“Ngày xửa ngày xưa”,
truyện cổ tích kết thúc có hậu hoặc không có hậu đều bắt đầu như vậy.
Lúc Quách Thiển Thiển và Đường Minh Hồng đứng trước cửa phòng karaoke,
cô bỗng nghĩ, cuối cùng họ cũng bị lời nguyền hạnh phúc của “ngày xửa
ngày xưa” chiếu cố đến. Trong phòng karaoke được thiết kế tinh xảo, họ
ngồi trên xô pha cắn hạt dưa, mỗi người lại có tâm sự riêng.
“Đường Minh Hồng, chúng mình đặt phòng khách sạn nhé!”
“Hả?” Anh ngạc nhiên đến nỗi suýt bị hóc cả hạt dưa. Còn ánh mắt của Quách
Thiển Thiển lại vô cùng thuần khiết, chân thành. Ngón tay cô giơ qua
đỉnh đầu, chỉ lên trần nhà. “Tầng trên đó là khách sạn, chúng mình đi
đặt phòng nhé!” Cô nói ra câu này mà không hề đỏ mặt, nhẹ nhàng, bình
thản như đang nói câu “Anh cứ cắn hạt dưa đi” vậy.
Lòng bàn tay
của Đường Minh Hồng toát đầy mồ hôi, anh liếc nhìn thời gian trên màn
hình di động, nhưng rồi nhanh chóng bị Quách Thiển Thiển kéo lên tầng
trên. Lòng bàn tay của Quách Thiển Thiển cũng túa đầy mồ hôi, sự dũng
cảm và lo lắng của cô đều thể hiện trên gương mặt nhưng cô vẫn cố gắng
kiên trì. Trong thang máy chật chội, kín bưng, ánh đèn sáng rực, cô liền buông tay anh ra, bàn tay chạm vào tường thang máy, cảm giác mát lạnh.
Đường Minh Hồng không hiểu tại sao cô lại đột ngột đồng ý làm chuyện này, hơn nữa còn chủ động đề nghị, bèn hỏi để xác nhận lại lần cuối: “Thiển
Thiển, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy!”
“Anh đi đặt phòng hay em đi? Thôi để em đi vậy!” Quách Thiển Thiển hít một hơi thật sâu, quay người định bước đến quầy lễ tân, nhưng cổ tay trắng nõn của cô bị anh
giữ lại. “Quách Thiển Thiển, em thật sự nghĩ kỹ chưa đấy?”
“Rốt cuộc là anh chưa kỹ? Hay là em?” Đôi mắt đen láy của cô đang nhìn anh chớp chớp.
“Chỉ là anh không muốn em hối hận.” Anh nghiêm túc nhìn khuôn mặt đang đỏ lựng của cô.
“Có phải anh hối hận rồi không?” Quách Thiển Thiển khẽ bật cười.
Sau đó, Đường Minh Hồng nắm chặt tay cô, thở dài. “Em không hối hận thì anh vĩnh viễn không bao giờ hối hận!”
Sau khi vào phòng, Quách Thiển Thiển để mặc cho Đường Minh Hồng bế cô đến
bên giường trắng muốt. Cô biết chắc chắn có một ngày như thế này. Cô
muốn mình giống như một hạt giống, nảy mầm, sau đó lớn lên, hay phải
dùng một số từ chính xác để diễn tả lại thì đó là: cô cần chuyển từ giai đoạn con gái sang đàn bà.
Từ ngày đầu tiên gặp Đường Minh Hồng,
Quách Thiển Thiển đã quyết định, người cùng cô trải qua những giai đoạn
quan trọng nhất của cuộc đời chính là anh, không biết anh có thực sự yêu cô không, nhưng ít nhất, cô có thể cho anh tất cả những gì cô có.
Cô nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh, nghe rõ nhịp tim đập của hai trái tim, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt mình, còn cảm nhận được khuôn ngực phập phồng lên xuống của mình.
“Anh sẽ bắt đầu đấy!” Anh nhắc nhở cô. “Có cần tắt đèn không em?”
