“Thử một miếng kem trứng của tôi đi, Erin. Nó thậm chí còn ngon hơn cả bánh flan đấy”, Lydia mời mọc.
Erin lau miệng bằng khăn ăn, buộc phải mỉm cười. “Cảm ơn, nhưng tôi no rồi.”
“Gì cơ?”, Rachel phàn nàn. “Cô chỉ ăn mỗi sa lát. Cô không cần phải ăn kiêng với vóc dáng dễ thương, đường cong hoàn hảo của mình, Erin ạ. Cô đã giảm cân khá nhiều khi còn ở Huppert. Rất tốt cho cô.”
Erin ho nhẹ, dùng khăn ăn che miệng.
“Thôi nào, Erin. Cô đã quá kín miệng về chuyện làm thế nào cô vợt được Mueller. Thừa nhận đi. Chúng tôi đã tán tỉnh ông ta nhiều năm, rồi đột nhiên phát hiện ông ta lại đang răm rắp nghe lời cô”, Rachel phun ra một tràng.
“Tôi rất vui mừng. Món quà này chúng tôi đã theo đuổi mười lăm năm nay”, Lydia lên tiếng. “Cô chỉ là mũi nhọn trong nỗ lực của chúng tôi, Erin. Chúng tôi cần tinh thần sáng tạo của cô để đưa Huppert vào thời đại hoàng kim mới.”
Erin không còn năng lượng để che giấu sự chán ghét của cô, nhưng cũng không hề hấn gì vì không ai trong bọn họ thèm chú ý.
“Với ngân sách như thế, cô có thể tự đề đạt mức lương”, Fred oang oang. “Cô là vũ công chính trên sàn nhảy mà. Cảm thấy thế nào?”
Cô đứng lên. “Tôi e là mình phải đi bây giờ.”
“Ồ, thật sao?” Lydia trao đổi cái nhìn đầy ẩn ý với ba người còn lại. “Một cuộc hẹn hò nóng bỏng à? Có phải vì thế mà cô kiềm chế cảm giác ngon miệng không?”
“Không hẳn. Chỉ là chuyện kinh doanh thôi”, Erin đáp. “Tôi sẽ đi gặp ngài Mueller để thảo luận về một số hiện vật mới của ông ấy.”
Lydia và Rachel nhướng mày lên với nhau. “Tôi hình dung là cô sẽ ăn tối cùng ông ấy nữa, đúng không?”, Rachel thì thầm.
Erin nhún vai mệt mỏi. Cô chẳng bận tâm mình sẽ dùng bữa cùng ai tối nay. Như cảm giác nôn nao cô đang cảm thấy lúc này sẽ theo cô suốt cả ngày hôm nay mà không thể trút lên bất cứ ai.
Wilhelm huýt sáo. “Vậy ra đây là cách cơn gió thổi.”
“Không thể nào”, cô nhấn mạnh. “Tôi chưa bao giờ gặp mặt Claude Mueller, Wilhelm ạ và tôi không đánh giá cao sự bóng gió của ông.”
“Ồ, đừng kích động thế, Erin”, Rachel kêu khe khẽ. “Tất cả chúng ta đều là người trưởng thành rồi mà.”
Nụ cười của Lydia lạnh lùng và có tính toán. “Chúc cô buổi tối thú vị, Erin. À, người trẻ tuổi thường hay lãng phí tuổi thanh xuân. Lãng phí.”
Erin lao ra khỏi bàn, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, hít nhanh từng luồng không khí trong lành. Đám người đó thật kinh tởm. Làm thế nào cô có thể chịu đựng được sự giả dối và, trò chơi quỷ quyệt của họ? Chuyện gì đã làm cô thay đổi? Cô muốn tắm rửa sau bữa trưa với bộ bốn này.
Cô vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế, rồi khốn khổ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, ấn chặt tay lên bụng để kiềm chế cơn đau thắt. Cơn đau ăn mòn cô như axit, hẳn Connor sẽ cảm thấy rất tệ: Cơn tức giận, sự bối rối và đau đớn của anh. Cả nỗi sợ hãi nữa. Nỗi lo sợ anh dành cho cô vô cùng chân thực với anh. Khoảng cách của nó nằm ngoài thực tế bao xa, cô không thể nói, nhưng cũng không giúp làm giảm nỗi đau đớn của anh. Hay của cô.
Cực kỳ tàn nhẫn, vô cùng sai trái khi quay lưng lại với anh. Nhưng cô phải phá vỡ vòng tay anh quấn quanh cô. Cô cần chút không khí, chút ngăn cách để khám phá vị trí của bản thân. Sự thực là gì.
Sức thu hút của Connor vô cùng mạnh mẽ, anh nhào nặn thực tại của cô thành bất kỳ hình dạng nào anh muốn. Anh quá thông minh, quyết đoán, sức mạnh ý chí của anh quá lấn át. Cô không thể suy nghĩ sáng suốt mỗi khi ở gần anh. Lần nào anh cũng cuốn cô đi, mặc kệ cô phản đối dữ dội thế nào.
Trái tim, cơ thể và tình yêu luôn phản bội cô.
Chiếc taxi tấp vào lề đường của toàn dinh thự tuyệt đẹp với kiến thức đặc sắc trong giai đoạn chuyển giao của thế kỷ, tọa lạc ở Heydon Terrace. Hai cánh cổng bằng sắt rèn tự động há miệng chào đón cô lúc cô trả tiền taxi. Đã đến lúc xoắn xít xung quanh Mueller cùng đống tiền của ông ta. Ồ, hết sảy. Cô muốn cười to nhưng không dám động đến cái dạ dày đang bất ổn của mình.
Tamara Julian đang đợi cô ở tiền sảnh tráng lệ. Erin đáp lễ cô ta một cách lịch sự, thận trọng sau sự việc kỳ lạ ở Silver Fork, nhưng Tamara vẫn nhiệt tình và thân thiện như cũ.
“Tôi rất mừng vì có thể liên lạc với cô kịp thời”, Tamara nói. “Ngài Mueller rất nóng lòng được gặp cô. Vui lòng đi cùng tôi. Tôi cần chỉ cho cô vài thứ trước khi đưa cô đến trình diện.”
Trình diện, thật sao. Trời! Cứ như cô được đưa đến ra mắt một gia đình hoàng gia ấy. Cô bịt miệng, cố kìm hãm tiếng cười gần như cuồng loạn lúc đi theo Tamara ngang qua những căn phòng xa hoa, rộng lớn, bước lên cầu thang cuốn, rồi bước xuống dãy hành lang tới một căn phòng ngủ tráng lệ, đầy hoa tươi mới cắt. Mùi thơm nồng đậm và ngọt ngào phát ốm.
Tamara mở cái két bên trong tường, lấy ra một cái hộp bằng nhung đen dẹt. Cô ta đưa nó cho Erin. “Xin mời xem qua.”
Erin mở nắp hộp, thở dài ngưỡng mộ.
Một cái vòng cổ bằng vàng, thời Đồ sắt, nhưng lộng lẫy hơn bất cứ cái nào cô từng được thấy. Và thiết kế của nó tương tự với những đồ trang sức được khai quật từ các nấm mồ xưa mà cô được nghiên cứu ở Wrothburn.
Một đôi rồng có mắt được khảm bằng ngọc màu hồng lựu ở điểm nối của chiếc vòng, móng vuốt giơ lên thách thức. Cái đuôi xoắn lượn của chúng được thiết kế thành một hoa văn xoáy tuyệt đẹp, buông thẳng xuống ngực người đeo. Cổ vật này thật tinh tế. Lung linh và tỏa sáng như mặt trời bị giam hãm trên nền nhung đen.
“Đây là thương vụ mới nhất của ngài Mueller”, Tamara nói. “Ông ấy phải thương lượng trong nhiều tháng. Đó là lý do vì sao ông ấy phải gấp rút tới Hong Kong mấy ngày trước.”
“Không thể tin được”, cô thở ra. “Hoàn hảo. Cô có thể cho tôi xem thông tin nguồn gốc được không?”
Tamara mỉm cười. “Có chứ, nhưng tôi không đưa đâu. Không phải tối nay, Erin. Nó không phải hiện vật cô cần nghiên cứu. Đặt xuống nào.”
“Chúa ơi, không!”, cô nhấc cái hộp lên, hoảng hốt. “Thật buồn cười!”
Tamara nhẹ nhàng đặt xuống. “Cô nghĩ vì sao tôi đưa cô tới đây? Ngài Mueller có một yêu cầu rất đặc biệt dành cho cô hôm nay. Ông ấy muốn cô đeo cái vòng này lúc đến gặp ông ấy.”
Cô nhìn xuống bộ vét giản dị cùng áo sơ mi lụa trắng cao cổ. “Nhưng tôi… tôi không thể. Tôi… Tôi…”
“Tôi hoàn toàn hiểu”, Tamara nhanh nhảu. “Cô cần một bộ đồ khác để làm nền. Ngài Mueller và tôi đã đoán trước vấn đề này. Chúng tôi đã sắp xếp mang tới vài bộ váy. Cỡ tám phải không?” Erin gật đầu. “Tôi cũng nghĩ thế”, Tamara tiếp tục. “Chúng đều rất lộng lẫy, tin tôi đi, tôi là người cầu kỳ. Chúng ta sẽ tìm ra bộ mà cô thích nhất.”
“Ôi, không. Không phải thế”, cô phải đối. “Nhưng nó không…”
“Hợp lý?”, Tamara cười vang, vui vẻ, ấm áp và xinh đẹp. Cô ta hôn lên má Erin. “Thật khôi hài. Tôi thích thế. Cô là một viên ngọc thô, Erin Riggs, nhưng cô sẽ trở thành một kiệt tác sau khi hoàn thiện.”
Erin lắc đầu. “Tôi không thể.”
“Tại sao?”, Tamara gặng hỏi.
Erin nhắm mắt lảng tránh ánh nhìn dò hỏi của Tamara và cố hít thật sau. Cô quá căng thẳng và bối rối để nghĩ ra câu trả lời sắc sảo đáp trả người phụ nữ này. Tất cả suy nghĩ của cô chỉ là phản ứng của Connor đối với đề nghị của Mueller. Lòng tự trọng bị xúc phạm của anh.
“Cô không thích mặc những bộ đồ hóa trang à Erin?”, giọng Tamara có chút sắc thái trêu chọc nhẹ nhàng. “Đó chỉ là một trò chơi vô hại. Anh chàng McCloud không có ở đây và tất nhiên chúng tôi cũng không định nói cho anh ta.”
Lời chế nhạo đau nhói. “Tôi không cần bất kỳ ai cho phép”, Erin gắt gỏng. “Tôi chỉ cảm thấy không thoải mái với ý tưởng này. Thế thôi.”
Gương mặt Tamara chùng xuống. “Tôi hiểu. Tôi chỉ hy vọng cô chiều lòng ông ấy. Sức khỏe ngài Mueller gần đây trở nên rất yếu ớt, ông ấy sống ẩn dật và rất cô đơn. Ông ấy tự cho phép mình tưởng tượng và chuyện này rất hiếm hoi. Điều ấy tiếp thêm động lực cho ông ấy sắp xếp kế hoạch làm cô ngạc nhiên. Ông ấy coi đó là một món quà, cô biết đấy. Để tôn vinh cô. Một cách cảm ơn vì công sức khó nhọc cô đã bỏ ra.”
Erin đưa cái hộp nhung cho Tamara, gần như tuyệt vọng. “Nhưng tôi… thực sự không thích hợp đâu. Tôi thậm chí còn không biết…”
“Ngài Mueller chỉ muốn chia sẻ niềm thích thú với chiếc vòng cổ xoắn với người cũng trân trọng nó nhiều như ông ấy”, Tamara dỗ dành. “Ông ấy bị cô mê hoặc. Ông ấy đã chuẩn bị trong rất nhiều tháng. Và dù sao cô cũng nên học cách tận dụng ngoại hình của mình tối đa. Tôi có thể giúp cô. Cô có một tiềm năng đáng kinh ngạc. Mái tóc, làn da, đôi mắt.”
“Cảm ơn, nhưng tôi không cần một nhà tư vấn thời trang”, Erin cương quyết đáp.
“Đúng, cô không cần”, Tamara đồng tình. “Cô trông rất hoàn hảo. Cô là một cô gái xinh đẹp. Nhưng nếu muốn, cô có thể gây ra hàng loạt tai nạn xe hơi khi bước trên vỉa hè.”
Erin lùi lại, ghê tởm. “Lạy Chúa lòng lành! Tại sao tôi lại muốn làm chuyện điên rồ đó chứ?”
Tamara bật cười khanh khách. “Quyền lực, Erin. Nó rất hữu dụng. Tin tôi đi.”
Erin lắc đầu. “Tôi không cần thứ quyền lực đó”, cô bình tĩnh đáp. “Tôi không muốn. Không phải con người tôi.”
“Tất cả chúng ta đều cần nó.” Tamara đanh giọng. “Thật đáng xấu hổ. McCloud đã nắm gọn cô trong lòng bàn tay. Bây giờ cô thậm chí còn không có gan thử một bộ váy dạ hội đáng giá năm-ngàn-đô-la, chỉ để giải trí. Vài bài học về quyền lực nữ giới có lẽ sẽ tốt cho cô.”
Erin nổi giận. “Sao cô dám dạy dỗ tôi chứ?”
Tamara nghiêng đầu sang một bên và tính toán bước đi tiếp theo. “Tôi chỉ muốn xem thử”, cô ta phỉnh phờ. “Thử mặc những bộ váy đó đi, Erin. Chúng tuyệt đẹp, như cô vậy. Để tôi chỉ cho cô trở nên thực sự quyến rũ sẽ thú vị ra sao. Đó là một loại phép màu. Sẽ vui lắm. Chỉ cần nhìn vào thứ đồ xinh đẹp này. Tôi không muốn nói cho cô biết ông ấy đã bỏ ra bao nhiêu tiền đâu. Và rất hoàn hảo với vóc dáng của cô. Như thế nó được làm ra chỉ để dành cho cô thôi vậy.”
Erin nhìn chằm chằm vào áp lực và sự dữ tợn cố hữu trong thiết kế của chiếc vòng. Hai con rồng bị khóa cứng trong tình trạng đối đầu sinh tử. Cặp mắt đỏ rực của chúng vằn lên giận dữ. Thiết kế này đánh lừa mắt người xem, khiến họ nghĩ rằng cái đuôi ngoằn ngoèo, vặn xoắn của chúng đang quất vào nhau, quằn quại. Thực tế thứ đồ này đang ngân nga trong tay cô.
Cá nhân cô luôn luôn coi phong cách này của đồ trang sức là đẹp đẽ và gợi nhiều liên tưởng nhất trên đời. Gợi cảm và hoang dại, các thiết kế là tiếng vọng của máu, bụi và âm thanh của lịch sử cổ xưa. Cô yêu các mẫu vật thời kỳ Celtic chính bởi chúng là điểm kết nối hữu hình với nền văn hóa huyền bí đó. Chúng tạo lên giấc mơ của cô, làm bừng cháy tưởng tượng của cô. Chúng đánh thức cô qua các thời đại.
Một phụ nữ quý tộc Celtic, thuộc tầng lớp cao quý đã đeo chiếc vòng này quanh cái cổ mảnh mai của cô ta hơn hai ngàn năm trước. Cô ta đã gói cuộc sống hàng ngày của mình trong nó, thức dậy, ăn uống, hít thở và yêu thương. Nếu Erin đeo nó, lịch sử sẽ tự mình hé mở. Cô có thể quay ngược thời gian và chạm vào người phụ nữ đó. Chiếc vòng đã biến cô ta thành hiện thực.
Vô cùng cám dỗ. Cô đã bị lôi cuốn mạnh mẽ, hai tay cô run bần bật.
“Ngài Mueller làm thế này để tôn vinh và làm hài lòng cô, Erin”, Tamara dịu dàng nói. “Chiều lòng ông ấy. Và thỏa mãn mình, McCloud sẽ không bao giờ biết, bởi vì chỉ… giữa… chúng ta.”
Erin rời mắt đi. Cô sắp rơi nước mắt lần nữa, vì Chúa. Nhu nhược làm sao. Tamara nói đúng. Bận tâm về sự giận dữ của Connor khiến cô phát khóc và không chắc chắn về bản thân.
Sự thỏa mãn này sẽ là bí mật của riêng cô. Và có lẽ nó là một sự giải thoát. Cô là chính con người cô, tự lựa chọn cho riêng mình. Niềm đam mê lịch sử cổ đại đã ăn vào máu cô. Chẳng liên quan gì đến Connor cả. Anh sẽ không bao giờ hiểu.
Nhưng Claude Mueller thì có. “Thôi được”, cô nói.
Cô lập tức cảm thấy ân hận. Cô biết ngay khoảnh khắc lời nói đó bay ra khỏi miệng, cô đã phạm một sai lầm to lớn, nhưng đã quá muộn. Tamara vui mừng, mỉm cười và nắm tay cô, đưa cô vào một căn phòng ngủ khác, chiếc giường được bày kín các loại hộp và túi. “Tôi sẽ lấy cho cô đồ lót mảnh kiểu dây và giày trước”, Tamara nói.
“Quần lót dây?” Cô yếu ớt lặp lại.
“Tất nhiên”, Tamara tròn mắt. “Cô không thể để lộ đường hằn của quần lót bên dưới những bộ váy này. Và tôi đã yêu cầu mang tất chân cùng kiểu đến nữa, tất nhiên.”
Nửa tiếng sau, Tamara đeo chiếc vòng xoắn, chạm rồng bằng vàng lạnh lẽo quanh cổ Erin và xoay cô nhìn vào gương. “Hãy nhìn cô xem. Nếu Connor McCloud nhìn thấy cô lúc này, anh ta sẽ quỳ gối và nài xin lòng thương hại đấy.”
Cảm giác tội lỗi và đau đớn xuyên qua người cô. “Làm ơn đừng nói nữa.”
“Vỡ mộng à?”, Tamara hỏi. Cô ta bật cười và giơ tay lên vì ánh nhìn trong mắt Erin. “Xin lỗi. Bỏ qua cho tôi nhé. Tò mò là một trong những tật xấu của tôi. Đừng vì thế mà ghét tôi. Tôi không có ý gợi lên bất kỳ chuyện đau lòng nào.”
“Cô chưa biết tôi đủ nhiều để nói như thế.”
“Không, nhưng tôi rất sẵn lòng.” Tamara nhoẻn một nụ cười hòa giải kỳ lạ. “Tôi thấy cô rất thú vị, Erin Riggs. Nào hãy chiêm ngưỡng chính mình đi. Cô rất quyến rũ hay rất ấn tượng?”
Erin nhìn vào gương, ngừng thở trong giây lát.
Không phải vì cô trông rất khác lạ. Cô vẫn thế nhưng được bao bọc trong một đám mây vàng đang bay lượn. Đôi mắt cô dường như to hơn, sâu và tối tăm hơn. Cặp môi đầy đặn và tươi thắm hơn, làn da cô ánh lên màu vàng của đất. Ngay cả mái tóc cũng có vẻ bóng mượt hơn.
Chiếc váy Tamara giúp cô lựa chọn là một chiếc đầm lụa vàng đơn giản với đường cắt xéo lấp lánh và một lớp voan mỏng phủ bên ngoài. Nó thắt lại ở phần ngực, thân váy xòe ra, buông thẳng xuống mềm mại, đầy khiêu gợi. Phần cổ khoét sâu khoe trọn vẹn chiếc vòng cùng phần đuôi dài của nó. Chiếc váy hở vai nên không thể mặc đồ lót bên trong, nhưng phần ngực được gia cố và đủ kín đáo để che đi bộ ngực đầy đặn của cô, biến nó thành một món quà hấp dẫn cho bất kỳ đôi mắt nào.
Chiếc vòng xoắn chạm rồng lạnh lẽo trên da, nhưng cô cảm nhận được năng lượng cổ xưa, kỳ lạ của nó đang chuyển động. Mái tóc buông dài trên vai. Tamara gỡ bím tóc thắt kiểu Pháp của cô và vuốt dọc mái tóc dài tới eo của Erin với tiếng trầm trồ khen ngợi. “Chẳng cần làm gì với nó cả. Xong rồi.”
Erin nhìn chằm chằm hình ảnh cô trong gương. Cô cảm thấy mong manh và trần trụi, cùng nét nữ tính, bản năng tình dục của cô, phơi bày cho một người đàn ông xa lạ thưởng thức. Chiếc vòng vàng nặng nề, gợi cảm dường như tăng thêm sức thu hút cho ngoại hình của cô. Có lẽ nó đã bị yểm bùa và cô bị mê hoặc bởi một lời nguyền hấp dẫn. Chắc chắn cô chưa bao giờ trông như thế này trong suốt cuộc đời mình.
Cô thật ngu ngốc khi để bản thân rơi vào tình thế này, nhưng cô chấp nhận. Sẽ thật ngớ ngẩn nếu cứ mãi băn khoăn về nó. Bây giờ cô lại nhớ về lý do thực sự lúc cô lên giường với người tình đầu tiên. Cô buộc mình chịu đựng những gì xảy ra vì lịch sự, vì lo sợ mình trở nên ngớ ngẩn, thô lỗ, trẻ con và vụng về. Cô phải học cách chấp nhận hậu quả những quyết định của mình mà không lời than vãn, đó là cách để trưởng thành, nhưng Chúa ơi, đôi khi cô cảm thấy mình đã trưởng thành từ ngày được sinh ra.
“Cô ổn chứ Erin?”, Tamara nhẹ nhàng hỏi.
Erin định nói là mình không sao. Ý định đó dần tan biến vào im lặng. Cô nhắm mắt và lắc đầu. Khi mở mắt ra, đôi mắt cô tràn ngập nước.
Tamara đã cầm sẵn giấy lau. Cô ta cẩn thận chấm nước mắt cho Erin mà không làm mất đi lớp trang điểm, rồi đặt bàn tay lạnh giá lên vai cô. “Ít nhất trông cô rất tuyệt vời”, cô ta an ủi. “Đó là thứ vũ khí tối thượng cô mang vào trận đánh, cho dù cô có gặp vấn đề gì cũng không quan trọng.”
Erin bật ra tiếng cười đầy nước mắt. Họ mỉm cười với nhau. Tamara thoáng ôm chặt cô. “Cô đã sẵn sàng đi chưa? Cô có cần thêm chút thời gian không?”
Erin đứng thẳng lưng. “Tôi sẵn sàng rồi.”
Cô loạng choạng trên đôi giày cao gót đến khi đi vững. Mỗi kiểu giày được mang tới năm kích cỡ khác nhau phù hợp với từng chiếc váy. Một sự lãng phí đáng kinh ngạc cho ý thích của một người đàn ông giàu có.
Tamara đưa cô đi dọc theo hành lang, ngang qua cầu thang tới nửa bên kia căn nhà. Cô ta đẩy cửa vào một phòng khách to lớn, lộng gió với những cửa sổ kéo dài từ trần xuống sàn, rất nhiều trong số chúng vẫn đang mở. Rèm cửa màu trắng mờ ảo bay bay trong gió. Căn phòng sáng lên với những chùm tia nắng màu vàng, xiên xiên của hoàng hôn. Erin bị lóa mắt với cảm giác ánh sáng và không gian hình vòm lúc theo Tamara bước vào.
Và rất lạnh. Căn phòng lạnh một cách kỳ lạ. Giống như nó là một chiếc tủ lạnh.
Một người đàn ông mảnh khảnh với chiều cao trung bình đứng quay lưng về phía họ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Ông ta từ từ quay lại khi họ đã vào trong. Cử chỉ này trông rất kịch, giống như một quảng cáo cho dòng xe hơi sang trọng của Châu Âu. Cô gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu vì thật ngớ ngẩn và đáng khinh.
Claude Mueller mỉm cười. Ông ta có nước da màu ôliu hấp dẫn, mái tóc đen cắt ngắn đơn giản và hớt lên thái dương. Nụ cười làm lộ rõ lúm đồng tiền và hấp dẫn, đôi mắt màu xanh ánh kim, nổi bật trên nước da rám nắng. Tình cờ ông ta mặc một bộ vét thanh lịch màu xám lạnh rất phù hợp.
“Ngài Mueller. Cuối cùng, cô Riggs cũng xuất hiện”, Tamara thông báo.
Ông ta lướt về phía cô, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của cô và cúi đầu xuống. Trong một khoảnh khắc kinh hãi, cô đã lo sợ ông ta sẽ hôn nó, nhưng ông ta ngừng một chút, đôi mắt ngước lên như thể cảm nhận được sự hoảng hốt của cô.
“Cô Riggs”, ông ta nói. “Cảm ơn cô vì đã chiều lòng tôi mà đeo chiếc vòng và mặc bộ váy này. Tôi biết đó là một đòi hỏi rất lớn với cô, nhưng kết quả thật ngoạn mục. Nigel và Tamara đã nói với tôi rằng cô rất xinh đẹp, nhưng lời nói là không đủ. Cô khiến chiếc vòng phải xấu hổ.”
