Đúng Thời Điểm

Lý do có chương 78.2 này là vì t lỡ tay xoá phần dưới mà k bik=)))))

Hàng chi chap trước thấy ngắn thế 🥰

🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔🐔

“Chiều nay thi xong, ngày mai được nghỉ.” Vân Phương cầm lấy cái bát, đi vào phòng bếp, “Nhanh lên.”

Dịch Trần Lương cũng không có quá nhiều đồ cần sắp xếp, cậu ném đại vài bộ quần áo vào cặp, sau đó nâng giọng gọi về phía nhà bếp: “Tôi chưa đặt vé mà? Đi thì ở đâu?”

“Tối qua tôi đã đặt vé cho cậu rồi.” Vân Phương đặt chén bát đã rửa sạch lên giá, vẫy nước trên tay: “Đi khách sạn.”

Dịch Trần Lương chạy từ phòng ngủ ra: “Sao anh không nói sớm?”

“Nếu nói với cậu, tối qua cậu còn ngủ được chắc.” Vân Phương bún một chút nước trên tay lên mặt cậu, Dịch Trần Lương không kịp né bị một tay đầy nước của lau lên má, anh cười nói: “Dọn đồ xong rồi?”

“Đâu có gì nhiều đâu.” Dịch Trần Lương không để ý kéo vạt áo ông già của mình lên lau mặt, không ngờ bất cẩn đụng trúng vết thương trên mặt, hơi nhíu mày.


Vân Phương nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương của cậu: “Đeo khẩu trang vào.”

“Ừm.” Dịch Trần Lương xoay người tìm khẩu trang, “Thật ra tôi ở đây một mình cũng không sao, bọn Lý Khải không dám làm gì quá đáng với tôi đâu.”

“Vốn dĩ mai định dẫn cậu đi biển.” Vân Phương nói: “Không thì dời vé lại?”

“Ê đừng!” Dịch Trần Lương đeo được nửa bên khẩu trang ló đầu ra: “Tự nhiên tôi thấy để một học sinh cấp ba nhỏ yếu như tôi ở nhà một mình nguy hiểm lắm luôn!”

“Nhớ lấy chứng minh.” Vân Phương xách cái cặp bị mình ném ở cửa lên, mở cửa chống trộm ra: “Đi thôi.”

Dịch Trần Lương đeo cặp hưng phấn chạy ra ngoài. Vân Phương mới vừa khoá cửa thì bên kia đã xuống lầu, đi nửa bước nhảy bảy tám bậc thang phi xuống như tên lửa.

Dịch Trần Lương đẹp trai ngời ngời tiếp đất, một bên vai đeo vai cặp, đứng phía dưới nở một nụ cười xán lạn vời Vân Phương.

Vân Phương rút chìa khoá ra, mỉm cười nhìn cậu.

Lúc này trông Dịch Trần Lương mới có dáng vẻ của một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, trên người mang theo tinh thần phấn chấn, có bồng bột cũng có sự tò mò với thế giới bên ngoài, giống như một mặt trời nhỏ tỏa sáng khắp nơi.

Chứ không phải một kẻ cô độc lủi thủi ở một nơi không biết tên vì tiền đồ mà bước vào cuộc đời gian nan vô định.

Vân Phương đi xuống cầu thang, xoa đầu cậu: “Đi thôi.”

Đây là nhật ký lần đầu tiên Dịch Trần Lương xa nhà, hơn nữa còn là cùng Vân Phương. Cậu đương nhiên vô cùng vui vẻ, hoạt bát hẳn lên, kéo tay Vân Phương hứng thú bừng bừng rời khỏi khu chung cư.

Đúng lúc ấy, có một chiếc xe gia đình điệu thấp thoáng qua họ nhưng không ai chú ý đến.

Chiếc xe gia đình dừng dưới toà nhà Dịch Trần Lương ở.

Chu Ngang ngồi trên ghế lái, xoay người đối mặt hỏi Sở Hạ ngồi phía sau: “Bà chủ, cậu chủ tuổi còn nhỏ, cũng không rõ sự tình khi xưa nên có khả năng sẽ mang tâm thái bài xích người.”


Chu Ngang nhớ lại lần gặp mặt trước với Dịch Trần Lương, trong lòng có hơi lo lắng.

Hôm nay Sở Hạ mặc một chiếc váy đoan trang, tóc được xử lý tỉ mỉ, thậm chí còn trang điểm nhẹ che đi sắc mặt nhợt nhạt, làm cho bà càng thêm xinh đẹp. Trong mắt bà chứa ý cười nhàn nhạt, gật đầu với Chu Ngang: “Tôi biết.”

Sở Hạ lo lắng nắm lấy tay Tô Thanh Bách ngồi cạnh, quay đầu hỏi hắn: “Thanh Bách, nhìn mẹ bây giờ thế nào?”

Tô Thanh Bách đáp lại bà bằng một nụ cười dịu dàng: “Mẹ, lúc này trông mẹ rất xinh đẹp.”

Chu Ngang xuống xe, vòng qua hông xe mở cửa cho Sở Hạ. Sở Hạ hít một hơi thật sâu, giày cao gót dẫm lên mặt đất, bà ngước nhìn tòa nhà cũ kỹ trước mặt, hơi nhíu mày.

“Tiểu Lương ở đây?” Đôi tay được bao bọc của Sở Hạ siết chặt lại, suýt chút nữa đã rơi lệ.

Tô Thanh Bách đưa tay đỡ lấy vai mẹ: “Lầu 3 phòng 302.”

Sở Hạ ép sự chua xót trong lòng xuống, nắm lấy tay Tô Thanh Bách: “Thanh Bách, chúng ta đón em con trai con về ngay hôm nay được không?”

Tô Thanh Bách cụp mi, giấu đi suy nghĩ nơi đáy mắt: “Con nghĩ chuyện này nên tôn trọng ý kiến của em ấy.”

“Đúng vậy, con nói đúng.” Sở Hạ kéo Tô Thanh Bách đi vào chỗ mái hiên: “Hôm nay mẹ đến vì muốn nhìn thấy thằng bé, lần trước dì con thấy thằng bé ở bệnh viện, dì kể với mẹ là thằng bé lớn lên rất giống ba con thời trẻ.”


Tô Thanh Bách không nói gì.

Quả thật Dịch Trần Lương trông không khác mấy cha của họ, thế nên ngay khi hắn chuyển đến lớp mười, ngay lần đầu chạm mặt hắn đã biết Dịch Trần Lương chính là người mình muốn tìm.

Nhưng vậy thì sao?

Dịch Trần Lương chưa chắc sẽ cần tình thương từ nhà họ Tô.

Sở Hạ cùng hắn đi lên lầu 3, Sở Hạ vừa kích động vừa lo lắng, bà không ngừng đưa tay uốn cong lọn tóc bên tai.

Lúc này, Tô Thanh Bách duỗi tay gõ vang cửa phòng 302.

–++++++----+++++++-----

Sau khi ngẫm một hồi t quyết định hông đổi xưng hô nữa:3

*Ngâm hơn dấm luôn…. Hé nhô, với lại lâu quá không đụng nên chắc sẽ có chút lỗi, chờ full t sẽ beta dần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận