"Tử An." Nếp Hề Viễn gọi cô lại, "Cùng tôi ngồi xuống dùng bữa đi."
Đào Tử An hướng anh lộ ra vẻ tươi cười trong sáng như ngọc, hàm răng trắng noãn hé mở, "Không được, thân là quản gia chuyên nghiệp bên cạnh tổng giám đốc, tôi phải làm tốt công tác được giao phó; Trong khoảng thời gian anh làm việc hôm nay, tôi muốn quay về nhà trọ tôi đang thuê một chuyến, đem đồ dùng cần thiết lại đây; chỉ cần một ngày vẫn làm quản gia bên cạnh anh, tôi sẽ ở tại căn phòng này."
"Tôi sẽ phân phó Lí Kì đi giúp em lấy đồ."
"Lí trợ lý công việc đã thực vất vả, buổi sáng tôi đã gọi điện thoại thông báo cho anh ấy, tôi sẽ tự mình làm, hơn nữa nhà ở của một nữ nhân, có chút đồ vật này nọ để Lí trợ lý thu thập thực không tiện.
Đào Tử An tiến thoái đều đối đáp trôi chảy.
Nếp Hề Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng có lý, không tiếp tục truy vấn Đào Tử An; anh vốn lại muốn phân phó cô cùng chính mình ngồi xuống cùng ăn cơm, ai ngờ vừa ngẩng đầu, Đào Tử An đã ra khỏi cửa.
Anh cảm giác Đào Tử An hôm nay có vẻ là lạ, thái độ đối với anh nếu đem so sánh với ngày hôm qua, quả thực là hoàn toàn chuyển biến tới một trăm tám mươi độ! Xa cách mà cẩn thận, nhưng lại có vài phần tác phong chuyên nghiệp của một quản gia.
Không biết sau một đêm, trong cái đầu nhỏ nhắn kia của Đào Tử An kia lại suy nghĩ những gì, lại muốn làm ra chiêu gì cổ quái muốn câu dẫn anh!
Nhưng mà...... Thật ra anh có vài phần chờ mong đây!
Nếp Hề Viễn cắn một miếng thức ăn do chính tay Đào Tử An chuẩn bị, một hương vị quen thuộc như đã từng gắn bó lan tràn đến, nhưng là vì cái gì anh lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ trước kia anh đã từng nếm qua đồ ăn Đào Tử An làm? Nếp Hề Viễn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục cắn một miếng, cái loại cảm giác thân thiết quen thuộc này thực khiến cho chính mình muốn khóc.
Nếu anh nhớ không lầm, anh đã từng xem qua một quyển tạp chí, mặt trên phân tích các trường hợp xảy ra ở một người bị mất đi trí nhớ, trong đó có một trường hợp gọi là "Lựa chọn mất trí nhớ", người bệnh ở trong tình huống này, có khi còn có thể đối với sự việc đã mất đi trong quá khứ, bảo trì độ mẫn cảm nhất định.
Nếp Hề Viễn bình tĩnh phân tích, anh đối với Đào Tử An thực sự có một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt, loại cảm giác này có lẽ giống như một bộ phận nào đó bị thiếu đi, nhưng nó từng chân thật tồn tại, cho nên anh mới có thể cảm thấy quen thuộc như vậy.
Một đoạn trí nhớ bị mất đi này, trải qua đêm qua cùng Đào Tử An ở một chỗ, hiện tại trở nên càng phức tạp, Nếp Hề Viễn nghĩ phải nhanh chóng tìm rõ chân tướng sự tình từ đầu đến cuối.
Đào Tử An sau khi rời khỏi phòng Nếp Hề Viễn, đến phòng quản lý xin phép, thang máy vừa dừng lại ở phòng quản lý tầng mười ba,cửa vừa mở ra, cô liền thấy Ngụy Di Nhiên sắc mặt tối tăm đứng ở cửa thang máy; vừa thấy biểu tình của Ngụy Di Nhiên, Đào Tử An trong lòng tự than, nghĩ chính mình chẳng phải thật đen đủi đi! Ngụy nữ vương sáng sớm tâm tình không tốt, khẳng định sẽ lấy cô làm nơi trút giận......
Mới vừa tưởng tượng, Ngụy Di Nhiên liền ngẩng đầu, thấy Đào Tử An sắc mặt không chừng đứng ở thang máy, hai người bốn mắt giao nhau, giữa không trung giống như bộc phát ra hai ngọn lửa vô hình; Từ ngày đó Đào Tử An từ trong phòng tắm Nếp Hề Viễn chạy ra, sau khi Ngụy Di Nhiên nói phải cho Đào Tử An nghỉ việc, cô không hiểu vì nguyên nhân gì cũng bị cho nghỉ phép dài hạn, thẳng đến hôm nay, cô mới được thông báo đến khách sạn làm việc.
Sau khi được công ty thông báo trở lại làm việc, Ngụy Di Nhiên sáng sớm sẽ đến công ty, việc đầu tiên chính là muốn lên phòng tổng giám đốc tìm Nếp Hề Viễn giải thích chuyện ngày hôm đó, ai ngờ vừa mới từ phòng quản lý đi ra, ngay tại cửa thang máy đụng ngay sao chổi Đào Tử An!
Lúc này, Ngụy Di Nhiên còn chưa biết, Đào Tử An đã trở lại làm việc tại khách sạn, tâm trí nhất thời bị lửa giận đốt cháy, cũng còn tâm trạng suy nghĩ, vì sao Đào Tử An lại từ thang máy chuyên dụng của tầng cao nhất bước ra.
Ngụy Di Nhiên lắc mông tiến tới thang máy, lấy tốc độ cực nhanh đóng cửa thang máy lại, lớn giọng, dùng ngón tay làm thành dấu hoa lan (QH: Giống thục nữ thời xưa quớ), chỉ vào mũi Đào Tử An, bắt đầu chửi ầm lên: "Cô đúng là sao chổi! Cô tại sao lại xuất hiện ở đây? Có phải trở lại cầu khẩn giám đốc hay không? Tôi khuyên cô đừng ở đó nằm mộng, tổng giám đốc chắc chắn sẽ không phê chuẩn cho cô trở về đâu"
Đào Tử An nghe muốn điếc lỗ tai, cô nghĩ muốn mở miệng vì chính mình giải thích hai câu, chính là thật sự không thể chen vào giữa lời nói của Nguỵ Di Nhiên, chỉ có thể đứng trong thang máy, nghe nữ nhân trước mặt phát biểu, hứng chịu toàn bộ nước miếng của cô phun đến.
Cô nghĩ, thời gian kéo dài cũng không làm gián đoạn việc mắng mỏ một người, đó cũng là một loại tinh thông mà cô cần học tập, có lẽ trong tương lai có thể vận dụng để mắng Nếp Hề Viễn quyết đoán một chút!
Nghĩ như vậy, Đào Tử An liền lộ ra biểu tình tiều tuỵ, khiêm tốn lắng nghe.
"Cô, cô...... Biểu tình này của cô là sao a?" Ngụy Di Nhiên vừa thấy biểu tình này của Đào Tử An, ngược lại lại càng thêm phát hoả, lời nói ra càng thêm khó nghe hơn, “Cô… người đàn bà không biết xấu hổ này, cũng không nhìn lại xem bộ dáng của mình là cái gì, tôi khuyên cô nên về nhà lấy gương soi xem, tốt nhất nên xem thử bộ dáng của chính mình thế nào! Còn muốn câu dẫn nam nhân? Chỉ là nếu nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch, cũng sẽ không có nam nhân nào yêu thương cô! Cũng không hiểu nam nhân của cô trước kia coi trọng ở cô điểm gì......" (LL:ta tức…ta điên…ta đập phá…>”<
Ngụy Di Nhiên càng mắng càng thấy đắc ý, hoàn toàn không có chú ý tới, cửa thang máy ở phía sau đang mở ra, ngón tay của cô chỉ thẳng vào Đào Tử An, lúc đang muốn đổi tay, lại phát hiện biểu tình của Đào Tử An có chút thay đổi, có chút rối rắm, bộ dáng hình như là muốn cười nhưng lại cũng không dám cười.
Nguỵ Di Nhiên khó hiểu lướt theo tầm mắt của Đào Tử An nhìn lướt qua, bất chợt…. Nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái này cô ta cảm thấy giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh (sét đánh), toàn thân cứng ngắc, mồm mép vừa rồi mắng chửi người khác thật lưu loát, lúc này lại run run, lắp bắp nói: "Tổng...... Tổng giám đốc......"
Ngụy Di Nhiên không nghe thấy Nếp Hề Viễn đáp lại lời chào của cô, trong lòng cô bỗng nhiên gào thét một tiếng, cảm thán không thôi, Đào Tử An này đúng là sao chổi,quả nhiên mang xui xẻo đến chính mình!
Tuy rằng Nếp Hề Viễn có một loại ý nghĩ xúc động muốn đem Nguỵ Di Nhiên ném từ tầng thứ ba mươi xuống, nhưng anh biết loại cảm giác không thoải mái này trong lòng,cũng không phải bởi vì Ngụy Di Nhiên làm tổn hại đến hình tượng khách sạn, khi anh nhìn thấy Ngụy Di Nhiên mắng Đào Tử An, nói nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch, cũng sẽ không có nam nhân nào yêu thương cô, tâm anh không hiểu sao lại nhói đau.
Đào Tử An từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, bị Ngụy Di Nhiên chỉ thẳng vào mũi mà mắng, ngay cả một câu phản bác cũng không nói, cô như vậy đứng bất lực ở một bên, lại rất kiên cường, làm cho anh nảy sinh cảm giác yêu thương, nỗi đau của cô, cũng đồng thời khiến anh thấy đau.
Nếp Hề Viễn hít sâu một hơi, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh hướng Ngụy Di Nhiên nói: "Cô đến bộ phận tài vụ lĩnh tiền lương nửa năm, coi như khách sạn bồi thường cho cô về việc vi phạm hợp đồng."
"Cái, cái gì?" Ngụy Di Nhiên không thể tin được lời nói của Nếp Hề Viễn, trong lòng thật không phục nói: "Anh cư nhiên vì người phụ nữ này mà sa thải tôi?"
"Ngụy Di Nhiên!" Nếp Hề Viễn rốt cục không nhịn được nữa tức giận nói:"Cô quá khứ tác oai tác quái, tôi cũng không phải không có thấy, Tôi thả cô chính là cho cô cơ hội sửa đổi, không nghĩ tới cô không chỉ có không tỉnh lại mà sửa đổi, hơn nữa bây giờ còn làm trầm trọng thêm! Cô nhìn lại bộ dáng hiện tại của cô xem, có còn có điểm nào là hình tượng của một trợ lí? Cô cũng là nữ nhân, vì cái gì có quyền chửi mắng người khác, không tự nhìn lại bản thân mình như thế nào? Lời cô mới nói vừa rồi, tôi chính là muốn nói cho cô nghe, nếu khắp thiên hạ nữ nhân đều chết sạch, chỉ còn lại có cô cùng Đào Tử An, tôi sẽ không chút do dự lựa chọn cô ấy, mà không phải một nữ nhân lắm điều như cô!"
Ngụy Di Nhiên cả kinh á khẩu không trả lời được, nhìn Nếp Hề Viễn từ trước đến nay vẫn ôn nhu ấm áp, lại quay đầu nhìn nhìn Đào Tử An vô tội không nói lời nào, trong lòng còn thật sự nghĩ nghĩ đến ý kiến của Nếp Hề Viễn vừa rồi, không khỏi cảm thấy được có vài phần đạo lý, thoáng chốc cảm thấy thật sự mất hết thể diện.
Cô yên lặng gục đầu xuống, đi ra thang máy, một đường yên lặng rời đi.
Khi thang máy đóng lại chỉ còn lại hai người Nếp Hề Viễn cùng Đào Tử An, không khí ngược lại so với vừa rồi càng thêm xấu hổ.
Nếp Hề Viễn không rõ, anh vừa rồi rõ ràng vì Đào Tử An răn dạy Ngụy Di Nhiên, vì cái gì sắc mặt của cô lúc này còn khó coi hơn trước; giống như...... Giống như đang ẩn chứa tức giận cực kì, núi lửa tuỳ thời điểm có thể phun trào.
"Tử An, cô...... Có khỏe không? Cô không cần để ý đến lời nói của Ngụy Di Nhiên, tin tưởng tôi, nếu giữa cô ta và cô, Tôi khẳng định lựa chọn là cô, cô so với cô ta thuần phác, thẳng thắn......"
Nếp Hề Viễn đem tất cả những từ ngữ thật tốt có thể nghĩ ra, toàn bộ nịnh nọt khoa trương bên cạnh Đào Tử An, chính là anh thúc ngựa lại vỗ vào trên mông ngựa.
Đào Tử An cố gắng nhịn lại, nhanh chóng nhấn nút ngăn thang máy xuống lầu, khi cửa thang máy mở ra, mới lạnh lẽo hướng về Nếp Hề Viễn liếc một cái.
Nếp Hề Viễn nhất thời cảm thấy mờ mịt, nhìn cửa thang máy đã đóng chặt lầm bầm lầu bầu: "Sao lại thế này a?"
Nếp Hề Viễn đương nhiên không rõ tâm tư của Đào Tử An, chính là lời nói của rồi của anh đã phạm vào tối kị!
Nếp Hề Viễn vừa rồi đã nói cái gì? Chết tiệt! Đào Tử An ôm hai tay ở trong thang máy đi tới đi lui, lại còn nói toàn bộ nữ nhân trên thế giới đều đã chết, lại còn là tình huống chỉ còn Ngụy Di Nhiên cùng nàng, mới có thể lựa chọn nàng?
Nga, làm ơn đi! Nếu toàn bộ thế giới chỉ còn lại có cô cùng Ngụy Di Nhiên, cô mới không lựa chọn Nếp Hề Viễn hắn! Có rất nhiều, rất nhiều nam nhân đến theo đuổi cô, lại cần Nếp Hề Viễn ở xa tới xum xoe sao? Huống chi, anh ta lựa chọn cô, cô liền nhất định phải vui vẻ đồng ý sao?
Hơn nữa, đáng giận nhất chính là,theo như ý tứ trong lời nói vừa rồi của Nếp Hề Viễn, chỉ khi nào xảy ra tình huống toàn bộ nữ nhân trên thế giới chết đi, anh mới có thể lựa chọn cô! Là đi? Là đi! Là ý tứ này đi?
Đào Tử An càng nghĩ càng sinh khí, hận không thể ở thang máy giương nanh múa vuốt.
Chờ xem, Nếp Hề Viễn, Tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Đào Tử An lầm bầm...... Trò hay còn đợi phía sau! (LL:Cầu nguyện cho Viễn ca….Amen…)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...