Đúng Thời Điểm

Valentine năm 2024

💋🌷🧄🌰🍐🥕🐦🐔💤🐙🌵🌈🔥

Vân Phương xuất viện vừa kịp đợt thi cuối kỳ đầu tiên của khối.

Thành tích giữa kỳ chưa kịp công bố thì anh đã phải nằm viện. Sau này nghe Dịch Trần Lương nói mới biết mình thi được tổng 650 điểm, riêng môn Vật lý được điểm tối đa, khiến cho thầy Hà phấn khởi đi khoe cả tuần liền. Có lẽ thầy ấy thấy được hy vọng Vân Phương sẽ về lớp 10A3 nên đặc biệt dặn dò Dịch Trần Lương lén đem một cuốn đề thi Vật lý đến cho anh.

Vân Phương rất hối hận, cái tay gãy sao không phải là tay phải chứ.

Kỳ thi kết thúc vào đầu tháng bảy, lúc này thật ra ngoài tay trái còn hơi khó cử động thì Vân Phương thấy mình đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Nhưng Đường Ý nhất quyết không tin, vốn định bắt Vân Phương nghỉ hè ở yên trong nhà dưỡng thương nhưng thầy Hà bằng một cú điện thoại cứ vậy xách anh đi trại huấn luyện Vật lý Bắc Kinh suốt mùa hè.

Vu Thành mùa hè khô nóng oi bức, Dịch Trần Lương mặc quần đùi ông già nằm trên chiếu hưởng quạt, nóng đến mức không muốn nhúc nhích.

Trên bàn đặt một trang đề đã làm được một nửa, ánh sáng mặt trời chiếu lên nét mực vương chưa khô hẳn, hiện lên những vụn sáng li ti.

Buổi trưa thường kéo theo cơn buồn ngủ, mí mắt Dịch Trần Lương sụp lên sụp xuống, mệt mỏi ngáp một cái. Cậu dịch người đẩy quạt máy gần mình hơn, chuẩn bị mi mi ngủ trưa.

Ý thức sắp tắt nguồn thì điện thoại bên gối đột nhiên phát nhạc làm cậu nháy mắt tỉnh táo, bấm nhận, “Alo?”

Đầu dây bên kia hơi bất ngờ, “Đang ngủ?”

“Chưa, chuẩn bị.” Dịch Trần Lương lại ngáp thêm, “Anh đang làm gì đấy?”

“Vừa ra khỏi nhà ăn xong.” Bên Vân Phương nghe khá ồn ào, anh cũng nhận ra điều đó, có vẻ như đang duy chuyển đến nơi nào yên tĩnh hơn, “Đến hai giờ lại phải học nữa.”

Dịch Trần Lương cau mày, “Tay anh sao rồi? Còn đau không?”

“Cũng đỡ nhiều rồi.” Vân Phương cử động tay trái, “Ở nhà nhớ ăn cơm đầy đủ, không đói cũng phải ăn.”

“Ừm, biết rồi.” Dịch Trần Lương trở mình, quạt điện thổi gió lên tấm lưng ướt mồ hôi phía sau, “Bọn anh có được nghỉ không?”


“Có, sắp tới có năm hôm được nghỉ xả hơi.” Vân Phương nói: “Cậu muốn đi đâu chơi không?”

Dịch Trần Lương từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Vu Thành nên chẳng nghĩ ra gì ngoài câu… “Đi theo anh là được.”

Vân Phương cười ra tiếng, là tiếng cười sung sướng vui vẻ, “Không sợ bị tôi đem bán à?”

“Không sợ.” Dịch Trần Lương cũng cười rộ theo, “Chừng nào thì anh được nghỉ?”

“Còn một tuần nữa.” Vân Phương thở dài, “Ở đây ngày nào cũng phải làm bài, tôi đang dần nghi ngờ chỉ số thông minh của mình có vấn đề luôn rồi.”

“Ầy, đừng nói vậy chứ.” Dịch Trần Lương vui vẻ lật người, “Hai chúng ta đều là cá thể riêng biệt, anh là anh, tôi cảm thấy mình vẫn rất thông minh.”

“Lúc này cậu mới bàn đến việc cá thể riêng biệt à?” Tay trái Vân Phương ngứa ngáy muốn đánh người nhưng cả hai cách quá xa, chỉ có thể giao lưu mồm miệng qua điện thoại.

“Việc nào ra việc nấy.” Dịch Trần Lương ngửa mặt thở dài, “Còn hơn một tuần lận a.”

“Thấy nhớ?” Vân Phương nghe thấy tiếng thở dài nên hỏi.

“Nhớ.” Từ trước đến nay khi đối mặt với anh Dịch Trần Lương luôn rất thẳng thắn, “Thời điểm anh nằm viện hai tháng ấy, dì trông chừng anh kĩ muốn chết, muốn sờ cái tay cũng khó nữa. Khó khăn lắm mới chờ được người xuất viện, chưa kịp vui thì tự nhiên thầy Hà từ đâu nhảy ra cuỗm anh đi Bắc Kinh mất. Uổng cho cái danh bạn trai người yêu, đúng là thùng rỗng kêu to.”

Điều khiến cậu tức nhất là khi khó nhọc có một đêm riêng tư với Vân Phương thì chưa nói được mấy lời thì tên bạn trai này đã ngủ mất.

“Còn thùng rỗng kêu to.” Vân Phương bị cậu chọc cười, “Xem ra học được không ít thành ngữ.”

“Chắc đợi anh về Triệu Tiểu Tiểu biết nhảy xuống đất chạy vài vòng mất.” Dịch Trần Lương nói.

“Chỉ giỏi nói bậy, Tiểu Tiểu còn chưa biết bò.” Vân Phương vừa đi về phía lớp học vừa nói chuyện với cậu, “Nếu mệt thì mau ngủ đi.”

“Ha, anh cái người này.” Dịch Trần Lương giận lên, “Định ngủ thì gọi điện đánh thức, giờ hết mệt thì đuổi đi ngủ.”

“Vậy nói thêm mười phút nữa…”

Vân Phương đến trại tập luyện đã hơn một tuần, mỗi ngày cả hai đều trò chuyện thông qua chiếc điện thoại. Những chuyện nói ra đều nhảm nhí vô tri nhưng dù vậy cũng nói mãi không mệt. Một lần nói là hơn nửa tiếng, kết thúc cuộc gọi không biết đã tám bao nhiêu điều vô nghĩa.


Sắp phải học rồi, Vân Phương chuẩn bị tắt máy nên nói lời dặn dò cậu, “Ăn ít kem thôi, nhớ đừng thức khuya, trước khi ngủ nhớ uống sữa bò.”

“Oke, đã rõ.” Dịch Trần Lương không nhịn được lại ngáp thêm một cái, “Anh cũng vậy đừng thức khuya quá, không làm được đề cũng không sao hết, có ngốc thì kệ nó luôn, sau này tôi nuôi anh.”

“Lại ngứa đòn rồi.” Vân Phương bị cậu chọc cho bật cười, nghe cậu ngáp liền thúc giục cậu ngủ, “Được rồi mau ngủ đi.”

Dịch Trần Lương hơi không muốn dừng tại đây nhưng cũng nghe lời cúp máy, sau đó nhìn chằm chằm trần nhà thả hồn.

Còn hơn một tuần nữa lận…

——

Hôm nay Đường Ý về nhà mẹ hẹn gặp em gái Đường Tư với nhau. Đường Tư dẫn theo Tôn Viễn đến lúc bà đang giúp mẹ làm vằn thắn.

“Dì hai.” Tôn Viễn rất lễ phép chào hỏi.

“Là Viễn Viễn à, lại cao thêm rồi này!” Đường Ý rất thích đứa cháu trai này, cười hỏi cậu, “Sao rời nhà lên học Nhất trung mà không ghé thăm nhà dì chứ, anh Đường Đường ngày nào cũng nhắc con mãi.”

Dựa trên góc độ thị giác cường điệu của người mẹ, lời nói của Đường Ý tự nhiên mang theo ý khách sáo. Nhưng khi lọt vào tai Tôn Viễn thì khiến lưng cậu ta lạnh toát, gượng cười nói: “Do bài tập nhiều, không có thời gian.”

Đường Ý cười nói: “Haizz, đúng vậy, việc học quan trọng hơn.”

“Chị à chị đừng nghe nó nói bậy, nó ở nhà có bao giờ thấy làm bài tập đâu.” Đường Tư tính tình hấp tấp nóng nảy, còn nhiều lời, “Đường Đường đâu sao không thấy tới? Lâu rồi không thấy cháu em đâu.”

“Nó đi Bắc Kinh tham gia trại hè gì đó, chị không nhớ tên nữa. Là chủ nhiệm cũ của nó bảo đi.” Đường Ý cười nói.

“Đường Đường đúng là có tiền đồ, từ bé đã thích đọc sách rồi!” Đường Tư tỏ vẻ hâm mộ nhưng trong lòng mang theo chút ghen tị, tức giận đánh một cái lên người Tôn Viễn, “Viễn Viễn giống anh họ nó được một nửa thì tốt biết bao, được vậy thì không cần lo nó mỗi ngày đều lêu lỏng ngoài đường.”

“Lêu lỏng hồi nào!” Tôn Viễn bị mẹ mình làm mất mặt, giận dữ nói: “Tốt xấu gì con cũng không đồng tính như ổng!”

Nụ cười tươi trên mặt Đường Ý cứng đờ, Đường Tư nhăn mày răn dạy, “Con nói bậy nói bạ gì đó! Học không lo học, ngày nào cũng suy nghĩ quỷ quái không!”


“Không có!” Tôn Viễn ghét cay ghét đắng mỗi khi mẹ mình thấy được điểm tốt của Vân Phương rồi quay sang chì chiết con trai ruột bày vẻ ta đây, lần nào cũng khiến cậu ta phát bực mà không làm gì được. Đặc biệt hôm nay Đường Ý còn nói Vân Phương mỗi ngày đều nhắc đến cậu ta làm cậu ta vừa sợ hãi vừa tức giận.

“Anh họ rõ ràng thích con trai! Mấy người làm sao biết được! Hồi tốt nghiệp cấp hai ổng tỏ tình với Tống Tồn nói muốn cùng anh ta yêu đương nên bị người ta chửi là đồ biến thái nữa kìa! Đợt chuyển trường ở nhờ nhà dì hai con còn thấy ổng hôn môi với bạn ổng nữa!” Tôn Viễn còn nói càng giận, “Mấy người cái gì cũng không biết!”

Bà lão đang làm vằn thắn trong bếp có chút lãng tai, thứ nghe được lúc được lúc mất, nắm lấy tay áo Đường Ý lớn tiếng hỏi: “Gì? Đường Đường làm sao? Hôn ai?”

Sắc mặt Đường Ý không quá tốt đẹp, “Không có gì đâu mẹ, Viễn Viễn nói bậy thôi.”

“Ai nói bậy chứ!” Tôn Viễn căm giận nói: “Trong trường ai cũng biết, lần trước có người bạn con nói đùa mấy câu với anh ta mà bị đánh ngay! Còn làm con bị ăn phạt chung!”

“Anh họ đánh con? Còn làm con bị phạt?” Đường Tư vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, “Sao mẹ không thấy con nói với mẹ chuyện này?”

“Mẹ còn hỏi con! Ngày nào cũng chỉ biết lên lớp con mà thôi!” Tôn Viễn gào lên với bà, “Dù con có làm gì thì trong mắt mẹ Vân Phương lúc nào cũng tốt hơn con vạn lần! Tốt vậy sao không nhận anh ta làm con luôn đi!”

Tôn Viễn dứt lời liền quay đầu chạy không quan tâm mình vừa để lại một chuỗi giông bão.

“Viễn Viễn!” Đường Tư gọi cậu nhưng không kêu được người, tức giận nói: “Đúng là trái tính trái nết, không biết sau này ai nối nghiệp cho nhà họ Tôn đây!”

Chợt bà nhìn về phía Đường Ý, trên mặt bày vẻ nghi ngờ, “Chị hai, Đường Đường nhà chị thích con trai?”

Đường Ý đang nghĩ đến mấy lời Tôn Viễn nói vừa rồi, tâm trí không yên phủ nhận, “Chắc Viễn Viễn nhìn nhầm thôi.”

Biểu hiện này không mắt Đường Tư chính là chột dạ thừa nhận, bà cau mày, “Em kệ có phải không nhưng dù gì thì nó cũng không thể đánh Viễn Viễn chứ? Viễn Viễn nhà em chân yếu tay mềm nào chịu được người ta đánh? Thật là, ba nó còn chưa từng đánh đau nó….”

Vân Phương nằm viện suốt hai tháng không thấy Đường Tư đi thăm được một lần, cộng thêm vừa bị cháu trai làm đau lòng khiến Đường Ý tức giận. Bà ném miếng sủi cảo xuống bàn, “Chỉ nghe lời một phía bên Viễn Viễn mà thôi, chờ chị về hỏi Đường Đường rõ ràng mọi chuyện.”

“Từ bé đến giờ Viễn Viễn chưa bao giờ nói dối.” Đường Tư cũng đang nổi nóng, “Nó không phải đứa trẻ như vậy.”

“Ý em là sao?” Đường Ý không kiên nhẫn đứng lên.

Bà cụ thấy không khí không đúng cũng vội vàng đứng dậy, “Ai dà, này, này là xảy ra chuyện gì?”

——

Tôn Viễn tức giận chạy lên thành phố tìm người chơi cho khuây khỏa, định bụng gọi điện cho lũ bè bạn đi khu trò chơi điện tử.

“Anh Lỗi đến chơi đi!” Tôn Viễn bước đi trên đường, thấy phía trước có tiệm trà sữa liền ghé vào, “Đệt, tâm trạng em đang không tốt, đến đi mà! Ok, vậy em đợi chỗ cũ bên phố Ngũ Phúc.”


Cậu cúp máy, ngẩng đầu nhìn thực đơn rồi gọi, “Cho một ly trà chanh thêm đá.”

“Một ly trà chanh thêm đá.” m thanh có chút quen tai truyền đến trước mặt, cậu ta tập trung nhìn thử, hoá ra người này là thằng Dịch Trần Lương!

Dịch Trần Lương vội vàng lấy nguyên liệu nên không thấy rõ bộ dạng người ra sao, chờ khi cậu thu xếp xong bước đến trước quầy thì chợt sửng sốt, “Người đâu rồi?’

Chị Triệu từ trên lầu xuống, “Sao thế Tiểu Dịch?”

“Vừa làm xong thì chẳng thấy khách đâu.” Dịch Trần Lương chỉ ly trà chanh thêm đá, “Em cũng chưa kịp nhìn rõ mặt người ta.”

Chị Triệu cười cười, “Chắc là có việc gấp gì đó.”

Dịch Trần Lương lấy ly nước về, hỏi chị Triệu, “Tiểu Tiểu ngủ rồi?”

“Ngủ rồi.” Chị Triệu dở khóc dở cười nói: “Luật sư Hoàng đọc cho con bé tài liệu khảo sát tư cách nghề nghiệp gì đây, còn nói 6000 ngày nữa con phải thi đại học, nói mãi rồi ngủ quên luôn.”

“Thật tàn ác*.” Dịch Trần Lương nương theo tiếng nhạc trả lời.

(*) 多损呐 ( cứu mình;-;)

Trong tiệm Dịch Trần Lương và chị Triệu cùng trò chuyện, ngoài tiệm Tôn Viễn đang gọi điện thoại cho ai đó.

“Anh Lỗi à, cái thằng cháu lần trước ấy!” Tôn Viễn u ám nói: “Không phải anh luôn muốn báo thù nó à? Tối nay em tìm mấy đứa chặn nó! Vân Phương đi Bắc Kinh rồi… Nhân lúc nó một thân một mình thì xuống tay! Dù gì cũng là bên ngoài trường mà!”

Tôn Viễn nhìn chằm chằm tiệm trà sữa trước mặt nghĩ thầm lửa giận trong lòng cuối cùng cũng có chỗ phát tiết.

Anh mình không phải rất quý thằng họ Dịch này sao, vậy thì mình phải mau tìm người đến đâm phế thằng này mới được. Xem đến lúc đó Vân Phương còn dám kiêu ngạo trước mặt mình nữa không!

Lúc này Tôn Viễn chỉ thấy một cơn nóng nhiệt huyết vọt thẳng lên đầu, hắn lấy điện thoại gọi một cuộc gọi, “Alo? Anh Lý là em đây, Tôn Viễn đây! Anh còn nhớ thằng tên Dịch Trần Lương không….”

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Tung hoa 🌷🌷🌷🌷 cuối cùng thì cũng ngâm chương này chín! Ra lò!

...

Thật ra t cũng hơi thất vọng vì sự lười biếng này của mình TvT, t chỉ có thể đưa ra lời hứa sẽ không drop thôi chứ còn chuyện full bao lâu thì t thật sự không dám nói trước (⁠ ⁠⚈̥̥̥̥̥́⁠⌢⁠⚈̥̥̥̥̥̀⁠)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui