điện tâm đồ giữa ba con họ mạnh đến mức nào, mà là bởi vì chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay ba cô thật sự quá chói mắt.
"Nhan Nhan."
Tống Hải nhìn thấy Nhan Khê, trên mặt lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, không ngừng phất tay với cô, thừa dịp đi tới, ông nói với thư ký bên cạnh, "Đây là con gái nhà tôi, có phải so với những minh tinh trên TV còn xinh đẹp hơn không?"

Thư ký cười gất đầu "Chân mày và đôi mắt của tiểu thư rất giống ngài"
"Vậy cũng không đúng, khi còn nhỏ tôi dẫn con bé ra ngoài chơi, mọi người đều nói con bé rất giống tôi" Tống Hải sờ sờ bụng mình phát phúc, "Con gái giống bố thật tốt, thật may mắn."
Thư ký nghĩ thầm, giống ngài mới là không may mắn!
"Ba" Nhan Khê chạy tới trước mặt Tống Hải, "Ba lại mập lên không ít."
Tống Hải cười hắc hắc, cầm lấy vali trong tay con gái, "Lần này trở về, định cư ở đế đô có được không?"
Trong giọng nói của ông mang theo chút cẩn thận lấy lòng, thân hình mập mạp hơi khom người, tựa hồ rất sợ Nhan Khê nói ra chữ không.
Nhan Khê nhìn Tống Hải, đưa tay kéo cánh tay ông, cười nói: "Dạ được."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."
Tống Hải kích động đến mức thịt trên mặt đều nhảy, "Về nhà xem còn thiếu cái gì nữa, ngày mai ba cùng con đi mua."
Nhan Khê cười nghiêng đầu nhìn Tống Hải: "Ngày mai ba không đi làm sao?"
"Đi làm sao quan trọng bằng con gái." Tống Hải hào phóng xách vali, hận không thể khiêng vali của Nhan Khê lên vai mình, thể hiện sự nhiệt tình của mình đối với con gái.
Chín năm trước, ông và vợ cũ ly hôn trong thiện chí, vợ cũ thích nghệ thuật hơn, mà ông là một doanh nhân từ hai bàn tay trắng thành người đầy mùi tiền, giá trị giữa hai người càng lúc càng lớn, cuối cùng chỉ có thể chấm dứt cuộc hôn nhân kéo dài mười mấy năm này, từ đó về sau vợ cũ cùng con gái ở Hải Thành, ông ở Đế Đô.
Mấy năm nay ông vẫn chưa tái hôn, vợ cũ dường như cũng không có hứng thú gì với những người đàn ông khác, sống cuộc sống yên tĩnh và không quấy rầy lẫn nhau.

Điều đáng tiếc duy nhất của Tống Hải là không thể thường xuyên nhìn thấy con gái, thậm chí tên của con gái cũng từ Tống Nhan đổi thành Nhan Khê.
Hai năm trước vợ cũ bệnh qua đời, con gái còn chưa tốt nghiệp đại học, sau đó lại phải xử lý tài sản vợ cũ lưu lại, cho nên suốt hai năm mới đến Đế Đô.

Mấy năm nay ông cùng con gái tuy rằng thường xuyên giữ liên lạc, hai năm trước còn giúp xử lý tang sự của vợ cũ, nhưng thời gian ở cùng con gái cũng không nhiều, ông thật sự lo lắng con gái đối với người ba này sẽ xa cách.
Hiện tại thấy con gái chủ động kéo cánh tay ông, cân nặng một trăm tám mươi của ông phảng phất trong nháy mắt biến thành tám mươi cân, cả người đều bay lên.
Sau khi hai ba con lên xe, Tống Hải lấy ra một chai nước giải khát trong tủ lạnh nhỏ, "Nhan Nhan, đến đây."
Nhan Khê nhìn thấy thương hiệu đồ uống này, trong lòng vừa chua vừa ngọt.


Khi còn bé cô rất thích loại đồ uống này, khi đó điều kiện trong nhà còn bình thường, ba luôn cõng cô đến cửa hàng nhỏ gần tiểu khu mua, cũng không ghét bỏ cô tiêu xài hoang phí.
Trong nháy mắt mười mấy năm trôi qua, loại đồ uống này đã sớm thay đổi bao bì vô số lần, ngay cả ông chủ sau lưng cũng thay đổi, nhưng ba cô còn nhớ rõ khẩu vị của cô.

Không đành lòng nói cho ba cô biết cô đã sớm không uống đồ uống thương hiệu này, Nhan Khê uống liên tục vài ngụm, quay đầu thấy trên mặt ba cô quả nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Trong nhà chúng ta có một bể bơi, còn có một khu vườn nhỏ, con muốn nuôi thú cưng, muốn trồng hoa, muốn bơi lội cũng được."
Tống Hải có chút ngượng ngùng xoa tay, "Chính là trong nhà không có người, có chút vắng vẻ."
Hắn sống một mình, cũng không quá chú ý, cơm thường ở bên ngoài ăn, ngay cả chỗ ở cũng thường xuyên ở khách sạn, cho nên trong nhà ngoại trừ mời giờ làm việc đến quét dọn ra, sẽ không có người khác.
"Không sao, con về nhà liền náo nhiệt." Nhan Khê nhìn bóng đêm chậm rãi buông xuống ngoài cửa sổ xe, thở ra một hơi thật dài.
Chín năm, Đế Đô tựa hồ vẫn là đế đô kia, nhưng tựa hồ cũng không phải là tòa thành thị trong trí nhớ của cô.
Biệt thự Tống Hải mua cũng không lớn, cộng thêm tầng hầm tổng cộng ba tầng, trên tầng cao nhất dựng lều hoa, dưới lầu có một hoa viên, gara cùng với hồ bơi, tuy rằng không tính là siêu giàu có gì, nhưng ở đế đô tấc đất tấc vàng, cũng là tồn tại khiến vô số người hâm mộ.
Nhan Khê đẩy cửa phòng mình ra, bên trong trang trí rất tinh xảo, nhưng đây rõ ràng không phải là phong cách thẩm mỹ của ba cô.
"Ban đầu ba nghĩ rằng bức tường được sơn màu hồng sẽ trông đẹp mắt, nhưng thư ký và trợ lý của ba nói, những người trẻ tuổi thích phong cách Châu Âu hiện đại, Bohemian Rhapsohans vân vân, ba cũng không rõ phong cách đó có gì khác biệt, liền mời nhà thiết kế đến trang trí."
Tống Hải đặt vali ở chân tường, "Nếu con không thích, ngày mai ba sẽ cho người lắp lại cho con."
"Cảm ơn ba ba." Nhan Khê xoay người ôm Tống Hải, "Con rất thích."
"Thích là tốt rồi, con thích là được."
Tống Hải cười dạo một vòng trong phòng, mới nhớ tới con gái còn chưa ăn cơm, "Con tắm rửa thay quần áo trước, ba xuống dưới lầu nấu cơm, lát nữa là xong rồi."
Nhìn thân hình mập mạp của ba ầm ầm xuống lầu, Nhan Khê đi vào phòng, mở tủ quần áo ra nhìn, bên trong treo đủ loại quần áo váy, còn có rất nhiều đôi giày, có một số giày rất xấu, nhưng Nhan Khê lại nở nụ cười.
Khó trách mấy ngày trước ba cô trong điện thoại hỏi cô thích màu gì, thì ra là vì chuyện này.
....
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui