Đừng Trốn Vì Em Ở Đâu Anh Đều Biết

"Chị Ý Nhi, chị vui không?"

Thẩm Mỹ Mỹ giương đôi mắt ướt đẫm lên nhìn Chu Ý Nhi.

"Mỹ Mỹ, em sao vậy?"

Chu Ý Nhi lo lắng đưa tay muốn lau đi những giọt nước trên khuôn mặt non nớt của Thẩm Mỹ Mỹ nhưng bị cô hung hăng gạt tay đi.

"Chị thôi đi! Người khác nói chị quyến rũ tổng giám đốc nhưng em hoàn toàn không tin. Nhưng bây giờ thì rõ rồi. Tôi thật quá ngây thơ mà."

Thẩm Mỹ Mỹ phút chốc đã trở nên lạnh nhạt, đôi mắt phủ một lớp nước dày đặc che dấu đi con ngươi tinh nghịch hằng ngày.

Thẩm Mỹ Mỹ đã thích Lôi Húc từ khi học đại học, suốt từ đó cô luôn theo sát anh mặc anh lạnh lùng với cô. Cô hy sinh chức phó giám đốc tập đoàn Thẩm Kình để đi đến công ty anh làm một nhân viên nhỏ nhoi. Cô hy sinh cho anh cả tuổi xuân đẹp đẽ để đổi được gì? Đổi được sự đau đớn mất mát khi tận mắt nhìn anh cùng người con gái anh yêu thương hạnh phúc?

Thẩm Mỹ Mỹ nước mắt đầm đìa ngã khuỵ xuống sàn lạnh lẽo, lấy đôi tay nhỏ che đi khuôn mặt đáng thương. Chu Ý Nhi lo lắng ngồi xuống vuốt mái tóc của cô gái nhỏ.

"Chị xin lỗi."


"Hành động đi."

Giọng nói lạnh lẽo hắc ám phát ra từ cổ họng khô khốc của Thẩm Mỹ Mỹ. Chu Ý Nhi ngẩn ngơ không hiểu. Mãi đến lúc chiếc khăn trắng che đi miệng và mũi cô, cô mới ý thức được nguy hiểm nhưng mọi thứ lúc này đã quá muộn. Chu Ý Nhi ngất xỉu, chiếc xe màu đen huyền bí chạy thật nhanh ra khỏi thành phố.

---------

Đã quá giờ nghỉ trưa nhưng Lôi Húc vẫn không thấy vợ mình quay lại, chạy đến nhà ăn cũng không thấy, ra tiệm cà phê bên đường cũng không thấy. Lôi Húc mặt mày đen tối lạnh lẽo hỏi từng nhân viên. Họ chỉ nói thấy Chu Ý Nhi đi cùng Thẩm Mỹ Mỹ.

Lôi Húc tức giận nắm chặt cổ áo người kia nhấc bổng lên, gằn từng chữ.

"Bây giờ họ ở đâu?"

"Tôi...tôi...kh..không biết...tổng giám đốc..a..anh tha...cho tôi đi."

Lôi Húc ném người kia thật mạnh xuống sàn. Anh như con thú dữ gầm gừ cần lấy điện thoại dường như muốn bóp nát nó.

Bên kia chỉ vang lên những hồi chuông bất lực mà không có tiếng trả lời. Lôi Húc rất kiên trì gọi cho tới khi có giọng nói lạ lẫm vang lên trong điện thoại.

"Lôi Húc, người yêu của mày đang trong tay tụi này. Tao thật muốn xem bản lĩnh tìm người của mày tới đâu."

*Tút...tút...tút*

Điện thoại vừa tắt, tấm hình của Chu Ý Nhi đang nằm mê man, tay chân bị trói lại được gửi đến. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trong hình, Lôi Húc tim chợt nhói, chưa bao giờ anh thấy bản thân mất bình tĩnh như bây giờ. Chiếc điện thoại gần như bị anh nghiền nát trong lòng bàn tay.

"VŨ TỊCH!" Lôi Húc hét lớn làm tất cả mọi người đều giật mình.

"Báo cảnh sát, dặn họ phải thật cẩn thận không được để lộ sơ hở, vợ anh bị bắt cóc rồi."

Vũ Tịch nghe đến hai như bắt cóc thì khuôn mặt vốn vui vẻ trở nên nặng trĩu. Anh hốt hoảng đến tay chân run rẩy bấm lấy dãy số gọi cảnh sát.


Lôi Húc đã huy động hơn chục vệ sĩ chia nhau ra tìm kiếm, chỉ cần có tin tức phải lập tức báo cho anh.

Thành phố rộng lớn dường như bị người của Lôi Húc lật tung lên, từng con đường, từng lối rẽ cũng không bỏ sót. Một tiếng rồi lại hai tiếng trôi qua, trong thành phố dường như đã tìm hết. Lôi Húc trên xe nghe báo cáo,tay đập mạnh vào vô lăng, miệng chửi thầm. Vũ Tịch bên cạnh đưa điện thoại cho Lôi Húc.

"Thẩm Mỹ Mỹ con gái út của Thẩm Kình, phó giám đốc tập đoàn Thẩm Kình, từng học chung trường đại học với anh, thích thầm anh từ lúc đó tới giờ."

"Em gái Thẩm Thụy Chương?"

"Dạ đúng."

Lôi Húc dường như nhớ ra điều gì đó, chân lập tức đạp ga. Chiếc siêu xa mạnh mẽ lao đi vun vút thẳng tắp đến vùng ngoại ô nơi có một nhà thờ cũ ngự trị.

Cánh cửa mục nát bị Lôi Húc đạp vỡ tan tành. Anh với khí thế bức người bước vào liền thâý hình bóng bé nhỏ quen thuộc đang ngồi ở ghế. Hai đôi mắt gặp nhau, dường như đó là sự vui mừng cùng tin tưởng.

Lôi Húc không thể nghĩ được nhiều nữa, bước thật nhanh đến cởi trói cho Chu Ý Nhi. Anh ôm chặt người con gái anh yêu vào lòng mà an ủi.

"Đừng sợ, anh tới cứu em."

Hai người vừa quay lưng thì liền bị chặn lại. Hai tên cao to lực lưỡng không sợ trời không sợ đất bước ra đứng trước mặt Lôi Húc. Vũ Tịch thì đã ra ngoài gọi điện báo tin.


Từ phía ánh sáng lờ mờ của cửa sau, Thẩm Mỹ Mỹ cô độc bước vào, bộ dạng đáng yêu ngây thơ lúc trước bị cô rửa trôi tất cả thay vào đó là một phụ nữ uy quyền ác độc. Thẩm Mỹ Mỹ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chân vắt chéo sang trọng.

"Thật là cảm động! Chỉ mới hớn ba tiếng mà đã tìm được tới đây thật làm tôi chuẩn bị không kịp."

Chu Ý Nhi ngỡ ngàng nhìn Thẩm Mỹ Mỹ như một người xa lạ. Lôi Húc thì chỉ lạnh nhạt đứng đó.

Thẩm Mỹ Mỹ cười khẽ phất tay, hai người đàn ông cao to lực lưỡng như những con robot đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bây giờ chỉ con lại ba người. Lôi Húc nhất quyết ôm chặt Chu Ý Nhi. Chu Ý Nhi thì mặt mày đau buồn nắm chặt tay Lôi Húc. Cô đang tự trách rằng, có phải cô đã biến một Thẩm Mỹ Mỹ đơn thuần trở nên độc ác như vậy không?

Thẩm Mỹ Mỹ từ từ đứng dậy, thật vững chắc đạp trên giày cao gót đi tới trước mặt hai người.

"Lôi Húc, tại sao anh lại chọn cô ta? Cô ta chỉ là có được một chút nhan sắc, không quyền lực, không địa vị, không tiền tài. Tại sao anh lại chọn cô ấy mà không phải em?"

"Vì thuận mắt, vừa gặp liền muốn có được."

Bộ dạng kiên cường của Thẩm Mỹ Mỹ sụp đổ. Cô đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ nhưng giọng nói vô cảm đó của anh làm cô không thể nào chịu nổi. Lôi Húc dịu dàng với Chu Ý Nhi như vậy thì tại sao lại phải luôn lạnh nhạt với cô? Thẩm Mỹ Mỹ cười khổ, đôi mắt được trang điểm sắc nhọn nhoè đi, một giọt nối tiếp một giọt lăn dài trên đôi má mịn màng. Chu Ý Nhi nhìn mà thấy đau lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận