Ngày cuối tuần là ngày Lôi Húc dự định đưa Chu Ý Nhi về ra mắt.
Sáng sớm anh đã thức dậy, theo thói quen quay sang để tìm kiếm cơ thể quen thuộc nhưng thật lạ, bên cạnh không có ai.
Lôi Húc uể oải lê thân mình xuống phòng khách rồi phòng bếp nhưng tất cả đều không có Chu Ý Nhi. Anh thở dài day day trán. Lại trốn rồi!
Lôi Húc gọi cho Vũ Tịch. Từ ngày Chu Ý Nhi dọn đến nhà Lôi Húc thì Vũ Tịch đã bị anh mua cho một căn nhà mới rồi đuổi đi.
Vũ Tịch vẫn còn ngái ngủ nghe điện thoại.
- Có chuyện gì gấp vậy anh Húc? Em còn đang ngủ.
- Ý Nhi trốn rồi.
- Lại nữa rồi, cứ để từ từ chị ấy về mà.
- Cậu thấy lần nào vợ tôi tự về?
- À ừm....không có.
- Còn không mau tìm.
Vũ Tịch kêu gào một tiếng. Chị dâu cậu càng ngày lại càng muốn người khác phiền phức. Cứ mỗi khi đến sự việc gì không vừa ý liền đi trốn. Mà ở đây Chu Ý Nhi quen biết ai mà trốn?
Vũ Tịch được Lôi Húc phân công tìm trong thành phố còn Lôi Húc chạy về quê của cô một chuyến. Thông thường sẽ mất ba tiếng nhưng hôm nay anh rất vội, thời gian chỉ mất hai tiếng.
Mẹ Chu Ý Nhi thấy Lôi Húc thì ngạc nhiên.
"Tiểu Húc về một mình à? Ý Nhi đâu?"
"Cô ấy không về ạ?"
"Không có."
"Vậy con xin phép đi trước."
Lôi Húc ngồi trong xe cứ suy nghĩ. Chu Ý Nhi bình thường sẽ chỉ trốn ở nhà nhưng hôm nay thì không có, vậy cô ấy trốn ở đâu? Anh còn nhớ lần trước, lúc anh đến đón cô về nhà mình, cô đã trốn ở khu vui chơi. Cứ nghĩ đến anh lại bật cười. Rõ ràng lớn như vậy rồi mà cứ gặp chuyện không vừa ý liền chạy đi trốn.
Anh gọi điên cho Vũ Tịch nói cậu tìm ở tất cả các khu vui chơi trong thành phố. Còn anh sẽ tìm một lượt ở các tiệm cà phê. Thành phố xa lạ, Chu Ý Nhi không có thân thích bà con nên nếu cô muốn trốn chắc cũng chỉ la cà ở các hàng quán.
Chu Ý Nhi chán nản ngồi trong quán cà phê gần công ty, cà phê thì đã uống cạn, trời cũng đã giữa trưa. Cô thở dài, biết đến bao giờ mới đến tối để trở về nhà đây???
Chu Ý Nhi bước lang thang trên đường, bụng bắt đầu cồn cào không yên. Cô ghé vào một quán ăn nhỏ, ăn uống no say xong lại ngồi đó thêm một lúc. Cô đang nghĩ: không biết anh em nhà họ tìm cô đến đâu rồi? Đôi khi cô cũng tự thấy bản thân mình phiền phức thật nhưng chịu thôi, những chuyện này cô không quen, không muốn đối mặt. Ngồi một lúc,Chu Ý Nhi lại di chuyển đến một quán trà sữa, cô dự định ngồi đây đến trời tối mới thôi.
Chiếc xe màu đen sang trọng, uy nghiêm chậm rãi lăn bánh qua cửa hàng nhỏ, dừng trước quán trà sữa nơi Chu Ý Nhi đang ngồi. Đôi chân dài cương nghị bước ra, khí thế oai phong lẫm liệt bước đến trước mặt Chu Ý Nhi.
"Chu tiểu thư, Lôi lão gia muốn gặp."
"Chủ tịch Lôi?"
Người đàn ông gật đầu, Chu Ý Nhi trong lòng lo lắng. Chắc hẳn chủ tịch Lôi gọi cô đến gặp mặt là vì chuyện cậu con trai yêu quý của ông. Chu Ý Nhi chậm rãi đi theo người đàn ông.
Biệt thự xa hoa mang nét kiến trúc vừa tuyền thống vừa hiện đại hiện ra trước mắt Chu Ý Nhi. Cô hít sâu tự trấn an mình phải thật bình tĩnh.
Theo quản gia bước vào trong, chủ tịch Lôi đã ngồi đợi cô ở phòng khách. Ông đã già nhưng khí thế không hề giảm, giống Lôi Húc vậy, chỉ cần ngồi đó cũng đa gây cho người khác áp lực vô hình.
"Chào chủ tịch Lôi, tôi là Chu Ý Nhi."
"Ngồi."
Chu Ý Nhi rất ngay ngắn ngồi xuống ghế sô pha êm ái.
"Cô là người thông minh chắc cũng biết tôi tìm cô vì chuyện gì."
"Tôi còn kém cỏi, mong chủ tịch chỉ bảo thêm."
Chu Ý Nhi rất chừng mực nở nụ cười.
"Cô và Lôi Húc là không thể nào."
Chủ tịch Lôi khoan thai nâng tách trà nhấp một ngụm lại chậm rãi nói.
"Cô cũng biết cô với nó là không cùng một thế giới. Hơn nữa Lôi gia không chấp nhận cô làm nữ chủ nhân."
"Chủ tịch Lôi, tôi biết danh môn vọng tộc các vị trên thương trường lấy hôn nhân thương mại làm tiền đề để ngày càng phát triển. Nhưng tôi nghĩ, Lôi tổng cần được tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy." Chu Ý Nhi tự tin nhùn thẳng chủ tịch Lôi dõng dạc nói.
"Nông cạn! Sự lựa chọn của nó chỉ có một, đó là nghe theo sự sắp xếp của gia tộc. Cô chỉ là một con người thấp bé trong tầng lớp xã hội kém cỏi, cô không thể hiểu hết những quy tắc trong giới chúng tôi. Càng không thể yêu cầu quyền lựa chọn gì đó ở đây. Cô biết điều thì mau rút lui, làm vậy sẽ tốt cho cả hai."
"Cuộc sống riêng tư của tôi có lẽ không cần đến chủ tịch Lôi đây bận tâm?"
"Cuộc sống riêng của cô Chu tôi tất nhiên sẽ không bận tâm. Nhưng chỉ cần có đứa con trai duy nhất này của tôi trong đó, dù là cuộc sống riêng của ai tôi đều có thể nhúng tay vào."
Chu Ý Nhi hít sâu một hơi, cô thật sự không biết nên nói gì nữa. Cô đã biết trước sự phản đối này sớm muộn sẽ tới nhưng cô không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy, tàn nhẫn như vậy.
"Nói đi, cô cần bao nhiêu để rời khỏi Lôi Húc."
"Thứ lỗi, tôi và chủ tịch không thể nói chuyện nữa rồi."
"Chẳng phải cô muốn tiếp cận con trai tôi chỉ vì cái tài sản Lôi thị nó thừa kế sao? Vịt muốn hoá thiên nga đó là chuyện thường thấy. Không cần tỏ ra thanh cao, ra giá đi."
Chu Ý Nhi đứng dậy, cúi đầu chào chủ tịch Lôi rồi bước thẳng ra cửa. Cô đã từng nghĩ đến viễn cảnh này nhưng không ngờ thực tế lại khiến cô khó chịu như vậy. Hơi thở cô vô cùng nặng nề.
Chu Ý Nhi ngồi xuống một cái ghế đá ven đường. Trời về chiều nắng đã dịu đi nhiều, gió thổi nhè nhẹ mát rượi. Rốt cuộc lâu như vậy rồi mà Lôi Húc vẫn chưa tìm được cô. Có lẽ cô trốn quá tốt đi.
"Em chạy đi đâu vậy, tìm em cũng thật vất vả."
Chu Ý Nhi quay đầu nhìn bóng dáng quen thuộc đang đi thật nhanh lại phía mình, trong lòng Chu Ý Nhi dâng lên nỗi tủi thân vô cùng. Cô đứng phắt dậy, chạy lại sà vài lòng Lôi Húc khóc thật lớn, bao nhiêu ấm ức khó chịu cứ theo những giọt nước mắt chảy đi.
Lôi Húc thấy Chu Ý Nhi khóc thì hoảng, tưởng rằng do mình tìm ra cô lâu quá khiến cô giận. Anh nhanh chóng ôm chặt lấy cô, vài nụ hôn rơi trên mái tóc của cô, anh không ngừng dỗ dành, xin lỗi cô.
"Được rồi, anh xin lỗi, lần sau sẽ không để em phải chờ lâu như vậy nữa. À không, đừng trốn nữa! Vì sau này dù em ở đâu anh nhất định sẽ tìm được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...