Ông ta nhìn thẳng vào mắt cô, đưa tay cô lên, cố tình áp nó vào đôi môi đang mỉm cười của mình. Sự đụng chạm này khiến cô giật thót. Trong một khoảnh khắc rạn vỡ, tấm màn trước mắt cô như trở nên trong suốt, căn phòng sang trọng dường như lạnh và cứng như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, rửa trôi hết màu sắc và cuộc sống.
Ông ta không buông tay cô ra. “Cảm ơn, Tamara”, ông ta nói, vẫn giữ chặt ánh mắt Erin. “Cô có thể đi.”
Erin cảm thấy bị bỏ rơi lúc cánh cửa đóng sầm sau lưng Tamara. Người phụ nữ đó là mối liên hệ cuối cùng của cô với thế giới ấm áp của sự sống, lúc này cô đang đơn độc trong một hầm mộ lạnh lẽo, tráng lệ. Một nhận xét lố bịch, cô thầm nhủ. Ngớ ngẩn. Cô phải lấy lại tự chủ, nhưng trái tim cô vẫn chạy đua với sự hoảng loạn khủng khiếp. Cô đã mất hết cảm giác, như thể sắp trở nên trong suốt. Chúa thứ lỗi. Cô sẽ không bao giờ hồi phục được từ sự bối rối này.
Cô ép mình mỉm cười, và nghĩ về Connor.
Nghĩ về anh thật đau đớn, nhưng cơn đau giúp cô đứng vững... Phần cơ thể cô hòa lẫn vào anh trần tục và mạnh mẽ, bắt nguồn từ cảm xúc sâu xa nhất của cô. Cô cứ thế bám chặt vào đấy, rồi vòng xoáy hoảng loạn giảm dần.
“Tôi rất mừng vì cuối cùng cũng được gặp ngài”, cô nói. “Cảm ơn vì đặc ân được đeo thứ đồ xinh đẹp này. Tôi sẽ luôn ghi nhớ.”
“Chiếc vòng chạm rồng này cũng sẽ rất nhớ cô. Kể từ khi tôi bắt đầu sưu tầm cổ vật, cũng là lúc tôi bắt đầu nghĩ chúng có ký ức về nơi chúng từng ở. Về những người đã sử dụng chúng. Chiếc vòng sẽ rất mong muốn được nằm trên ngực của một phụ nữ xinh đẹp lần nữa. Để được sưởi ấm bằng hơi ấm của cô ấy, sau hàng ngàn năm đơn độc trong một hầm mộ.”
Cô hoàn toàn không biết nói gì. Đầu óc cô trống rỗng. Cô nhìn chằm chằm một cách ngớ ngẩn vào đôi mắt thôi miên của ông ta, môi giật giật.
Cuối cùng, cô xoay xở quay mặt đi, mò mẫm lấy cái gì, bất cứ điều gì, để nói. “Ừm, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian để hoàn thành bản báo cáo về những mẫu vật đã kiểm tra ở Sliver Fork”, cô nói. “Tôi có vài chuyện riêng cấp bách, nên tôi...”
“Không sao”, ông ta dịu dàng cắt ngang. “Dù sao tôi cũng có thêm ba mẫu vật nữa để cô giám định. Cô có thể gộp chung trong một báo cáo cũng được.”
Tâm trí cô tràn ngập lòng biết ơn với ý nghĩ có một công việc để làm. “Ngài có muốn tôi kiểm tra bây giờ không? Tôi không mang theo máy ghi âm hay...”
“Không, cảm ơn. Những mẫu vật đó chiều mai mới được mang tới đây. Tôi e là cô sẽ phải quay lại, bạn thân mến. Ngày mai, lúc năm giờ, nếu thuận tiện cho cô.”
Cô gật đầu, như một con rối bị điều khiển bằng sợi dây. “Được”, cô nói. “Nhưng... tại sao ngài lại mời tôi tới đây tối nay?”
Ông ta nhún vai, mỉm cười. “Tối nay không phải vì công việc”, ông ta đáp. “Tối nay là dành cho việc làm quen, khám phá những điểm chung của chúng ta. Tôi có thể mời cô uống chút gì không? Một cốc sâm banh thì sao?”
Con rối bị thôi miên trong người cô tự động gật đầu đồng ý. Thậm chí cô còn không thích sâm banh.
Mueller rót thứ chất lỏng đang sủi bọt vào cái ly chân cao, đưa cho cô. “Tôi muốn đánh cắp thật nhiều thời gian của cô trước khi quay lại Paris. Tôi sẽ rời đi vào ngày kia. Quản lý một quỹ lớn như Quicksilver là một trách nhiệm nặng nề. Con người sẽ trở thành nô lệ cho nó.”
Cô nhấp một chút sâm banh và nghĩ về tài khoản trống rỗng của mình. “Cô có nghĩ rằng đó là một nhận xét thiếu tế nhị không, cô Riggs?”
“Không hề. Và xin gọi tôi là Erin”, cô lịch sự đáp.
“Vậy cô hãy gọi tôi là Claude. Tôi nói thoải mái về tiền nong vì có lý do để tin rằng tình trạng tài chính khó khăn của cô đã kết thúc.”
“Ồ.” Cô chưa gặp người nào lại khiến cô cảm thấy đầy óc trống rỗng như này. Cô bị cứng lưỡi khi ở cùng Connor, nhưng đó là vì có hàng triệu điều cô muốn nói với anh. Những thứ trong suốt cuộc đời.
Với Mueller, đầu óc cô bị xóa sạch. Giống như một loại vi-rút tham lam trên máy tính đang ăn mòn tất cả mọi thứ trên ổ cứng của trí não cô.
“Cô đã nghĩ về đề nghị của tôi liên quan tới Huppert chưa?”
Cuối cùng cũng có thứ cô biết. “Vâng, thực tế là rồi”, cô đáp. “Tôi e là mình phải từ chối.”
Cô quan sát những bọt khí nổi lên trong lúc chờ đợi phản ứng của ông ta, cho đến khi tính hiếu kỳ thôi thúc cô ngước lên nhìn lần nữa.
Ông ta đang cười nửa miệng, cứ như cô đã làm gì rất buồn cười. “Tôi có thể hỏi sao cô lại đi đến quyết định này không?”, ông ta hỏi han.
