Có người đang tát vào mặt anh. Nói gì đó rất khẩn cấp. La hét. Anh muốn bảo họ im đi nhưng lưỡi, môi và răng của anh không sao tìm ra cách bật âm thanh. Một đám mây màu đen, màu đỏ và trắng đang che kín tầm nhìn của anh. Nó kết thành một khối màu trắng hình bầu dục. Một gương mặt. Đôi mắt màu ngọc lục bảo. Cặp môi, hàm răng, cử động trong im lặng.
Bốp, bốp. Con mụ có cặp mắt màu xanh không để anh yên.
Nước đá văng vào mặt anh. Anh thở hổn hển, bừng tỉnh. “Gì thế?”
“Dậy mau, đồ ngốc! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Ngay khi có điện trở lại chúng sẽ phát hiện ra tôi.”
Anh nhắm nghiền mắt rồi mở ra. “Cái quái gì…”
“Tamara đây. Anh là Connor McCloud. Novak đã trói chặt anh vào giường, chĩa súng vào Erin. Anh nhớ ra chưa?”
“Erin? Novak?”, anh vùng dậy và bị giật lại bởi sợi băng keo đang dính chặt anh vào giường. “Erin đang ở đâu?”
“Tuyệt vời. Tốt hơn nhiều rồi”, Tamara nói. “Bây giờ nghe kỹ đây. Chúng ta không có nhiều thời gian. Tôi sẽ cởi trói và đưa cho anh một khẩu súng. Rồi anh giúp tôi giết chết Kurt Novak. Anh theo kịp chứ?”
Anh gật đầu, kinh ngạc khi cô ta lôi ra một con dao giấu ở đường may trong váy, bắt đầu cắt sợi băng dính đang quấn quanh người anh. Một cánh tay lỏng ra, rồi cánh tay kia, tê cứng vì bị buộc quá chặt. Cái váy thùng thình kêu sột soạt trong lúc cô ta vội vã đi quanh giường để cắt dây ở chân anh.
Anh gắng gượng ngồi đây. “Cô là cảnh sát ngầm à?”
Cô ta bật cười. “Ha. Còn lâu. Đây là chuyện cá nhân.”
“Novak đã làm gì cô?” Một bàn chân được giải thoát, dính đầy sợi băng màu xám. Anh vẫn chưa cảm giác được nó.
“Hắn giết người tình tuyệt vời nhất của tôi.” Giọng Tamara hờ hững. Cô ta cắt nốt dây và giải phóng chân còn lại của anh. “Không ai được đụng đến đồ đạc của tôi.”
“Ồ.” Trí óc anh mềm nhũn do loại thuốc mà chúng tiêm vào người nên câu trả lời đã nhảy ra khỏi lưới, mở rộng trước mắt anh. “Tamara… Mara! Từ đảo Đá! Cô là tình nhân của Victor Lazar. Tôi nhớ rồi. Tôi đã nhìn thấy trong các đoạn băng quay lén. Nhưng lúc đó da cô ngăm đen. Cô cũng đã sửa mũi. Còn mắt cô…”
“Màu vàng nâu, anh chàng thông minh”, cô ta nói. “Màu vàng của mắt mèo. May mắn cho cả hai chúng ta là anh đã không đủ thông minh để khám phá ra chuyện này ở Sliver Fork. Anh có thể đã bị cắt cổ. Có thể cả tôi nữa. Nào, dậy đi. Đứng lên. Di chuyển. Để máu lưu thông.”
Anh lảo đảo quanh giường, vịn vào trụ giường khi đầu gối khuỵu xuống. Đầu anh nhoi nhói với mỗi nhịp tim. Anh chống chọi với thôi thúc muốn nôn mửa. Nó gợi nhớ đến những ngày anh phải điều trị bằng phương pháp vật lý trị liệu. “Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Thực ra, không phải tôi giúp anh. Mà là anh đang giúp tôi”, cô ta quả quyết. “Cứu anh không nằm trong chương trình của tôi. Tôi đã rình rập cơ hội để giết con quỷ đó hàng tuần, nhưng hắn quá thông minh, quá nghi ngờ và tôi lực bất tòng tâm, tôi nghĩ hắn định giết tôi.”
“Ồ”, anh nói ngớ ngẩn. “Ừm… tại sao cô không tố cáo hắn?”
“Ồ phải. Giống như kết quả tốt đẹp lần vừa rồi à”, cô ta chế giễu. “Ngoài ra, tôi có những lý do riêng để né tránh pháp luật. Tôi không mong đợi mọi thứ diễn ra quá nhanh với hai người, nhưng cũng tốt. Tôi quá mệt mỏi với vai trò nàng hầu của con quỷ đó. Rất căng thẳng. Còn kế hoạch hiếp dâm và giết người dành cho anh và bạn gái của anh, chà… kinh khủng. Tôi có một hệ thần kinh vững vàng, nhưng ai cũng có giới hạn.”
“Cảm ơn”, anh nói. “Đó là điểm rất tốt đẹp của cô.”
“Không có gì.” Cô ta hoàn toàn không nhận ra vẻ mỉa mai của anh. “Tôi rất mừng vì có trợ giúp. Tôi có thể sẽ sống sót. Anh đi được không? Lẽ ra bây giờ thuốc phải hết tác dụng rồi chứ. Tôi đã tự mình đặt thuốc mà.”
Anh khuỵu xuống, thở dốc. Tamara kéo anh lại, móng tay dài nhọn hoắt của cô ta đâm sâu vào tay anh. “Tôi đã cắt điện, nên hắn không thể thấy chúng ta trên màn hình theo dõi trong vài phút”, cô ta nói. “Hắn sẽ cử Nigel xuống kiểm tra bây giờ. Hắn sẽ bầm gan tím ruột nếu không được theo dõi màn biểu diễn làm tình.”
“Biểu diễn làm tình?”, anh thận trọng liếc sang cô ta. “Màn biểu diễn làm tình là sao?”
“Đừng hỏi. Ôi nhưng nói về màn làm tình, mẹ kiếp, nhấc mông lên, McCloud! Điểm tươi sáng trong tuần của tôi là được xem anh và bạn gái anh làm chuyện đó. Rất thú vị. Và đó là một lời khen, từ phía tôi. Tôi ghét nhàm chán.”
“Ôi Chúa ơi”, anh lại khuỵu xuống lần nữa. “Đừng nói với tôi.”
Cô ta kéo anh lên. “Anh rất giỏi, anh chàng to xác”, cô ta trêu chọc. “Hãy đối xử tốt với cô ấy, nếu không lần sau gặp, tôi sẽ không thân thiện đâu.”
Cô ta cố chọc tức để giúp anh giũ sạch tác dụng của thuốc an thần. Đó là một nỗ lực tốt đẹp và anh đánh giá cao ý tưởng đó, nhưng tất cả chỉ đủ giúp anh không lăn quay ra hay nôn mửa. Anh không đủ sức lực để nổi giận. Tamara kéo cửa. Anh lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Ống tay áo của anh bết lại đen xì vì máu khô. Anh lảo đảo, bám vào khung cửa. “Trong loạt phim James Bond, luôn có ít nhất hai cô gái xinh đẹp”, anh thở dốc. “Một tốt và một xấu.”
Cô ta tặng cho anh nụ cười giống mèo. “Tôi là người xấu.”
“Đừng làm tôi lúng túng. Rất khó để làm chuyện này trong khi đang phê thuốc.”
“Linh hoạt là thước đo của trí thông minh. Novak đã từng nói với tôi, anh khá thông minh. Lúc này đừng thất vọng. Được rồi, nghe đây. Chúng ta sẽ bịa một câu chuyện. Không hiểu sao anh lại tự thoát được, đánh bại và giật lấy súng của tôi, buộc tôi phải đưa anh tới chỗ Erin. Chúng ta xông vào, anh dùng tôi làm lá chắn…”
“Quên chuyện đó đi.” Connor chống tay vào tường, kiên trì lảo đảo đi theo cô ta. “Hắn sẽ không đếm xỉa nếu tôi giết cô. Chúng ta đều biết, hắn cũng biết chúng ta biết thế. Hắn có thể sẽ bắn cô trước.”
Cặp lông mày hoàn hảo của Tamara chụm vào nhau. “Có ý tưởng nào tốt hơn không?”
“Sao cô không cho tôi biết chỗ bọn họ, rồi chạy trối chết đi tìm sự trợ giúp?”, anh đề nghị. “Tôi sẽ đi thẳng vào đó và cố làm những gì có thể.”
