Đúng Thời Điểm

23/12/2023

💤💤💤💤💤💤💤💤💤💤💤💤💤💤

Không chỉ Vân Hoà Dụ yêu cầu Vân Phương giải thích, cảnh sát cũng đang chờ lời giải thích của anh.

Xét cho cùng thì chuyện này quá mức kỳ lạ, không một ai tin một học sinh cấp ba trông gầy yếu vô hại có thể làm được đến vậy.

Nhưng cố tình sự thật lại bày ra ngay đó.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Vương Liên Hoa chạy ra chạy vào bệnh viện không dưới bảy, tám lần nhưng lần nào cũng không thu hoạch được điều gì.

Nhưng từ trực giác nhiều năm kinh nghiệm mách bảo, ông cho rằng việc này có gì đó không đúng. Học sinh cấp ba kia quá bình tĩnh, người trưởng thành trải qua loại chuyện này còn không bình tĩnh được như vậy. Nhưng ngang ngược ở chỗ ông không đào được bất cứ điều gì trên người Vân Phương.

Khi thẩm vấn Cát Tam và A Tứ cả hai người họ đều hai miệng một lời rằng Vân Phương đột nhiên xuất hiện, ôm địch ý cực nặng tấn công như muốn giết bọn họ.

Nhưng ai mà tin chứ? Đừng nói là cảnh sát, đến chính bọn chúng còn thấy không thể tin được kia kìa.

Vương Liên Hoa đã tra xét bối cảnh xuất thân của người tên Vân Phương này bảy bảy bốn chín lần. Tra được cả chuyện ông cố Vân Phương từng là phú nông cưới hai vợ nữa kia. Nhưng manh mối hữu dụng duy nhất chỉ có: trước khi Tề Hoạch và Thường Tử Kỳ bị bắt cóc từng nói muốn tìm Dịch Trần Lương và Vân Phương chơi.

Vương Liên Hoa thi án đã nhiều năm nhưng đây là lần đầu đụng tới một vụ án kỳ lạ như vậy. Người đột nhiên xuất hiện còn chưa tính thế mà còn không có động cơ hành động. Dù cho điều tra kiểu gì ông cũng không tìm ra cách giải thích hợp lý, hơn nữa Vân Phương còn là người bị hại số một, không có hiềm nghi phạm tội gì.

Vương Liên Hoa điều tra Vân Phương đến tận cùng nhưng hoàn toàn không tìm được điều gì. Sự thật chứng minh Vân Phương chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi. Trong tình huống bị ngộ thương suýt toi mạng còn khắc chế ngược lại bọn bắt cóc, dù là do may mắn hay điều gì khác, ai nhìn vào cũng thấy chính cậu ta là người ra tay nhưng không hề có chứng cứ.

Đúng vậy, không đủ chứng cứ.

Tại hiện trường không lưu lại bất cứ dấu vân tay nào. Lời khai của Tề Hoạch chỉ nói rằng cậu ta đột nhiên xuất hiện đoạt súng, giằng co với bọn bắt cóc, đoạn sau cậu ta bị một cú bất tỉnh nhân sự không còn biết gì. Chỉ còn lại một người Hứu Siêu- chính là Hứa Tiểu Bảo- vì tuổi nhỏ lời khai không thể sử dụng.

Nói đi cũng phải nói lại, cho dù có thể chứng minh được Vân Phương thân thủ lợi hại thì chỉ có thể nói cậu ta cốt cách kỳ thanh, là học sinh nhiệt tình giúp đỡ nhân dân, đối mặt với kẻ xấu vững vàng bình tĩnh. Về phần đánh người được quy về phòng vệ chính đáng hơn nữa bọn kia vẫn còn sống, nói không chừng vụ này còn phải trao cờ thưởng vì tinh thần hăng hái anh hùng nữa.

Trên thực tế, vụ án này đã có thể kết án từ sớm, kẻ tình nghi sa lưới, con tin bình an, không có bất kỳ dị nghị gì nữa. Hơn nữa phía trên còn yêu cầu kết án gấp.

Chuyện này rốt cuộc cũng không giải quyết thêm được gì.


Cảnh sát không cạy được miệng Vân Phương thì càng đừng nói đến Đường Ý và Vân Hoà Dụ. Càng ép càng không nghe được một lời gì từ anh, hỏi gì Vân Phương đều nhuần nhuyễn đem mọi chuyện quy do ba từ suy nghĩ nhiều. Cuối cùng, hai người vì xót con nên không truy hỏi nữa.

Tề Hoạch, Thường Tử Kỳ và Vân Phương nằm chung một bệnh viện, hai người đến thăm anh rất nhiều lần. Mẹ của Tề Hoạch là Tề Sảng càng tỏ ra mang ơn Đường Ý vô cùng, bà nhìn Vân Phương mà rơi nước mắt, nói với Tề Hoạch từ giờ đây là em trai ruột của con.

Tề Hoạch nhìn Vân Phương nhe răng trợn mắt làm khoé mắt Vân Phương giật liên hồi.

Người nhà họ Thường đến là ba mẹ Thường Tử Kỳ. Chủ tịch Thường và chủ tịch Sở- hai sếp tổng vị hô mưa gọi gió trên chốn thương trường- biết tin con trai suýt chút nữa ăn một đạn mất mạng mới bỏ công việc trở về.

Sở Đông là một đại mỹ nhân minh diễm, cho dù đã ngoài 40 nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người. Thường Niên người này trông như y phiên bản trưởng thành của Thường Tử Kỳ, trong nháy mắt Vân Phương còn tưởng rằng mình đang gặp Thường Tử Kỳ của 20 năm sau.

Thường Niên và Sở Đông lễ độ tao nhã, không hề kiêu ngạo hay có thái độ trịnh thượng. Họ liên tục nói lời cảm ơn với hai vợ chồng Vân Phương, nói con trai mình liên lụy Vân Phương, còn uyển chuyển, không thất lễ hỏi có thể nào đưa một ít tiền cho họ được không.

Đường Ý, Vân Hoà Dụ vừa nghe đến câu “một ít” kia đã sợ đến mức liên tục nói không thể không thể, không không, nhà hay xe cũng không thể….

Sở Đông là người làm việc dứt khoát lưu loát, liên tục nói được mà được mà, ân cứu mạng sao có thể đo lường bằng vật chất. “Không thì hai vị thấy tôi và Thường Niên thế nào, nếu được hãy cho Vân Phương nhận bọn tôi làm cha mẹ nuôi, sau này hai nhà chúng ta chính là thân thích với nhau rồi!” Sở Đông nói.

Thường Niên cảm thấy phu nhân nhà mình vô cùng thông tuệ, ngay tức khắc vung tay xoa đầu Vân Phương gọi con trai ngoan.

Chàng quý tử ruột Thường Tử Kỳ cảm thấy miệng vết thương lại bắt đầu nhức nhối, còn cậu quý tử mới- Vân Phương hai mắt đờ đẫn- tiếp nhận việc mình vừa nhặt được đôi cha mẹ miễn phí.

Dịch Trần Lương đẩy cửa bước vào trong tình huống tùm lum như trên, trong tay còn cầm bài tập lấy từ trường về giúp Vân Phương.

Ngay sau ngày Vân Phương tỉnh dậy cậu đã vội vàng chạy về trường điên cuồng học bù chương trình học của một tuần. Vừa đến tiết tự học tối là xin nghỉ đến bệnh viện giúp Vân Phương ôn tập.

Đường Ý vì lo lắng một khắc không rời, thủ bên người Vân Phương làm Dịch Trần Lương không có cách nào sờ được tay bạn trai mình, càng không thể nói ngọt nói mật làm trò trước mặt bà. Mỗi ngày chỉ có thể nương nhờ thời điểm ôn tập mắt chạm mắt mà thôi. Cả đầu u ám mọc đầy cả nấm luôn rồi.

