Nếp Hề Viễn như là bị người nào đó cầm roi da hung hăng 怞 đánh, mỗi một roi đều đánh thẳng vào trái tim của chính mình, lời nói của Đào Tử An, cộng thêm vẻ mặt của cô, đều vô tình mạnh mẽ tra tấn anh.
Lời Đào Tử An vừa nói chính là sự thực chăng? Anh trước kia chẳng lẽ đã làm ra loại sự tình còn không bằng loài cầm thú sao?
"Cho nên......" Nếp Hề Viễn thanh âm bắt đầu run rấy, "Em hiện tại là muốn trả thù tôi sao? Là muốn làm cho tôi thân bại danh liệt? Vẫn là......"
"Không!" Đào Tử An cắt ngang lời nói của Nếp Hề Viễn, "Tôi là muốn làm cho anh yêu thương tôi."
"Yêu thương em?" Nếp Hề Viễn kinh ngạc, "Vì cái gì nhất định phải làm cho tôi yêu thương em?"
Đào Tử An cũng không kiêng dè mà nói thẳng: "Tôi muốn làm cho anh yêu thương tôi, có được con người anh, lòng của anh, sau đó không chút lưu tình vứt bỏ anh."
Nhìn Nếp Hề Viễn mâu quang chợt lóe chút đau lòng, Đào Tử An rũ xuống hai mắt, làm bộ không phát hiện nói: "Tôi làm như vậy có phải hay không thực ngây thơ?"
"Là có một chút." Nếp Hề Viễn ngay cả hô hấp cơ hồ đều thấy đau.
"Chính là, ngày đó là anh thiếu nợ tôi." Đào Tử An đứng lên, nhìn xuống Nếp Hề Viễn, "Tôi đem tất cả mọi chuyện nói cho anh, là bởi vì để tôi cảm thấy được, nếu lựa chọn trả thù, cũng nên đối với anh công bằng một chút; anh có thể lựa chọn ngay lập tức sa thải tôi, như vậy kế hoạch trả thù của tôi cũng không thể tiến hành được, có lẽ anh đích thực là một Liễu Hạ Huệ, nếu không sao có thể giống như trước kia vô tình đem tôi đẩy ra, như vậy có lẽ tôi sẽ càng bội phục anh; ngược lại, nếu anh tiếp tục giữ tôi lại bên cạnh, sự tình giống như hôm nay có thể sẽ liên tục phát sinh, mãi cho đến khi tôi làm cho anh yêu tôi mới thôi! Nếp Hề Viễn, đối với anh, Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình, bởi vì, Tôi...... Hận anh" Cơ hồ phải cắn răng mới nói xong những lời cuối cùng, Đào Tử An xoay người đi ra phía ngoài.
Nếp Hề Viễn bỗng nhiên gọi từ phía sau, "Tử An."
Đào Tử An dừng cước bộ, nhưng không quay đầu lại.
"Nếu tôi trước kia thật sự làm ra chuyện gì thực có lỗi với em, tôi hiện tại trịnh trọng hướng em giải thích, hơn nữa tôi về sau muốn tận lực bù đắp lại cho em."
"Như thế nào bù đắp lại?" Đào Tử An hỏi lại.
"Tôi...... Nhất thời cũng chưa nghĩ ra được."
"Không cần suy nghĩ." Đào Tử An liền phất tay, "Anh chỉ cần ngoan ngoãn nhận sự trả thù của tôi thì tốt rồi, trả thù anh, tôi cũng đã chờ từ lâu! Hay là, anh sợ hãi sẽ yêu thương tôi?" (LL” Hức….mụi chém)
Đào Tử An đưa lưng về phía anh cười khẽ, Nếp Hề Viễn nhún nhún vai, nói: "Tôi là sợ em yêu thương tôi."
"Sao!" Đào Tử An quay đầu, hướng Nếp Hề Viễn bĩu môi, đáy mắt mang ý khinh miệt xẹt qua mặt anh, "Được, tôi đây chờ xem! Ngủ ngon, Nếp Hề Viễn tổng giám đốc."
Đào Tử An sải bước đi ra phòng khách, "Phanh" một tiếng dùng sức đóng cửa lại.
Nếp Hề Viễn nhẹ thở dài, nữ nhân này thực mạnh mẽ lại thẳng thắn, nhưng thật ra anh có chút tin tưởng chính mình lúc trước rất yêu thương Đào Tử An, chính là anh vẫn là không thể tưởng tượng mình đối với cô lại làm ra những chuyện như vậy...... thủ đoạn ác liệt.
Điên cuồng theo đuổi cô? Theo đuổi không được lại dùng thủ đoạn uy hiếp cô? Nếp Hề Viễn ngươi thật sự là một ác nhân sao?
Chính là đoạn trí nhớ này chỉ giống như những mảnh nhỏ, như là đã bị người ta hủy diệt, toàn bộ không còn tồn tại, cho dù điều tra sự việc lúc trước cũng thực khó giải quyết.
Nhưng mà...... Nếp Hề Viễn ngồi trên ghế sô pha, vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, hiện tại ngẫm lại lời nói vừa rồi của Đào Tử An, có vài chi tiết rất mâu thuẫn.
Thứ nhất, cô chưa nói bất kỳ điều gì về nam nhân mà cô yêu thương; thứ hai, ảnh chụp được lưu lại ở sân bay, nữ nhân cùng anh chụp ảnh chung, có thể hay không chính là Đào Tử An? Thứ ba, nếu lúc trước là anh điên cuồng theo đuổi Đào Tử An, như vậy là ai đem tư liệu của anh cùng Đào Tử An thay đổi? Xem ra lời nói của Đào Tử An cũng không thể tin tưởng toàn bộ, ít nhất không thể nghe theo lời của cô từ một phía.
Nghe Đào Tử An nói, bọn họ hẳn là có quen biết ở đại học, như vậy anh vẫn còn có một phương pháp để biết được đáp án, chính là đi tìm bạn đồng học đại học của anh!
Đào Tử An ơi Đào Tử An, anh chỉ là chỉ mất đi trí nhớ mà thôi, cũng không phải đầu óc cũng đều choáng váng đến mức mờ mịt!
Đào Tử An hoài sủy một viên phù phù loạn khiêu tâm lưu tiến khách phòng, qua hồi lâu, kia khỏa nhân nói dối nói mà không an phận tâm, vẫn là không có trầm tĩnh lại.
Đúng vậy, những lời cô vừa mới nới quả thật là lời nói dối.
Hay nói đùa! Đối với người như Nếp Hề Viễn, đương nhiên phải lấy một thân chi nói, còn trì một thân thân! Chỉ cho phép Nếp Hề Viễn hắn nói dối, sẽ không cho phép một bình dân nhỏ bé như nàng cũng lừa hắn?
Về những lời nói dối này, Nếp Hề Viễn liệu có thể tin tưởng trong bao lâu? Đào Tử An kỳ thật cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao, cô cũng tựa hồ do ghét bỏ biểu tình trên mặt Nếp Hề Viễn; hiện tại nhớ tới bộ dạng giật mình của Nếp Hề Viễn khi nghe lời nói dối của cô vừa rồi, cô vì nhịn cười thiếu chút nữa muốn nghẹn đến nội mức nội thương!
Nếp Hề Viễn ơi Nếp Hề Viễn, anh cuối cùng cũng có ngày hôm nay! Đào Tử An cởi quần áo ướt sũng trên người, quăng thân mình nằm lên giường, vừa mới ổn định nhịp tim một chút, lại nhớ tới một màn trong phòng tắm lúc trước, vội luống cuống mà đứng lên.
Trời ạ, cô vừa rồi rốt cuộc làm cái gì? Một màn khiêu khích trong phòng tắm lại hiện lên trong đầu, Đào Tử An đột nhiên cảm thấy cả người khô nóng, trên mặt giống như bốc hoả tới nóng bỏng, nhấc chăn trùm kín lên đầu, Đào Tử An trong lòng oán thầm, Nếp Hề Viễn dáng người vẫn là khiến kẻ khác"Dục huyết sôi trào"! Rõ ràng là chính mình câu dẫn anh, chính là lại thiếu chút nữa hóa thành một ao xuân thủy.
Mắt thấy rõ ràng đã sắp thành công, Nếp Hề Viễn lại đột nhiên đem nàng đẩy ra, chẳng lẽ mị lực của chính mình vẫn không đủ lớn như trước kia? Vẫn là nói...... Một người sau khi mất trí nhớ, ngay cả khẩu vì về nữ nhân cũng đều thay đổi?
Nếu là như thế, sau này kế hoạch câu dẫn Nếp Hề Viễn chính là khó lại càng thêm khó khăn! Ít nhất, sau này phải tránh sự việc giống như hôm nay cô lớn mật câu dẫn Nếp Hề Viễn; cùng là nam nhân, đều khó chống cự lại cảm giác dục vọng, cô là muốn cho Nếp Hề Viễn ăn không được, cuối cùng nhịn không được chủ động đổ gục trước chính mình, đó mới là biện pháp tốt nhất!
Nếu quyết định như vậy, đương nhiên phải sớm hành động dựa theo kế hoạch vừa định!
Ngày hôm sau, Đào Tử An dậy thật sớm, đem mọi công tác chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày biểu hiện tất cả ra ngoài!
Đào Tử An từ trước khi Nếp Hề Viễn rời giường, đã đem báo chí cùng bữa sáng đặt ở trước bàn, ngay cả lịch làm việc trong một ngày Nếp Hề Viễn, cũng đều nhớ kĩ trong đầu.
Nếp Hề Viễn vừa ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc nhìn thấy Đào Tử An đang bận rộn từ phòng bếp đi tới, cô hướng anh nhiệt tình tiếp đón: "Buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc, bữa sáng cùng báo chí của anh tôi đã chuẩn bị tốt, mười giờ sáng nay anh phải tham gia một thương vụ hội nghị, tôi đã hỏi bí thư của anh để xác nhận quá, hội nghị cử hành ở phòng họp khách sạn."
Đào Tử An tinh thần sảng khoái cùng tười cười sáng lạn, dường như chuyện phát sinh đêm qua hết thảy chỉ như là một giấc mộng, Nếp Hề Viễn nhất thời không thích ứng, sửng sốt hai, ba giây.
"Tổng giám đốc,sau hội nghị, anh cần tham dự buổi hội đàm trong bữa cơm trưa cùng tập đoàn Đại Trung, cùng bọn họ bàn luận chuyện hợp tác song phương ; Hai giờ chiều, khách sạn sẽ có một......"
"Tử An......" Nếp Hề Viễn lấy lại tinh thần cắt ngang bản báo cáo của cô, "Kỳ thật, em cũng không cần phụ trách lịch công tác của tôi, chỉ cần để ý tốt cuộc sống hàng ngày của tôi là được rồi." Kỳ thật, anh vốn đang muốn nói, không muốn khiến Đào Tử An quá mệt mỏi trong lời nói, chỉ là nghĩ nghĩ trong lòng, anh hiện tại tựa hồ còn chưa có quyền hạn nói những lời này.
Đào Tử An cũng không để ý việc Nếp Hề Viễn an bài công tác, cô chỉ là thuận theo lịch công tác hiện tại nhớ lại trong đầu, chính là công việc bình thường của một quản gia, nên nói cái gì, nên làm cái gì, cô nắm giữ rất khá, "Như vậy, tổng giám đốc, anh trước dùng cơm, còn cần cái gì hãy phân phó tôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...