Cô ta khịt mũi chế giễu. “Ôi làm ơn. Anh và Erin sẽ bị trừng trị dã man nếu anh vào đó một mình, cả tôi nữa nếu sau đó hắn tóm được tôi. Nếu tôi đi cùng anh, sẽ là hai đấu ba. Kiểu thế. Tonia ngu ngốc và chậm chạp, nhưng Novak và Geog, mỗi người đấu một.”
“Ba chọi ba chứ”, anh nói.
“Anh tính cả Erin à?”, cô ta có vẻ thích thú.
“Chết tiệt, phải”, anh đáp. “Erin là một chiến binh Amazon.”
“Một chiến binh Amazon không vũ khí”, Tamara gượng gạo.
“Ba chọi ba”, anh khăng khăng.
“Sao cũng được. Chúng ta đang đến gần. Ngậm miệng lại và nghĩ nhanh đi.”
Anh chần chừ một giây, rồi vỗ vai cô ta. “Có một điều”, anh hỏi. “Tại sao cô lại trả thù cho Lazar? Ông ta là một…”
“Tội phạm? Đồi bại? Tham lam? Tàn nhẫn? Chắc chắn. Ông ấy rất phức tạp. Tôi thích những người đàn ông phức tạp. Tôi cũng là người tham lam, tàn nhẫn. Và Victor là người duy nhất mang lại cho tôi thứ tôi cần.”
Anh cố không hỏi, bằng tất cả sức mạnh của mình, nhưng cô ta đã phản bội ông ta và bây giờ anh cần phải biết. “Ừm… vậy cô cần cái gì?”
Cô ta kéo váy lên, lôi khẩu SIG Sauer ra khỏi bao, ném cho anh và gật đầu hài lòng khi thấy anh bắt được nó bằng một tay.
“Không phải chuyện chết tiệt của anh, cậu bé”, cô ta đáp. “Đi thôi.”
“Dừng tay”, Novak nói.
Bàn tay giơ lên của Georg khựng lại giữa không trung. Gã và Novak nhìn nhau trao đổi. Erin thò tay ra sau. Những ngón tay lạnh ngắt, cứng đờ của cô lần mò tìm kiếm trên mặt bàn. Chúng chạm phải đầu nhọn của một hiện vật và làm nó quay tròn.
Con dao găm bằng đồng.
Tất cả bọn họ đều đang không chú ý tới cô. Cô trượt đầu dao găm vào ống tay áo, run run vì sự mạo hiểm của mình. Cô nhấc lên, khoanh tay trước ngực. Cô đặt cánh tay kia lên trên trong tư thế co rúm, tự vệ. Không phải cử động nhiều.
Novak bật ra thứ ngôn ngữ gì đó mà cô không hiểu. Georg đáp lại rầu rĩ, ngắn gọn. Novak bấm một phím trên cái đồng hồ đang đeo ở tay, gầm gừ vào đó cũng bằng thứ ngôn ngữ tương tự. Hắn trò chuyện một hồi. Tiếp theo là bầu không khí im lặng nặng nề, kéo dài.
Novak bước tới bước lui khắp phòng. Hắn cau mày nhìn Erin như thể mất điện là do lỗi của cô. “Ta không thích bị bất ngờ trong giai đoạn này của trò chơi.” Hắn nói vào cái đồng hồ. “Tamara?” Hắn chờ đợi. Không có phản hồi. Hắn ra lệnh cho Tonia. “Đi kiểm tra cô ta. Ta sẽ không để chuyện gì xảy ra bất thình lình. Nếu ta không thể xem trên màn hình thì ta sẽ xem chúng tại căn phòng này.”
Georg dâm đãng nhìn cô. “Chúng ta quan sát họ, sau đó hắn sẽ xem chúng ta.”
Cô giật nảy. Con dao găm trượt lên trên, tới tận khuỷu tay, lưỡi dao chạm vào da cô lạnh ngắt.
Tonia mở cửa. Cô ta hét to, nhảy lùi lại và giơ súng lên. Súng lập tức xuất hiện trên tay Novak và Georg.
“Bình tĩnh, mọi người”, chất giọng nhẹ nhàng, thích thú của Tamara vang lên. “Tôi đã kiểm soát được tình hình.”
Cô ta bước vào phòng. Connor loạng choạng đi bên cạnh, tay bị giật ra sau, đầu cúi gằm trong tư thế khó chịu. Tamara nắm chặt một nắm tóc, dí khẩu súng lục sát dưới cằm anh. “Khi thấy điện bị cắt, em đoán là ngài muốn thay đổi kế hoạch, ông chủ”, cô ta nói. “Em biết chuyện này có ý nghĩa với ngài nhiều như thế nào.”
Novak nheo mắt. “Cô không nên tự ý mà không tham khảo ý kiến của ta. Hắn có thể sẽ khuất phục được cô.”
Tamara tỏ ra hối lỗi. “Em xin lỗi. Em đã quá nôn nóng để làm ngài hài lòng”, cô ta nói. “Tha lỗi cho em. Như ngài thấy, em có thể dễ dàng đánh gục anh ta.”
Ánh mắt Connor tìm kiếm cô khắp phòng. Anh thật đẹp trai và xanh xao. Khuôn mặt như điêu khắc của anh thâm tím, đầy máu. Ngọn lửa tình yêu trong mắt anh như nắm đấm giáng thẳng vào ngực cô.
Tamara hất cằm về phía Georg. “Cần phải kiềm chế anh ta. Giúp tôi làm anh ta hạ nhiệt nào.”
Georg liếc Novak ngầm hỏi.
“Làm đi”, Novak sẵn giọng. “Muộn rồi, chúng ta đã bị chậm so với tiến độ.”
Tamara thả tóc Connor ra, từ từ lùi lại, vẫn chĩa súng vào mặt anh. “Ngồi xuống sàn”, cô ta ra lệnh. “Ngồi xuống. Ngay chỗ đó.”
Connor cúi xuống, từ từ làm theo yêu cầu của cô ta.
Georg bước lên, vặn vẹo bàn tay đang đeo găng. “Tao muốn đánh mày bằng cái nạng của mày”, gã rít lên. “Nhưng sẽ rất tuyệt vời khi chiếm đoạt cô ta”, gã hất cằm về phía Erin, “trước mặt mày. Rồi sau đó mày sẽ chết.”
Gã nhảy bổ vào Connor với tiếng gầm gừ hung tợn, đạp anh ngã xuống sàn. Connor cuộn người bên dưới gã. Khẩu súng rơi ra. Georg ngửa ra sau, rít lên òng ọc. Tonia hét lên thất thanh. Tamara xoay người, đá thẳng vào mặt cô ta.
Novak giơ súng lên, nhắm thẳng vào Connor. Erin sực tỉnh khỏi cú sốc tê liệt. Cô quăng người vào Novak và rút con dao găm từ tay áo. Cô đập mạnh vào người hắn, bật ra sau, loạng choạng. Viên đạn bị chệch hướng, một cửa sổ vỡ tan.
Novak gầm lên với cơn cuồng nộ, nhảy bổ vào cô.
Erin giơ con dao găm lên, nắm chặt bằng cả hai tay. Nó trúng ngay đà lao tới giận dữ của hắn, lưỡi dao cắm sâu vào họng.
Đôi mắt thất thần của hắn mở to. Dòng máu đỏ thẫm từ động mạch chính phun ra lớp vải trắng tinh, không chút bụi bẩn. Khẩu súng rơi khỏi tay, hắn đổ sập về phía trước, hai tay ôm lấy cô. Máu của hắn có mùi kim loại.
Hắn ngã xuống, kéo theo cả cô rơi vào cái hố thăm thẳm của địa ngục.
Cô nghe thấy tiếng súng nổ, rồi một tiếng nữa nhưng chúng ở rất xa. Cô ngã đập đầu vào thành bàn, nhưng dường như người phải chịu cơn đau khủng khiếp là một người khác. Cô đang rơi vào cơn lốc xoáy luôn đợi sẵn cô. Rơi thẳng vào bóng tối.
“Erin? Chết tiệt, Erin, tỉnh lại! Nói chuyện với anh!”
Giọng Connor có vẻ rất hãi hùng. Cô muốn an ủi anh nhưng không thể nào mở miệng được. Mọi thứ đều rất xa xôi. Cô thật nhỏ bé! Lạc lõng trong khoảng không bao la, vang dội.
“Cả người cô ấy đầy máu”, Connor hoảng hốt. Bàn tay thô bạo giật tung áo cô ra. “Tôi không biết là…”
“Không phải của cô ấy”, tiếng Tamara. “Là của hắn. Bình tĩnh đi.”
Erin chớp chớp mắt. Đầu cô đau dữ dội. Cô gắng gượng tập trung. “Connor?”
“Erin? Em ổn chứ?”
“Em không biết. Em ổn chứ?”
Tay anh xoa nắn khắp người cô, tìm kiếm vết thương. Anh thở ra một hơi dài run run, nhẹ nhõm khi không thấy gì bất thường. Anh vòng tay qua vai, nâng cô dậy. “Chúa ơi, em dọa anh chết khiếp.”
“Đầu em.” Erin cố gắng đưa tay lên đầu nhưng tay cô nặng như chì. Những ngón tay dài của Connor nhẹ nhàng trượt vào tóc cô, thăm dò. Cô rên khe khẽ vì đau.
“Em bị sưng nhưng không rách da”, anh nói. “Bọn anh kiểm tra rồi.”
“Novak?”, cô hỏi.
Anh hất hàm sang bên trái. Cô nhìn theo và nhanh chóng quay đi khi chạm phải cơ thể đẫm máu ngay bên cạnh. Cảm giác buồn nôn lại trào lên. Cô nhắm chặt mắt. “Lần này hắn chết thật chứ?”
“Rất chắc chắn”, Tamara đáp. “Cảm ơn cô.”
Cô ngước lên, giật thót. Tamara đang cúi xuống bên cạnh cô. “Tôi à?”
“Cô đã đâm hắn một nhát chí mạng vào cổ.” Rõ ràng cô ta rất tán thành. “Có lẽ phải mất một phút, nhưng rất chính xác. Cô đã cắt đứt động mạch của hắn, cô gái. Máu phun thẳng lên tường. Ở đây trông như một lò mổ ấy.”
Erin nhắm chặt mắt trước khi cô dám nhìn những bức tường tung tóe máu. “Em nghe thấy rất nhiều tiếng súng”, cô nói.
“Để đảm bảo chúng đã chết hẳn”, Tamara lên tiếng. “Connor nói cô là một chiến binh Amazon. Anh ta nói đúng. Tôi rất ấn tượng.” Tamara đang nắm chặt bắp tay cô, ngón tay cô ta đẫm máu.
“Cô bị thương”, Connor bảo cô ta. “Để tôi xem nào.”
“Tonia bắn sượt qua tôi”, cô ta nói. “Con chó cái đó luôn bắn chệch. Không có gì to tát. Tôi đã từng bị thương nặng hơn nhiều và vẫn đi khiêu vũ bình thường.”
Một lần nữa thế giới lại mở rộng thành khoảng không trống rỗng, vang vọng. Erin nghe thấy giọng nói của họ nhưng không thể hiểu họ đang nói gì. Bàn tay ấm áp của Connor đặt lên má cô. “Erin? Cưng? Có ai ở nhà không?”
“Em không chết”, là tất cả những lời cô thốt ra. Điều cô muốn nói với anh vô cùng phức tạp, hàng triệu điều tuyệt vọng xô đẩy nhau để giành quyền ưu tiên. “Em không chết”, cô lặp lại một cách ngớ ngẩn.
“Không, em không chết, em yêu, tạ ơn Chúa.”
Connor gục đầu lên bờ vai bê bết máu của cô. Cô ngửi thấy mùi thơm ấm áp trên mái tóc rối bời của anh đang xõa xuống mặt cô. Anh yêu cô nhưng anh không thể theo cô tới vùng đất hoang lạnh đó. Không ai có thể. Cô không biết con đường nào để quay lại nơi anh đang chờ đợi, ấm áp, nhẹ nhàng nhưng cô đã bị hủy hoại nghiêm trọng nên chẳng còn gì cho anh cả.
“Tất cả đều hỗn loạn”, cô thì thầm. “Chính nó. Tất cả đều ở đó. Bất cứ thứ gì khác chỉ là nói dối. Chỉ là một cái mặt nạ.”
Connor vuốt tóc cô, cau mày. “Anh nghĩ em bị choáng váng, cưng.”
“Tôi cho là cô ấy đang cố nói với anh chuyện gì đó hệ trọng”, Tamara nói. Cô ta nhẹ nhàng nâng cằm Erin lên bằng bàn tay đầy máu. “Cô biết không? Cô vừa tốt nghiệp xuất sắc khóa đào tạo gái hư chuyên nghiệp đấy.”