Cô đặt ly sâm banh xuống. Cô đang run rẩy trong căn phòng giá lạnh này và hoàn toàn nhận thức được tác động của nó lên núm vú chỉ được bao phủ bởi lớp vải lụa và voan mỏng manh của mình. “Tôi không thể chịu đựng được sự giả dối”, cô thừa nhận. “Tôi biết mình thật trẻ con. Khó mà tránh khỏi sự giả dối trong bất cứ môi trường làm việc nào. Nhưng tôi không thể quay lại đó và giả bộ như không xảy ra chuyện gì trong khi nó đã mục nát từ bên trong. Tôi sẽ không làm thế. Với bất kỳ ai. Bất kỳ số tiền nào.”
Ông ta cười khùng khục và rót cho mình một ly sâm banh. Rồi đưa về phía cô với nụ cười chúc mừng trong im lặng và nhấp một ngụm.
Cô lúng túng. “Sao thế? Tôi đã nói gì buồn cười lắm à?”
“Không hề”, ông ta đáp. “Cô nói chính xác những gì tôi hy vọng cô sẽ nói. Đó là một thử thách Erin. Và cô đã vượt qua nó.”
Cô run rẩy, vòng tay ôm quanh người thật chặt.
“Tức là ngài đang đùa cợt tôi? Tất cả chỉ là một trò chơi của ngài thôi sao?”
Ông ta nhấp một ngụm sâm banh, sắc sảo nhìn cô qua vành ly. “Không. Đề nghị đó là có thật. Nhưng tôi tự hỏi cô có từ chối để chứng minh nguyên tắc của mình không. Tôi muốn xem cô sẽ làm thế nào. Chỉ khi nào vượt qua thử thách này thì cô mới được biết điều gì nằm dưới lời đề nghị ban đầu.”
Cô với ly sâm banh, uống một ngụm lớn, ho sặc sụa lúc những bọt khí đốt cháy trong họng. Chiếc vòng trở nên nặng nề quanh cổ cô như một cái thòng lọng. “Vậy điều gì nằm bên dưới?”, cô hỏi.
Môi ông ta cong lên. “Hàng loạt những khả năng khác. Nếu cô có đủ can đảm để nhận chúng.”
“Vui lòng nói thẳng thắn và rõ ràng hơn.” Cô đã quen với sự trung thực thẳng thừng của Connor. Cô không có đủ kiên nhẫn để nói chuyện vòng vo.
“Rất tốt”, ông ta đáp. “Hãy đến Paris cùng tôi.”
Cô suýt đánh rơi cái ly. Tay ông ta vung ra, giữ chặt nó, các ngón tay bao bọc tay cô. Cái ly tinh tế lắc lư. Những giọt chất lỏng sóng sánh bắn ra ngoài, đậu trên tay ông ta, như những viên đá quý.
Ông ta đưa tay lên miệng và liếm.
Điệu bộ đầy nhục dục có tính toán đó làm cô kinh tởm. Căn phòng băng giá, những tấm rèm bay cuồn cuộn như những bóng ma lượn lờ xung quanh, vẫy tay điên cuồng cảnh báo cô. Cô gần như có thể nghe thấy tiếng của chúng thì thầm trong đầu cô.
“Paris?”, cô lầm bầm.
Ông ta gật đầu. “Phải. Đó không phải là điều tôi dự định. Về bản chất tôi không phải là người bốc đồng. Nhưng giờ tôi đã gặp em, tôi chưa bao giờ nghiêm túc thế này trong suốt cuộc đời. Hãy đi Paris cùng tôi, Erin.”
Erin lùi lại một bước, cảnh giác. “Để... Để làm gì?”
Cơn hoảng loạn này thật ngu ngốc. Đàn ông vẫn tán tỉnh cô thường xuyên. Không phải phung phí thế này, có lẽ, nhưng cũng không phải cô chưa từng được trải nghiệm. Và cô chỉ muốn quay lưng, rồi chạy thật nhanh. Cô muốn che giấu cái cổ khoét sâu đang phơi bày ngực cô, trái tim cô trong cái nhìn đăm đắm của ông ta. Cô muốn khoác chiếc áo choàng đen, một bộ giáp bằng những vòng kim loại đan vào nhau. Một bức tường dày mười tám phân bằng bê tông. Claude Mueller khiến cô sợ hãi. Chẳng rõ vì sao nhưng ông ta làm cô sợ chết khiếp.
“Để làm gì à?”, ông ta nhẹ nhàng lặp lại. “À, chúng ta sẽ khám phá chuyện đó khi đến nơi. Có vài chuyện chẳng thể lên kế hoạch trước. Chúng phải được sống trong dòng chảy luôn thay đổi của khoảnh khắc này. Nhưng chúng ta có rất nhiều điểm tương đồng, Erin. Tôi cũng từng bị tổn thương vì sự giả dối. Tôi ghê tởm sự mua chuộc và thối nát. Tôi bị hấp dẫn bởi sự cự tuyệt, không thỏa hiệp của em. Sự chân thật luôn khiến tôi xúc động. Tôi cảm nhận được điều đó trong con người em. Tôi biết nó hiếm hoi thế nào. Tôi khao khát nó. Như một loại thuốc.”
Cô buộc mình phải ngậm miệng, buộc mình phải nuốt xuống. “Ngài không hiểu tôi”, cô cứng nhắc. “Ngài không biết gì về tôi.”
Ông ta với tay tới, lần theo hình dáng chiếc vòng. Ngón tay lạnh giá chạm vào da cô. “Tôi biết tất cả những gì cần biết”, ông ta đáp.
Cô buộc mình không được lùi lại, không được vội vã và thô lỗ, nhưng khuôn mặt Connor bừng sáng trong đầu lúc cô nhìn xuống bàn tay Mueller trên người mình. Tình yêu trong ánh mắt của Connor đêm trước, lúc anh hôn tay và dâng hiến trái tim cho cô.
Nhận thức của cô thay đổi, cô thấy mình nhỏ bé, cô đơn đứng trên một tảng băng trôi lạnh lẽo ở Bắc Cực bị cuốn đi trong làn nước biển giá lạnh, tối tăm. Cô chỉ mặc bộ váy màu vàng mỏng manh. Bầu trời màu trắng băng giá đang phản chiếu trong đôi mắt đói khát của Claude Mueller.
Cô nhớ tới Novak.
Không. Đủ rồi. Novak đã chết, ở Châu Âu xa xôi. Nick đã nói thế. Chuyện đó đã được xác nhận. Hơn nữa, người đàn ông này trông không giống bất kỳ bức ảnh nào của Kurt Novak cô từng xem. Ông ta tóc đen, mắt xanh với hai bàn tay bình thường, một khuôn mặt khác. Cô không thể để mình bị hút vào một tưởng tượng hoang đường. Cô từ chối để nỗi sợ hãi vô lý kiểm soát.
