*Tiếng hổ gào.
Edit: Gà Nướng Muối Ớt
- ------------------
Nạp Lan Minh Khấu năm nay gần 60, là một diễn viên, dáng người với làn da đều được bảo dưỡng rất tốt, đặc biệt là về phương diện khí chất, cực kỳ quý phái.
Hổ Yến Yến thấy mặt bà, liền nhớ đến có lần mẹ cậu từng miêu tả Hoàng Thái Hậu dịu dàng đoan trang, nhất là sau khi Hoàng Thái Hậu bước vào, cậu phát hiện dù Salin có vuốt mông ngựa hay làm gì đi chăng nữa, thái độ của Hoàng Thái Hậu đối với hắn cũng chẳng nóng chẳng lạnh, hảo cảm của cậu đối với bà tức khắc tăng lên.
Sắc mặt Nạp Lan Minh Khấu tiều tụy, Salmon Nord vừa là con một vừa là bảo bối của bà, sau khi trận chiến với dị thú cấp 8 Ngưu Hổ, đến tận bây giờ đã qua ba ngày rồi, bà vẫn chưa thể ngủ yên được, sợ bản thân ngủ rồi, con trai sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bây giờ thấy con đã tỉnh, bà tức giận đánh vài cái lên đùi anh, khóc không thành tiếng, "Salmon Nord, con muốn mẹ chết đúng không?"
Biết rõ con là mạng của ta, còn dám lấy ra đùa.
Salmon Nord yên lặng chịu đựng, nếu lúc ấy anh không ngăn thú cấp 8 Ngưu Hổ kia, vậy thì Mạt Tạp Tinh với Tiểu Hoang Tinh xa xôi cũng không thể tồn tại nữa.
Cuối cùng, vẫn là Nạp Lan Minh Sơn đau lòng con mình, sau khi phát tiết đánh vài cái, liền lau nước mắt, cầm canh xương hầm đưa cho anh, "Đây là xương với thịt gà mẹ đã hầm suốt một ngày, con mau uống để bồi bổ đi."
Hai mắt Hổ Yến Yến lập tức phát sáng, cái mũi màu đen nho nhỏ ngửi ngửi một vòng quanh cái chén, thơm quá.
Salmon Nord chú ý đến bộ dạng thèm thuồng của mèo trắng nhỏ, nhận lấy chén canh đặt trước mặt nó, lại gãi cằm ý bảo uống đi.
Mèo trắng nhỏ bẽn lẽn gật gật cằm, trao cho anh một ánh mắt khen thưởng.
Tâm trạng vốn đang tăm tối của Salmon Nord khi thấy bộ dáng ngạo kiều của mèo trắng nhỏ thì chợt thả lỏng đi một ít, bàn tay thô to của anh nhéo nhẹ tai mèo của Hổ Yến Yến, thấy nhóc con này sắp nổi giận mới tiếc nuối thu hồi tay.
Sau đó nhìn đuôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Nạp Lan Minh Khấu, anh lặng im một lát rồi giả vờ lơ đãng nói, "Mẹ, hai chân con không có cảm giác."
Vốn Hổ Yến Yến đang thè lưỡi liếm canh, động tác chợt khựng lại, có chút buồn bực thở dài, nếu Kim Đan của cậu không bị nứt, chắc chắn cậu cũng bảo vệ được hai chân của anh, không đến mức chỉ bảo vệ mỗi lục phủ ngũ tạng.
Khuôn mặt Nạp Lan Minh Khấu kéo căng, "Sẽ ổn thôi, đúng lúc trong thời gian dưỡng chân thì cứ xem như con đang nghỉ phép, con xem, từ hồi con làm nguyên soái đến giờ, đã bao lâu rồi chưa nghỉ phép, từ lâu mẹ đã không muốn con làm cái này rồi! Cũng do ông ba bảo thủ của con vẫn luôn kiên trì, giờ lão mà còn dây dưa nữa mẹ lập tức ly hôn..."
Nghe âm thanh lải nhải của Hoàng Thái Hậu, Hổ Yến Yến ăn nhiều thêm vài miếng canh, từ nhỏ cho đến khi lớn lên, cậu đều bị mẹ ép buộc lúc ăn không nói, lúc ngủ không nói, có trời mới biết đối với cái nết không chịu ở yên như cậu thật là làm khó hổ muốn chết.
Một bên ăn canh, một bên thầm cầu nguyện Hoàng Thái Hậu có thể nói nhiều hơn nữa, đột nhiên không kịp phòng bị đã thấy trời đất quay cuồng, Hổ Yến Yến chớp đôi mắt tròn màu trà, lúc này mới nhận ra cậu đang bị nhéo cổ mà xách lên.
Hổ Yến Yến nhìn tay của kẻ xấu kia, khuôn mặt hiền từ cũng không cứu vớt hành vi xấu xa của bà, cậu quyết định tạm thời chán ghét Hoàng Thái Hậu mười lăm phút.
"Cái vật nhỏ này mẹ đã hỏi qua giáo sư Hoắc Tư rồi, tuy rằng nó chỉ có cấp 1, nhưng cậu ta nói nhóc con này có thể trợ giúp vết thương của con đấy, là sủng vật cực kỳ hiếm có, độ phù hợp 100% với con, đến nỗi chiến sủng...cậu ấy nói mình sẽ tiếp tục chú ý giúp con."
Ngoài trừ công việc nghiên cứu gien của dị thú trong viện nghiên cứu ra thì giáo sư Hoắc Tư còn mở một bệnh viện thú cưng nghiệp dư, bình thường trừ việc giúp các chiến sủng và thú cưng xem bệnh còn tiện tay giúp mấy thú cưng lưu lạc tìm chủ nhân đáng tin.
Salin Shelley đứng cạnh mép giường nửa ngày, cuối cùng cũng có cơ hội để mình lên tiếng, hắn không có lòng tốt mà liếc nhìn Hổ Yến Yến một cái, từ trong tay Nạp Lan Minh Khấu ôm Hổ Yến Yến lại, phụ họa nói, "Mẹ, ngài nghỉ ngơi đi, để con ôm nó cho, giáo sư Hoắc Tư nói rất đúng, nhóc con này đáng yêu như thế, xem như thú cưng mà nuôi còn được, chứ nếu muốn làm chiến sủng thì vẫn phải suy nghĩ kỹ một chút."
Suy cho cùng chiến sủng phải lập khế ước với chủ nhân, sau đó, chủ sủng sinh tử vinh nhục hòa làm một thể....
Xem thường ai đó?
Hổ Yến Yến trợn trắng mắt nhìn Salin Shelley, đợi cậu dưỡng tốt Kim Đan, cậu nhất định sẽ là bé con có cấp bậc cao nhất!
Càng ngày cậu càng ghét cái tên vợ nhỏ này của Salmon Nord, không muốn ở bên hắn chút nào, cậu ưỡn người chuẩn bị nhảy đến mép giường Salmon Nord để tiếp tục uống canh, đồng thời cái đầu nhỏ cũng không ngừng suy tính, cậu phải tìm cơ hội để làm cho Salmon Nord bỏ cái tên vợ nhỏ xấu nết này, chợt cảm thấy dưới bụng mềm mại của mình truyền đến cơn đau, theo bản năng liền vung móng vuốt nhỏ sắc bén, trên mặt Salin Shelley lập tức hiện vài vết đỏ, miệng vết thương nhanh chóng chảy máu.
Sau đó cậu nhanh chóng nhảy lên ngực Salmon Nord, hung dữ nhe răng uy hiếp hắn.
A!
Salin Shelley đau đớn hét to một tiếng, hắn bụm mặt, không thể tin được mà nhìn Hổ Yến Yến, hai mắt đẫm lệ, hét lên, "Tiểu súc sinh, mày dám cào mặt tao!?"
Nạp Lan Minh Khấu nhíu mày.
Vốn dĩ bà đã không ưa cái tên con dâu trang điểm diêm dúa này rồi, nhất là hiện tại hắn lại dám mắng thú cưng của con trai mình là tiểu súc sinh, đánh chó còn phải xem mặt chủ đấy!
Bà vừa muốn mở miệng dạy dỗ, chợt thấy lão bảo thủ nhà mình mang theo một đám người vào phòng, bà lập tức im lặng, căng mặt xoay đầu đứng một bên.
Từ lúc con trai hôn mê đến giờ, Salmon Đế Khôn liền không thể không gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, nắm giữ Quân đoàn Salmon, không cho kẻ tiểu nhân có lòng muông dạ thú có cơ hội cướp đoạt quân đoàn.
Nhất là bây giờ, đối diện với một đám người ngoài miệng nói quan tâm muốn đến thăm con trai mình nhưng thực chất trong lòng còn đang bật nhạc nở hoa, trong lòng ông cũng cực kỳ không dễ chịu, lại không thể căng mặt đón tiếp, đỡ phải mang tai tiếng.
Salin Shelley lau vết máu trên mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Hổ Yến Yến, nhưng lúc này trước mặt bốn đại nguyên cùng sáu đại gia tộc Thuần thú sư, nếu ồn ào quá mức cũng không tốt, nhất là bên trong còn có cha của Khang Duy Tư, nguyên soái Khang Cát, hắn muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt Khang Cát, sau cùng thì hắn với Khang Duy Tư là thật lòng yêu nhau.