Thật kỳ lạ, lời nói của cô ta thực sự đã xuyên qua đám mây mù, kéo cô trở lại căn phòng. Cô tập trung vào Tamara, chớp chớp mắt. “Thật sao?”
Tamara mỉm cười. “Chắc chắn. Cô có tất cả yếu tố tiên quyết. Ngoại hình, bộ não, lòng dũng cảm và thái độ linh hoạt. Cô chỉ cần một sự giúp đỡ nho nhỏ kiểu như thế, nhưng chẳng có gì to tát.”
Connor kéo cô sát vào ngực anh. “Cô thật tốt bụng, nhưng đó không phải viễn cảnh của cô ấy.”
“Hãy để Erin tự phát biểu”, Tamara chế giễu. “Hôm nay là một ngày trọng đại. Vụ giết người đầu tiên của cô ấy. Rất hỗn loạn phải không? Tôi đã trải qua cảm giác đó từ lâu rồi, cô biết đấy. Nó tạo nên con người tôi hôm nay.”
Connor cứng người. “Này. Quên chuyện đó đi. Erin không phải…”
“Tôi nợ cô một lần, cô gái xinh đẹp”, Tamara bảo cô. “Nếu cô cần thứ gì đó đáng sợ, hãy để lại tin nhắn cho tôi tại cửa hàng đồ chơi tình dục Honey Pot dọc theo Quảng trường Pioneer. Những thứ đáng sợ là chuyên môn của tôi.”
“Đáng sợ thế này hả?”, Connor gay gắt. “Chúa ơi. Quá lập dị.”
“Tình huống này vượt quá giới hạn của tôi”, cô ta thừa nhận. “Tôi dự định sẽ sống bình lặng một thời gian. Tất nhiên, trừ khi Erin cần tôi.”
Vòng tay Connor siết chặt đầy ghen tuông. “Cảm ơn, nhưng tôi có thể giúp cô ấy mà không cần bất cứ thứ gì đáng sợ.”
Tamara vuốt nhẹ má Erin bằng móng tay dài đỏ rực có vẽ hoa văn là một tia chớp bạc. “Đàn ông tới rồi đi, nhưng chị em gái luôn trông chừng nhau”, cô ta thì thầm.
Erin bật ra tiếng cười cay đắng. “Giống Tonia hả?”
Tamara vung bàn tay đầy máu khô, ngụ ý gạt bỏ Tonia. “Tonia là đồ rác rưởi”, cô ta nói. “Những thứ cô bị mất vì cô ta thì sẽ lấy lại được ở tôi… và những thứ khác nữa.” Cô ta rướn tới, hôn nhẹ lên môi Erin. Đôi môi cô ta mềm mại, mỏng manh. “Nhớ kỹ nhé, cô bạn.”
Connor phát ra tiếng ầm ầm từ trong ngực. “Này. Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cô và tình chị em vĩnh cửu này thật xúc động, nhưng hôm nay là một ngày khó khăn. Bây giờ cô có thể thôi làm tôi điên đầu được không?”
Tamara bật cười, chọc vào anh bằng ngón tay có tia chớp bạc. “Cứng rắn lên, McCloud”, cô ta nói. “Anh dễ bị lừa quá.” Cô ta đứng dậy, kéo váy lên, nhét súng vào bao. “Nơi này sẽ đầy nhóc cảnh sát trong vài phút nữa, nên tôi chuồn đây. Cớm luôn khiến tôi phát bệnh. Ngoại trừ anh, tất nhiên, anh chàng to xác.”
“Tôi không còn là cớm nữa”, anh nói.
Tamara rướn mày. “Một lần là cớm thì sẽ mãi mãi là cớm. Tôi đi đây.” Cô ta mỉm cười với Erin. “Chào, cô bạn xinh đẹp. Hẳn là khắc nghiệt lắm.”
“Còn tên ngu ngốc nào đáng lo không?”, Connor hỏi.
Cô ta lắc đầu. “Hắn tránh gây chú ý tối đa. Những người duy nhất trong nhà là Silvio và Nigel. Có lẽ bọn họ đã chuồn từ lâu khi nghe thấy tiếng súng. Phần còn lại nằm rải rác trong thành phố. Chúng sẽ sớm bay hơi thôi.” Cô ta đá vào mông Tonia lúc đi ngang qua. “Đừng có than vãn, con bò ngu ngốc. Cô sẽ không chảy máu đến chết dâu. Ấn mạnh vào lòng bàn tay và ngậm miệng lại.”
“Tamara?” Erin với theo.
Tamara dừng lại ở cửa.
“Cảm ơn cô”, Erin nói. “Tôi cũng nợ cô. Cô biết tìm tôi ở đâu nếu cần.”
Nụ cười rạng rỡ của Tamara lóe lên. “Gặp lại sau nhé.”
Cô ta biến mất vào bóng tối. Hai người ôm chặt lấy nhau trong căn phòng mờ tối giữa hai xác chết đẫm máu. Tiếng rên rỉ đau đớn của Tonia chọc thẳng vào hệ thần kinh yều ớt của cô. Connor đang nói gì đó. Nhắc lại lần nữa. Cô vặn vẹo tâm trí để tập trung chú ý.
“… Cất điện thoại ở đâu, cưng?”
“Trong túi xách của em.” Hàm răng cô va vào nhau lập cập. “Đâu đó quanh đây.”
“Anh sẽ tìm nó”, anh nói.
Cô bắt đầu run cầm cập không kiểm soát được vì mất đi hơi ấm lúc anh tìm kiếm xung quanh. Cô nghe thấy giọng anh, chập chờn xa dần. “Này, Nick. Tôi đây… Phải. Im đi và để tôi nói hết, tôi cần xe cứu thương. Tôi đã tóm được Novak và Luksh… Tự đến mà xem. Chúng chết rồi. Cậu có thể kiểm tra nhân dạng của chúng lúc nào rảnh rỗi, rồi có thể bắt giữ tôi nếu vẫn muốn. Có một cô gái bị trúng đạn vào đùi, một trong những… của Novak, mẹ kiếp, tôi không biết. Tôi bất tỉnh khi bị đưa tới đây. Giữ máy.” Anh quỳ xuống bên cạnh Erin, vỗ nhẹ lên mặt cô. “Cưng, địa chỉ ở đây là thế nào?”
Cô thở hổn hển, nói qua hàm răng run lập cập. Connor lặp lại cho Nick. “Nhanh lên”, anh nói vào điện thoại. “Erin đang bị sốc.”
Anh quăng điện thoại sang một bên, lột cái áo cánh đẫm máu của cô ra. Cởi áo sơ mi của mình, quấn quanh người và ôm cô vào lòng, phủ cơ thể ấm áp của anh lên người cô.
Cô cảm nhận nỗi sợ hãi trong vòng tay gắt gao của anh. Một phần trong cô mong mỏi được an ủi, được bày tỏ với anh cô thấy hối hận ra sao vì đã không tin tưởng anh. Cô biết ơn rất nhiều vì anh đã tới đây cứu cô bằng mọi giá, với tất cả niềm hi vọng. Anh thật hào hiệp và cao thượng, và cô yêu anh rất nhiều.
Cô không thể thốt lên lời. Cô đang run rẩy dữ dội. Cô run bần bật trong vòng tay anh, răng đánh vào nhau canh cách. Tất cả những nổi sợ hãi sâu sắc đều hiện ra đồng thời trong tâm trí cô, sự bùng nổ của dòng thời gian chết chóc bốc ra từ đòn trí mạng như vết nứt trên tấm kính chắn gió bị vỡ.
Có thứ gì đó bên trong cô đang gào thét, không thể ngừng được.
Đó là quang cảnh lúc hai người anh em và Seth bạn thân của Connor tìm thấy bọn họ. Họ lướt vào phòng như những bóng đen im lìm, nhìn xung quanh, á khẩu với cảnh tàn sát trước mắt. Họ gỡ tay Connor ra, đắp cho cô một cái áo khoác da của nam, vẫn còn hơi ấm. Connor kéo cô vào lòng lần nữa. Cô rúc vào anh với đôi mắt nhắm nghiền.
Ánh sáng chói lòa, căn phòng chật ních người, tiếng ồn ào, huyên náo. Cô không bận tâm nhiều. Connor đưa cô ra khỏi chỗ đó.
Cô đang hướng vào bên trong tâm trí mình, cuộn chặt trong sự im lặng hoàn toàn. Ánh đèn, cảm giác kim đâm đau nhói. Một tiếng còi rú lên rền rĩ. Rồi mọi thứ tan biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...