“Vâng.” Quách Thiển Thiển gật đầu. Khi xung quang tối om cũng là lúc cô nhắm chặt mắt lại.
“Đừng lo lắng nhé, anh sẽ rất nhẹ nhàng!” Ngón tay không biết điều của anh đã du ngoạn khắp cơ thể mềm mại của cô tự lúc nào, cơ thể anh cũng ngày
càng nóng rực.
“Anh nói như hiểu rõ lắm ấy, đây không phải là lần đầu tiên của anh à?” Quách Thiển Thiển cố tình giả vờ như rất hiểu
biết, trong bóng đêm chỉ thấy hình dáng lờ mờ của anh, cô cố dùng những
đường cong gợi cảm để kích thích những rung động đầu tiên của anh.
“Hừm.” Đường Minh Hồng thở nhè nhẹ, mỉm cười công kích lại. “Không phải thế đâu, anh rất có kinh nghiệm đấy!”
“Đúng là nhìn không ra, hoá ra anh còn là cao thủ về phương diện này cơ đấy?” Quách Thiển Thiển muốn véo anh một cái thật đau, nhưng khi ngón tay
chạm vào cánh tay săn chắc của anh thì cả người cô cứng đơ trong bầu
không khí hừng hực, kích thích. “Anh… anh nói gì cơ?” Cô có thể cảm nhận rõ cả người anh bắt đầu bất động, thậm chí còn đang run lên, mặc dù
không nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này nhưng sự đau khổ lại lan toả trong
tâm tư của hai người đang gần nhau trong gang tấc. Cuối cùng, cả hai
chìm vào im lặng.
“Anh vừa nói gì vậy? Thế là có ý gì?” Còn có
thể là có ý gì? Quách Thiển Thiển thật sự không biết tại sao cô biết rõ
rồi còn hỏi.
Đường Minh Hồng không trả lời cô, chỉ giơ tay chạm
vào chiếc đèn cảm ứng đặt trên tủ đầu giường. Ánh đèn vụt sáng chiếu
sáng một góc phòng, cả căn phòng hiện lên mờ mờ. Anh nhanh chóng đứng
dậy, vẫn cởi trần bước xuống giường rồi ngồi bệt xuống tấm thảm lông cừu dưới sàn nhà. Còn Quách Thiển Thiển quấn chiếc chăn mỏng, dựa người vào thành giường.
Rất lâu sau, Quách Thiển Thiển là người phá vỡ sự
im lặng đáng sợ ấy, vừa cất tiếng, giọng của cô đã cao vút: “Anh nói gì
đi chứ? Anh vừa nói gì đấy? Rốt cuộc anh có ý gì?” Còn có thể là ý gì
đây? Cô và anh quen nhau từ khi học cấp hai, rồi bắt đầu yêu nhau năm
cấp ba, lúc đó họ là những học sinh không có bất cứ kinh nghiệm “yêu”
nào. Nhưng bây giờ, Đường Minh Hồng lại nói rằng anh không phải là trai
tân, anh còn có kinh nghiệm phong phú, cũng có nghĩa là, trong những năm cô và anh yêu nhau, anh đã không phải một lần vượt quá giới hạn.
Có thể là khi cô bị ốm, cũng có thể là lúc cô đang làm việc, cũng có thể
là lúc cô giận dỗi, nghi ngờ tình yêu anh dành cho cô, có thể là nhiều
năm trước, cũng có thể là hôm qua hoặc hôm kia… Dù không thể xác định là lúc nào nhưng trong thời gian đó cô vẫn luôn yêu anh. Lúc đang ở trên
giường với người khác, lúc đang trần trụi với người đàn bà khác, cơ thể
trẻ trung, căng tràn sức sống đã dành cho người đàn bà khác. Chắc chắn
họ đã ôm ấp, đã ngọt ngào với nhau, đã nóng bỏng, tan chảy vào nhau…
Cuối cùng cô đã hiểu ra, Đường Minh Hồng không phải là tất cả của cô. Một
trong những “khuyết thiếu” trong tình yêu của bọn họ có phải là những
lần anh vượt quá giới hạn mà cô không hề hay biết hay không?
Vừa
mới đây thôi, Quách Thiển Thiển làm việc gì cũng dứt khoát, không chùn
bước, không hề hối hận, nhưng bây giờ cô bỗng hận bản thân, ngón tay cô
xiết chặt ga trải giường. Đúng vậy, cô hận mình, hận mình nảy sinh ý
nghĩ muốn được hoà tan trong anh, hận mình vừa nãy còn vô liêm sỉ cười
mãn nguyện, đan chặt mười ngón tay vào tay anh, còn gần anh trong gang
tấc. Anh đứng dậy định nói gì đó nhưng ngập ngừng rồi lại thôi, chỉ từ
từ tiến lại gần cô.
“Anh đừng qua đây, bây giờ nhìn thấy anh là
tôi cảm thấy buồn nôn!” Quách Thiển Thiển cười lạnh lùng, nhìn đôi môi
gợi cảm đang mím chặt của anh. “Sao anh không nói gì? Có giỏi thì nói
chuyện đi chứ!”
Đường Minh Hồng cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, anh
nhìn dáng vẻ của cô, cuối cùng nổi giận, gầm lên: “Quách Thiển Thiển, cô tưởng cô trong sạch lắm à? Tôi biết cô đã đi qua đêm với một thằng đàn
ông khác, hôm đó tôi đã đứng dưới nhà đợi cô đến sáng, tôi nhìn thấy hắn ta đưa cô về, nhìn thấy các người lưu luyến tạm biệt nhau, còn ôm nhau
nữa chứ, khốn kiếp!”
Quách Thiển Thiển im lặng, cô lặng lẽ lắng
nghe hai từ cuối cùng anh thốt ra, cắn chặt răng rồi đứng dậy, chỉnh lại áo sống, mở cửa bước ra rồi đóng cửa “sầm” một tiếng sau lưng.
Trong nhà chỉ có mỗi mình Tôn Diễm, cô cũng chẳng có bạn trai, tuy có thầm
thương trộm nhớ một người nhưng lại không dám thổ lộ, cũng không dám bày tỏ tình cảm. Lúc này đây, khi đang cảm thấy vô cùng chán nản, cô liền
lấy máy tính xách tay ra học trực tuyến qua mạng, ghi chép được một nửa, không thể chịu nổi nữa, cô mới dừng lại. Sau đó hướng ánh mắt vào cuốn
sách bên tay phải, tam trạng chán ngán nhanh chóng nhường chỗ cho sự tập trung cao độ, đương nhiên, đối tượng đó là những chương mới nhất trong
truyện tranh.
Quách Thiển Thiển đã từng hứa, nếu Tôn Diễm có thể
thi đỗ kỳ thi đại học qua mạng, cô ấy sẽ mua tặng cô một chiếc túi da
rất đắt tiền, số lượng có hạn mà cô thích nhất, hơn nữa còn mời cô đi ăn một bữa hoành tráng. Nhưng Đường Minh Hồng cũng nói, nếu cô có thể thi
đỗ kỳ thi đại học qua mạng mà cô không hề có chút thành ý này thì anh sẽ lao ra đường tự sát.
Mặc dù cô thực sự thích chiếc túi da đó
nhưng khi đối diện với những đề bài khó hiểu, vô số kiến thức lằng nhằng trên màn hình máy tính, cô quyết định từ bỏ. Hơn nữa, cô lương thiện
như vậy, làm sao có thể nhẫn tâm vì đỗ kỳ thi này mà để cho chị em tốt
của cô, Quách Thiển Thiển phải “tổn thất kinh tế” như vậy chứ, cũng làm
sao có thể nhẫn tâm vì đỗ kỳ thi này mà làm hại đến tính mạng Đường Minh Hồng chứ? Dù sao đọc truyện tranh vẫn thoải mái hơn, được nghỉ ngơi vẫn sướng hơn, cô cam tâm tình nguyện sống cuộc đời bình thường như vậy cơ
mà.