Hãy nghe theo trái tim, mẹ cô đã bảo thế. Trong vùng đất băng giá, lạnh lẽo này, trái tim là tất cả những gì cô phải làm theo. Tất cả mọi thứ đều bị ẩn giấu trong ánh sáng chói lòa, lạnh buốt. Cô nghĩ về trái tim cô. Đang đập, ấm áp và đỏ tươi, không thể bị ra lệnh hoặc lừa gạt. Trái tim cô, đã có lựa chọn bất biến từ nhiều năm trước: Connor.
Cô đặt ly xuống và bị hối thúc bởi mong muốn bốc đồng đưa lên che chắn trái tim dễ bị tổn thương của cô khỏi cái nhìn chằm chằm của ông ta. “Tôi, à, rất hãnh diện bởi sự quan tâm của ngài, nhưng tôi không còn tự do.”
Khuôn mặt ông ta đanh lại. “Em đang ám chỉ quý ông đi cùng em tới Sliver Pork phải không? Tamara và Nigel đã mô tả lại cảnh đó cho tôi. Tôi rất lấy làm tiếc vì để lỡ. Anh ta tên McCloud phải không nhỉ?”
Cô gật đầu.
“Cách chọn thời điểm của tôi thật là tệ.” Ông ta quay đi và dằn mạnh ly xuống cái bàn phía sau. “Em đã không đi cùng anh ta tới Santa Fe, đúng không? Cả San Diego nữa?”
“Không”, cô thừa nhận.
“Không. Tất nhiên không.” Ông ta đút tay vào túi quần, vẫn quay lưng về phía cô. “Từ những gì Nigel và Tamara nói, có vẻ như hai người không phải để dành cho nhau. Anh chàng McCloud không tin tưởng vào những đức tính tôi trân trọng nhất ở em. Em đang lãng phí một cách bi thảm với người đàn ông như anh ta.”
Cô trôi dạt chầm chậm, không đáng kể để tách ra xa khỏi ông ta trên tảng băng nhấp nhô của mình. “Ngài có quyền phát biểu ý kiến của mình”, cô nói.
Ông ta trao cho cô một nụ cười khẽ, tự ti. “Tha lỗi cho tôi. Tôi xin thu hồi lại nó. Tôi không có quyền.”
“Không sao”, cô lầm bầm.
Ông ta bốc đồng, tiến về phía trước và nắm lấy tay cô. “Quên chuyện đó đi. Và quên cả đề nghị của tôi nếu nó làm em khó chịu. Ăn tối cùng tôi nhé, Erin. Chúng ta sẽ nói về cái đẹp và tính xác thực trong một thế giới bẩn thỉu. Những tư tưởng lớn gặp nhau ở tầm cao hơn. Đây sẽ là bí mật giữa chúng ta, bạn thân mến. Anh chàng ghen tuông, lo lắng của em sẽ không bao giờ biết.”
Lời nói của ông ta nhấn mạnh vào trọng tâm. Muller đã chen vào khoảng cách giữa hai người bọn cô, mở rộng thêm vết nứt đã có từ trước. Cô có thể cảm nhận nỗi sợ hãi và khao khát của Connor, vượt không gian và lôi kéo cô. Sự lôi kéo này đã phá tan vẻ bình tĩnh giả tạo của cô. Các chấm đen nhảy múa trước mắt, tim cô đập thình thịch điên dại.
Cô phải tìm Connor. Ngay lập tức. Ngay giây phút này. Cô giật tay khỏi nắm tay của Mueller. Cô không quan tâm mình có cộc cằn, thô lỗ hay trẻ con không. Cô phải rời khỏi cái nơi chết tiệt này và tìm Connor.
“Tôi xin lỗi”, cô lùi lại. “Tôi không thể, tôi phải rời khỏi đây. Ngay bây giờ.”
Mắt ông ta nheo lại thành hai khe hở màu xanh lạnh lẽo. “Sớm thế sao?”
“Tôi phải đi”, cô lặp lại. “Xin lỗi. Thật sự đó. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ. Tôi sẽ quay trở lại vào ngày mai để kiểm tra các mẫu vật nếu ngài muốn...”
“Thật tốt bụng”, giọng ông ta mỉa mai nặng nề. “Dường như đó là điều tối thiểu cô có thể làm.”
Cô chạy ào ra khỏi phòng, dọc theo hành lang, trên các đầu ngón chân đế gót giày không thể cản trở cô. Tamara ngước lên khi nghe tiếng bước chân trên cầu thang, hoảng hốt. “Erin? Cô ổn chứ?”
“Tôi cần ví. Tôi cần quần áo. Một chiếc taxi. Làm ơn Tamara. Giúp tôi. Tôi phải rời khỏi đây”, cô tuyệt vọng nói. “Ngay giây phút này.”
Tamara nhấc một thiết bị gắn ở cổ tay lên, bấm nút. “Silvio? Một chiếc xe cho cô Riggs đậu ở mặt trước, ngay lập tức.”
Cô ta quay sang Erin, nhíu mày lo lắng. “Silvio sẽ đưa cô đi bất kỳ đâu cô muốn. Tôi sẽ mang đồ của cô ra đây. Chờ một chút.”
Thực tế, chúng chỉ diễn ra vài giây nhưng họ cảm thấy như hàng giờ. Erin chộp lấy quần áo, giày và ví từ Tamara, lùi ra cửa. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có thời gian để thay đồ”, cô lắp bắp. “Tôi sẽ mang trả bộ váy vào ngày mai lúc tôi tới giám định những mẫu...”
“Bộ váy là của cô, Erin.”
“Trời đất, không. Tôi không thể nhận nó. Tôi phải... ôi, Chúa ơi. Tôi gần như quên mất. “Làm ơn, tháo cái này ra.” Cô cạy cái vòng ra khỏi cổ và đưa nó cho Tamara. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi cảm thấy như... như bị mất trí.”
Đôi mắt Tamara u ám. “Đi đi. Xe đang đợi sẵn.”
Erin chui vào xe và hổn hển nói địa chỉ của cô cho tài xế. Cô không thể chờ đến khi cởi bộ váy ghê tởm này ra. Cô không thể đợi để gọi điện cho Connor, để nghe giọng nói của anh, cam đoan rằng cô vẫn ổn.
Cô cần nó với sự tuyệt vọng gần như điên cuồng. Nếu anh ấy cũng đang nổi điên, vậy thì quá tốt. Nghĩa là họ là một đôi phù hợp.
Tamara nhìn theo đèn hậu xe mất hút trong ánh hoàng hôn, rồi tiếp tục nhìn trân trân, căng thẳng trong bóng tối, nhưng vì lý do gì thì cô ta không chắc. Có điều gì đó ở cô gái này làm cô ta cảm động. Cô sẽ giúp Erin Riggs, nếu có thể, nhưng cô ta còn không dám chắc mình có giúp nổi bản thân không. Nếu có một cơ hội để đổi ý và bỏ chạy thì nó đã trôi qua từ lâu. Cô ta đơn độc trên một chiếc thuyền không có mái chèo, còn hiện thực dữ dội thì như thác nước khổng lồ ùa vào cô ta. Cô ta hầu như có thể nghe thấy tiếng gầm của nó, cảm nhận những bọt nước trắng xóa, lạnh lẽo. Những hòn đá sắc nhọn chờ đợi cô ở dưới chân nó như những chiếc răng.
Không khí thay đổi, từng luồng khí lạnh xoáy quanh cô ta lúc ông chủ của cô ta bước tới đứng cùng trên các bậc thềm. Hắn lôi bàn tay sứt sẹo từ túi quần ra, chạm vào mặt cô ta. Hắn đã tháo bàn tay giả ra, như vẫn thường làm mỗi khi họ ở một mình cùng nhau và muốn chạm vào cô ta. Hắn di chuyển bàn tay đến khi ngón cái và ngón giữa tạo thành vòng tròn quanh họng cô ta, đẩy sang một bên cổ áo cao kiểu Trung Quốc của bộ váy xa tanh cô ta đã chọn để che giấu những vết bầm ở cổ. Đầu ngón tay hắn tìm thấy mạch của cô ta, cảm nhận nó đang đập rất nhanh. Nguy hiểm luôn là phương thức kích dục nhất của cô ta, nhưng đập dữ dội thế này không còn là hưng phấn nữa. Đi quá xa rồi. Sâu vào trong mảnh đất hoang cằn cỗi, độc hại của nỗi sợ hãi thuần khiết.
“Mọi thứ đều đã vào đúng chỗ, tất nhiên.” Đó không phải là một câu hỏi. Nếu câu trả lời là không thì cuộc sống của cô ta sẵn sàng chấm dứt ngay.
Cô ta gật đầu. “Máy tín hiệu trên xe của McCloud cho thấy nó đang đậu ở một gara gần tòa nhà cô ta. Anh ta đang chờ cô ta ở đó.”
“Và cô ta rời đi trong khi vẫn đang mặc bộ váy đó. Trang phục cho một vở kịch hay. Một phần thưởng đặc biệt. Tuyệt vời. Đoạn này còn gay go hơn ta tưởng tượng. Cô có muốn xem vở diễn cùng ta không?”
Cô ta nghe thấy mệnh lệnh cứng rắn ẩn dưới lời đề nghị lịch sự. “Tất nhiên”, cô ta lầm bầm. “Làm sao em có thể cưỡng lại?”
Thực sao? Tiếng nói bên trong phần bị ngăn chặn trong cơ thể cô ta rú lên với vẻ thích thú cay nghiệt. Cô đã tự hỏi bản thân câu hỏi này hàng tuần.
“Đi nào”, hắn nói, bỏ bàn tay khỏi họng cô ta và ra hiệu đi theo hắn xuôi hành lang tới phòng theo dõi.
Hắn không bao giờ giơ lưng ra cho cô ta thấy, không bao giờ. Thật kỳ lạ. Chắc hắn cảm nhận được cô ta muốn giết hắn, nhưng hắn cũng tâm sự toàn bộ các bí mật nguy hiểm nhất với cô ta. Cô ta băn khoăn tại sao hắn vẫn chưa giết mình.
Có lẽ hắn dành cô ta cho một dịp đặc biệt.
Họ đi vào phòng theo dõi với màn hình khổng lồ, chiếm hết một bức tường. Novak ngồi xuống chiếc đi văng trước màn hình, bên cạnh con chuột, hắn nhấp chuột vào các biểu tượng đến khi đồ đạc im lìm, mờ tối trong căn hộ của Erin hiện khắp màn hình. “Thật là một sự lãng phí”, hắn trầm tư.
“Sự lãng phí nào?”, cô ta nhanh chóng gợi ra lý do để hắn mở miệng. Hắn yêu giọng nói của mình.
“Cô ta thật hiếm có. Ngây thơ một cách chân thật. Ta rất ngạc nhiên loại người vô giá trị như Edward Riggs lại có thể sản sinh ra cô con gái khác thường thế này. Cũng xinh đẹp hơn ta nghĩ rất nhiều, dù ta hy vọng đó là một phần kết quả từ trí thông minh thiên tài của cô, cưng ạ.”
“Em cố trở nên có ích”, cô ta đáp.
“Thực sao?”, hắn nói. “Lại đây Tamara. Hãy tỏ ra có ích nào.”
Cô ta ngồi cạnh hắn. “Cô ta rất thông minh. Cô ta cảm nhận có một cái bẫy.”
“Nhưng cô ta không nhận ra nguồn gốc cơn hoảng loạn của mình”, ông chủ cô ta nói. “Cô ta không tin vào bản năng. Cô ta bị chi phối bởi quy tắc ứng xử riêng của mình. Cô ta khăng khăng cho rằng thế giới tuân theo các quy tắc mà cô ta có thể hiểu, do đó cô ta sẽ trở lại vào ngày mai, đúng giờ như một chuyên gia tận tâm. Nếu cô ta thoát khỏi nhà tù trong tâm trí mình thì cô ta nên đổi tên và chạy thật nhanh.”
“Nhưng không thể xảy ra”, Tamara nói, nịnh bợ hắn.
Hắn mỉm cười lúc chạm vào mặt cô ta bằng ngón trỏ bị cụt. Răng hắn dường như sắc một cách khó tin. “Ta thực sự bị cám dỗ bởi ý nghĩ đưa cô ta tới Paris”, hắn nói. Tay hắn trượt xuống dưới, vuốt ve cổ họng, rồi ngực cô ta. “Ta muốn làm tình với cô ta. Ta nghĩ sẽ rất kích thích khi cưỡng đoạt tất cả sự rạng rỡ, ngây thơ, gợi cảm đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...