Nhĩ như vậy, Salin Shelley nhanh chóng thả lỏng sắc mặt của mình, khiến bản thân vẫn duy trì nụ cười khéo léo, trong lòng cắn răng nói: Chờ đó đi, tiểu súc sinh, mặt của tao cũng không dễ dàng mà cào như vậy đâu.
Hổ Yến Yến cũng đang tức giận, vậy mà cái tên Sa cái gì lin kia dám dùng móng tay nhéo bụng nhỏ mềm mại của cậu, phỏng chừng còn chảy máu nữa, tuy cậu đã đánh trả nhưng vẫn còn tức, từ nhỏ mẹ cậu đã dạy, Hổ tộc chúng ta cái gì cũng có thể ăn nhưng không thể ăn thiệt được!
Bị người khác ức hiếp một lần thì phải hung hăng đáp trả lại mười lần mới đủ!
Hổ Yến Yến đang định triển khai quy củ trong tộc, nhảy lên đầu Salin Shelley, cào cho cái bản mặt hắn đến mức nở hoa, đã bị một bàn tay to ôm lên.
Hổ Yến Yến vô cùng tức giận, con người tròn vo trừng Salmon Nord, bày ra tư thế đừng có đụng vào tôi nha.
Salmon Nord nhẹ nhàng vỗ lên đầu nhỏ, thấp giọng nói, "Ta đã thấy móng tay cậu ta chọc nhóc rồi.
Yên tâm đi, ta sẽ giúp nhóc đòi lại, nhưng không phải là bây giờ."
Suy cho cùng, vẫn phải giữ mặt mũi cho gia tộc Thuần thú sư Salin.
Tuy bản thân anh cảm thấy điều này chẳng có gì quan trọng, nhưng hiện tại là ba anh giữ chức, anh không muốn cho ông thêm phiền phức nữa.
Nghe thấy lời đảm bảo của Salmon Nord, tuy Hổ Yến Yến vẫn còn giận lẫy một chút, nhưng cũng thành thật nằm úp xuống, kẻ thức thời làm hổ tuấn kiệt (1), hiện tại trong cơ thể cậu không cònmột miếng linh lực nào, đối đầu với tên vợ nhỏ kia cũng chỉ có hại, trước mắt chỉ có thể tạm thời ngủ đông, món nợ này cậu sẽ nhớ kỹ.
(1) Cái này là bé hổ nói lái lại câu Kẻ thức thời mới làm trang tuấn kiệt (识时务者为俊杰).
Câu gốc của ẻm là: 识时务者为虎杰
Hơn nữa, có Salmon Nord đồng ý giúp cậu báo thù rồi, còn gấp cái gì nữa, cứ chờ xem kết quả là được, sau đó vừa nghe nhóm người kia nói chuyện vừa chậm chầm liếm canh.
Có điều,
Trong đám người này, có người vui sướng khi người gặp họa, có người giả vờ quan tâm, có người mang bộ mặt như đang xem kịch vui,...!Mấy loại ánh mắt tràn ngập ác ý cùng lời nói giả vờ giả vịt tràn khắp căn phòng, khiến Hổ Yến Yến có phần mờ mịt, con người bây giờ, còn lưu hành loại nói chuyện trái với lòng vậy luôn ấy hả?
Salmon Nord có thể hiểu được vẻ mặt của nhóc con, vươn tay xoa đầu bông xù nho nhỏ của nó, mặt không cảm xúc nói, "Cảm ơn các vị, nhìn đủ rồi thì về đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Khang Cát sờ mũi, nịnh nọt cười nói, "Dù sao lần này cũng nhờ nguyên soái Salmon, nếu không Mạt Tạp Tinh của chúng tôi xem như xong đời rồi, tuy hiện tại hai chân của cậu đi đứng không tiện, nhưng công dân Mạt Tạp Tinh của chúng tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng cậu cả đời, đây là mạch khoáng mà chúng tôi đưa tới, xem như là một chút tấm lòng nhỏ của chúng tôi."
Hai chân đi đứng không tiện......!Lời này của Khang Cát rõ ràng là muốn lan truyền với mấy người kia là Salmon Nord đã tàn tật!
Khí thế trên người Nạp Lan Minh Khấu bỗng nhiên lạnh lùng hẳn, bà cười lạnh nói, "Nguyên soái Khang Cát, lời của ngài làm người khác nghe xong muốn cười rớt hàm đấy! Nhà này chẳng thiếu bữa cơm nào, lại còn lấy mạch khoáng không tên không tuổi trên Tiểu Hoang Tinh tới báo đáp ơn cứu mạng công dân hai tinh cầu của con trai tôi ư, không lẽ mạng của mấy người rẻ mạt thế à?"
Lời này của Nạp Lan Minh Khấu thật sự không hề khách khí, hệt như sư tử mẹ đang nổi giận, bà vốn chẳng thiếu tiền, nhà mẹ đẻ là nhà giàu sốt một Đế Tinh, bà còn là minh tinh lớn vẫn luôn nổi tiếng, từ trước đến giờ chưa từng vì tiền bạc mà lo lắng.
Lời của lão cáo giá Khang Cát kia đã lập tức chọc lửa giận trong lòng bà nhanh chóng bốc lên, Salmon Đế Khôn cũng nhíu mày, chờ sau khi tiễn toàn bộ khách đến thăm, ông trầm mặt nói với Salmon Nord, "Lần này lão già này đến đây không chỉ đơn giản là chế giễu như vậy đâu, chủ yếu là đến xem tình huống của con."
Dị năng tinh thần lực cấp SSS trên toàn Đế Quốc cũng không vượt quá năm người, trong đó, dị năng lôi điện là tinh thần lực hiếm có, cũng chỉ có một mình Salmon Nord sở hữu.
"Còn nữa..." Salmon Đế Khôn lặng yên nhìn con trai rũ đầu không nói lời nào, có chút đau lòng, "Gia tộc Salin ngỏ lời với ba, để Shelley hủy hôn với con, ba còn chưa đồng ý."
Salmon Nord xoa xoa bàn tay mèo, đôi mắt sâu thẳm nhìn Salmon Đế Khôn, "Ba, con nghe ngài sắp xếp."
Hạ Nùng nhăn mũi nói, "Dì, dượng, con đã không vừa mắt tên Salin Shelley kia từ lâu rồi, em họ có thể nhanh chóng giải trừ quan hệ hôn nhân với hắn là tốt nhất."
Salin Shelley kia đã sớm lén lút ngoại tình với đàn ông khác sau lưng em trai cô rồi, còn bị bạn của cô bắt gặp không ít lần.
Chờ tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, Salmon Nord vỗ nhẹ đầu nhóc con này, trong giọng nói mang theo ý cười, "Dỗi rồi hả?"
Hổ Yến Yến ôm hai chân quay lưng không thèm phản ứng lại anh.
Không sai, cậu đúng là đang dỗi đấy.
Mà càng nghĩ càng tức, rõ ràng cậu mới là chính cung, là vợ cả, dựa vào cái gì mà còn bắt cậu phải bị vợ nhỏ anh chọc tức?
Đồ đại móng heo!
Salmon Nord cũng không biết bản thân làm sao mà vừa nhìn nhóc con này lại có thể nghĩ ngay đến nhóc ở chui kia, chỉ tiếc là, Hùng Ám nói không tìm thấy cậu đâu cả, cơ giáp tác chiến không bị phá, cửa cũng không cạy, ngay cả tia hồng ngoại được Hùng Ám cài đặt bên ngoài cửa cũng không vang chuông cảnh bảo, thật sự cứ như là đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.
Con người sao có thể bốc hơi biến mất như vậy chứ...
Vừa có hình người lại có sức mạnh to lớn đến mức có thể cứu anh từ giữa vụ nổ lớn, còn có thể tự nhiên biến mất, có thể làm được như vậy, ngoại trừ dị thú cấp 9 ra, Salmon Nord không thể nghĩ được cái gì khác.
Nhưng sao dị thú cấp 9 có thể cứu anh được?
Salmon Nord cúi đầu, lông mi thật dài che khuất ánh mắt mờ mịt của anh, nghiêm mặt nhìn mèo trắng nhỏ, "Nói cho ta biết chủ nhân của nhóc đang ở đâu, ta sẽ mang nhóc đi tìm Salin Shelley báo thù liền luôn."
Tuy ngay từ đầu anh đã không muốn buông tha cho Salin Shelley, nhưng dù sao thì chân của anh đã thành như thế này, cũng không thể làm khác được.
Nhưng nếu moi được vị trí hoặc tin tức quan trọng nào của nhóc ở chui từ trong miệng của nhóc con này, vậy cũng tốt.
Hổ Yến Yến: "......"
Hổ Yến Yến hơi chột dạ, chủ nhân của cậu còn không phải chính mình à, cái này làm sao nói với anh rằng tự cậu biến ra chứ?
- -------------
Lời editor: Đọc tên mẹ của anh Cá hồi mà cứ đọc nhầm là Na Lạp...!(* ノ ▽ ノ), Ô Lạp Na Lạp Thị Cá Hồi.
(° ∀ °) ノ ゙.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...