Tuy nhiên, khi bị Quách Thiển Thiển nhìn thấy bộ dạng đang
thở dài thườn thượt và tự kiểm điểm của cô, cô mới có chút xấu hổ. Cùng
lắm là đến ngày lễ tình nhân, cô giấu thú nhồi bông mà Đường Minh Hồng
tặng cho cô ấy dưới chăn mình, ngày hôm sau trả lại là được chứ gì?
Nhưng đợi đến lễ Tình nhân còn tận hơn mười tháng nữa, quá là lâu, trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy, Đường Minh Hồng cũng chẳng có
động tĩnh gì.
“Tại sao mình lại thích anh ta chứ? Sao lại thích bạn trai của bạn thân nhất chứ?”
Trả lời cô là tiếng cửa mở, Quách Thiển Thiển đã về nhà sau khi đi ra ngoài hẹn hò với Đường Minh Hồng. Có điều, hình như cô ấy không vui lắm, cô
có thể nghẽ rõ thấy tiếng thở dài trong phòng khách. Cô kiềm chế không
bước ra, cứ đi đi lại lại trong phòng rồi dứt khoát tắt phụt máy tính.
Cầm di động lên, nín thở chờ đợi, không ngoài dự kiến, khi nhận được tin
nhắn của Đường Minh Hồng thì đã hơn mười một giờ rồi. Lúc này, Quách
Thiển Thiển đang mở ti vi ngoài phòng khách, thẫn thờ nhìn vào màn hình
đang chiếu các chương trình vô vị.
Tôn Diễm thay bộ quần áo thoải mái nhất, đeo túi chéo vai, đội mũ, lúc đi qua phòng khách, Quách Thiển Thiển cố gắng lấy lại tinh thần, ngoảnh đầu hỏi bạn: “Muộn thế này rồi, cậu đi đâu đấy?”
“Đến nhà bạn.” Tôn Diễm định thần rồi cố đáp thật tự nhiên. “Là nhà của một cô bạn, cô ấy muốn gặp tớ nói chuyện.”
Quách Thiển Thiển nghi ngờ liếc nhìn cô, nói: “Thôi đi, cậu nghĩ tớ ngốc à?
Cậu có mấy cô bạn chẳng lẽ tớ không biết sao? Muốn lừa tớ hả, còn lâu
nhé!”
Tôn Diễm im lặng một lúc rồi lấy từ túi áo ra mấy cái kẹo
đủ màu sắc, nhét vào tay Quách Thiển Thiển: “Đúng là đến nhà một cô bạn
mà, cậu tin tớ đi!” Cô ấy càng như vậy, Quách Thiển Thiển càng biết cô
ấy đang giở trò, bóc vỏ kẹo ra rồi cho kẹo vào miệng nhai, cô xua xua
tay. “Thôi đi đi! Đi nhanh đi! Cậu đừng ở đây nói lằng nhằng nữa!”
“Được rồi!” Tôn Diễm nhanh chóng đứng dậy, lúc bước ra cửa, Quách Thiển Thiển mới thở dài nhìn cô đầy ý tứ. “Nhất định là đi tìm đàn ông rồi!” Lúc cô lên tiếng giải thích, Quách Thiển Thiển lại ngắt lời, nói tiếp: “Không
cần phải giải thích, chúng ta là bạn bè tốt của nhau, cái này có là gì
đâu! Có điều, nếu cậu thật sự thích người ta thì hãy dẫn đến đây cho tớ
xem mặt, tớ sẽ tham mưu cho!”
Tôn Diễm không biết mình nên nói
gì, chỉ biết cúi đầu mở cửa, lúc cô đóng cửa lại, Quách Thiển Thiển gọi
giật lại, nở nụ cười đầy ý vị, thêm vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tôn Diễm, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy!” Ít nhất phải hạnh phúc
hơn cô ấy. Sau đó cô ấy gật gật đầu rồi đóng cửa bước ra ngoài.
Tôn Diễm chạy xuống nhà nhanh như bay trong tâm trạng không biết là nên hổ
thẹn hay đắc ý. Đúng vậy, cô rất muốn gặp Đường Minh Hồng, cho dù bị coi là vô liêm sỉ, cô cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Khi rẽ từ
con đường nhỏ quanh co trong khu nhà tập thể ra đường lớn, lúc xác định
xung quanh không có ai, Tôn Diễm mới dám gọi điện cho Đường Minh Hồng,
còn cố ý giả vờ sốt ruột: “Tôi ra đây rồi, ông ở đâu thế? Rốt cuộc là
đang ở đâu?”
‘”Khu tập thể Vi Lan đối diện, tại tầng 7, đơn
nguyên 7 của toà nhà thứ 7.” Đường Minh Hồng vừa nói vừa kiễng chân như
muốn thắp lại đèn hắt sáng ở cầu thang.
Anh thích cầu thang bộ
của những toà nhà cao tầng vì ở đây có thang máy nên chẳng có ai đi
thang bộ, và nó trở thành nơi vắng vẻ trong cái thành phố ồn ào này.
“Ôi!” Tôn Diễm lớn tiếng than thở, rồi lại càu nhàu: “Có nhầm không đấy, sao
lần nào hai người cãi nhau, người chịu khổ cũng là tôi hả? Còn nữa, tại
sao ông cứ chọn số bảy thế, không phải là toà nhà thứ bảy thì cũng là
ghế thứ bảy, không phải bậc thứ mười bảy thì cũng là tầng thứ bảy, ông
có thể tìm một nơi nho nhã hơn thế này không, mơi tôi uống cốc nước coi
như cảm ơn tôi bao lần giúp hai người không được à?”
“Nếu bị
Thiển Thiển nhìn thấy thì làm thế nào? Hoặc nếu bị người quen nhìn thấy
và nói với cô ấy, sẽ lại phải giải thích, như thế phiền lắm, bà cũng
biết cô ấy đa nghi như thế nào mà.” Đường Minh Hồng ngồi xuống bậc thang cao nhất của toà nhà. “Tôi nhớ tôi đã từng nói với bà, số bảy là số tôi thích nhất, là con số may mắn!”
“Phải, phải, phải!” Tôn Diễm coi như mình chẳng thắng nổi anh, đúng là đồ mê tín. “Lẽ nào ông ở bên cạnh Sử Khải lâu nên học được kiểu làm việc gì cũng trốn tránh, tính toán
thiệt hơn à?”
“Bà nói đúng đấy.” Đường Minh Hồng bất giác ôm gáy, thở dài. “Lúc gặp chuyện liên quan đến Quách Thiển Thiển, tôi cũng
không biết tại sao mình lại như vậy nữa.”
“Tôi bảo này, rốt cuộc ông đã đắc tội gì với bà cô ấy, muộn thế này rồi còn tìm tôi dò hỏi,
làm tôi bị cô ấy hiểu nhầm, đúng là phục hai người đấy!” Tôn Diễm tuôn
ra một tràng, con gái khi yêu thầm, cho dù có mạnh mẽ thế nào thì cũng
không giấu giếm hoàn toàn sự đố kỵ của bản thân.
“Nhiều lắm, có thời gian tôi mời bà ăn cơm, có điều…”
“Phải chịn một chỗ nào xa xa chứ gì!” Tôn Diễm nhanh chóng ngắt lời Đường
Minh Hồng, trong đầu nghĩ đến cảnh mình phải leo lên tầng bảy, sau đó
buồn chán ngước nhìn bầu trời đêm đen thẫm. “Nếu để Quách Thiển Thiển
biết tôi thường xuyên cung cấp tin tức cho ông, tôi nghĩ là mình sẽ chết rất thảm, điều này thì tôi hiểu rõ hơn ai hết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...