Sở Đông đang vội vàng nhận con nuôi thấy cậu liền khựng người ngay một lúc, bà suýt chút còn cho rằng đây là em vợ thời trẻ.

Em gái bà- Sở Hạ năm đó khăng khăng đòi gả cho tên thư ký họ Tô kia, khi ấy Sở Đông chỉ cho rằng em gái đơn thuần nhìn trúng gương mặt của tên họ Tô kia thôi.

Tuy rằng bà không muốn nhưng không thể không thừa nhận họ Tô kia có vẻ ngoài đạo mạo nhưng bà luôn cảm thấy tên họ Tô đó không phải thứ gì tốt lành, bà sợ không sớm thì muộn em mình sẽ bị hắn làm hại…


Ánh mắt Sở Đông quá mức rõ ràng, Thường Niên khẽ đẩy một cái vào cánh tay bà.

Sở Đông thu hồi ánh mắt trên người Dịch Trần Lương, quay đầu nhìn Đường Ý cười nói: “Chuyện này chúng ta cứ quyết định vậy nhé, chờ khi nào cơ thể bé Vân tốt lên hai nhà chúng ta ăn chung bữa cơm. Vậy đến đây thôi, chúng tôi không làm phiền nữa, để mấy đứa nghỉ ngơi cho tốt.”

Đường Ý tự nhiên cũng khách sáo vài câu, Vân Hoà Dụ tiễn cả nhà họ ra cửa phòng bệnh.

Đóng cửa lại, Đường Ý liền cảm thán với chồng mình, “Vị chủ tịch này nói chuyện thật dễ nghe, không giống tôi chút nào.”

Vân Hoà Dụ nói: “Người ta trải đời nhiều rồi.”

“Vừa rồi chuyện họ nói muốn làm cha mẹ nuôi…” Vân Hoà Dụ mới lạ nhìn bà, “Tôi còn tưởng bà sẽ từ chối, tôi còn định nói phụ bà nữa kìa. Sao tự nhiên lại không ừ hử gì hết?”

Đường Ý nhỏ giọng nói: “Hai ngày trước tôi có đi thỉnh một quẻ cho Đường Đường, năm nay đứa nhỏ này liên tục gặp nạn nên tôi mới muốn hỏi sao lại thế.”

“Haizz, sao mà đi tin mấy cái đó, đều là bịa đặt hết.” Vân Hoà Dụ không tin những cái đó.

Đường Ý đánh ông một cái, trừng mắt, “Ông có nghe không hả?”

“Ừ ừ ừ, bà nói đi.” Vân Hoà Dụ bất đắc dĩ, “Quẻ đoán mệnh kia nói thế nào?”

“Tôi không nghe hiểu, dù sao thì người ta nói mệnh Đường Đường phạm cái gì sát ấy, sát khí trên người quá nặng nên gặp nhiều tai ương. Mệnh này người khác có thể hữu kinh vô hiểm nhưng đến lượt con mình chính là cửu tử nhất sinh…” Đường Ý nói: “Nếu có thể thì tốt nhất nên kết nghĩa quan hệ với một người có mệnh cách quý để trấn áp bớt. Tôi còn đang sầu không biết phải chạy đi tìm ở đâu đây, này không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh sao?”

“Haizz, cái này mà bà cũng tin cho được.” Vân Hoà Dụ lắc đầu, “Khi Đường Đường còn bé không phải mẹ tôi đã đoán mệnh cho rồi sao, nói cái gì mà mệnh quý thông tuệ, phúc khí dồi dào, cả đời vô ưu—”

“Ông nghe mẹ hay nghe tôi?” Đường Ý tức giận đánh ông một cái.

Vân Hoà Dụ là người biết nhìn thời thế, quân tử co được dãn được, “Đương nhiên là nghe bà rồi, nhận thì nhận cũng đâu có hại gì.”

Hai vợ chồng thì thầm trước cửa không biết nói gì, Dịch Trần Lương đặt bài thi sang một bên nhân cơ hội đó sờ mặt Vân Phương.


Tay trái Vân Phương bị bó bột chỉ có tay phải có thể cử động, anh dùng tay phải kéo lại, bóp bóp lòng tay của cậu, “Sao lại không vui thế?”

Dịch Trần Lương quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, có vách tường nhà vệ sinh che chắn, ba mẹ Vân Phương thì đưa lưng về phía họ. Mọi thứ đều ổn, cậu lớn mật cúi đầu hôn lên môi Vân Phương.

Vân Phương bị cậu làm bất ngờ, thấy cậu như không có việc gì đứng dậy dùng khuôn mặt chính trực nhìn mình, không nhịn được cười, “Haizz, em đúng thật là —”

Dịch Trần Lương bóp mặt anh véo véo, “Chừng nào anh mới khoẻ lên đây?”

Vân Phương bị cậu véo mặt nhưng không giận, nghĩ một hồi rồi nói: “Bác sĩ nói tháng sau mới xuất viện được, còn cánh tay phải chờ ba bốn tháng.”

Dịch Trần Lương đơ mặt không nói nhưng Vân Phương nhìn thấy được đau đớn lẫn khổ sở trên gương mặt cậu, nắm chặt lấy tay cậu cười an ủi, “Không sao mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Lời vừa ra phát ra Vân Phương liền biết là mình xong rồi.

Khuôn mặt tuấn tú của Dịch Trần Lương nháy mắt tối sầm xuống theo tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Vân Phương ngượng ngùng cười cười.

May mắn Đường Ý kịp thời đến giải cứu anh, bà và Vân Hoà Dụ truyền bá mê tín phong kiến xong khi xoay người liền phát hiện con trai mình lôi kéo tay Dịch Trần Lương không buông, còn nhìn chằm chằm người ta với vẻ mặt cười chột dạ nữa chứ. Không muốn nhìn chút nào.

Đường Ý hắng giọng nói, “Tiểu Dịch à con ăn cơm chiều chưa?”

Dịch Trần Lương gật đầu, “Con ăn rồi.”

“Trong khoảng thời gian này con cũng mệt mỏi rồi, không cần ngày nào cũng chạy đến bệnh viện nữa, mau về nhà nghỉ ngơi đi con.” Mấy ngày qua Dịch Trần Lương có bao nhiêu lo lắng cho Vân Phương bà đều thấy trong mắt, bà biết cậu là một đứa trẻ tốt nên khi thấy cậu gầy đi cảm thấy rất đau lòng, nói lời này cũng chỉ vì thật tâm lo lắng cho cậu mà thôi.

Nhưng Dịch Trần Lương lại nghĩ Đường Ý muốn đuổi mình đi, ngẩng đầu hoảng loạn nhìn bà, “Dì con không mệt mà.”

Đường Ý không hiểu làm sao, nghĩ một chút mới hiểu ra ý của cậu, dở khóc dở cười nói: “Không phải dì muốn đuổi con đi đâu, con mau nhìn lại mình xem, quầng thâm sắp thành gấu trúc rồi này.”

Dịch Trần Lương không được tự nhiên mà mím môi, im lặng cụp mắt.

Bộ dạng này quả thực y như đúc bộ dáng Vân Phương đánh chết không chịu khai vừa nãy.

“Tiểu Dịch cũng lo lắng mà.” Vân Hoà Dụ không nghĩ nhiều, nói với Đường Ý: “Tôi phải đi chở hàng thôi, xe còn đang đổ bên khu phục vụ.”


“Vậy ông về nhà sửa soạn đi, trong tủ lạnh còn cơm nguội ông hâm lại rồi ăn.” Đường Ý thấy ông phải đi không yên lòng dặn dò, “Quần áo thay ở ngăn tủ thứ hai bên trái…”

Lúc trước mỗi lần đi chuyến đều là Đường Ý giúp ông chuẩn bị chu đáo nhưng vì tình huống bây giờ thì không được, bà hơi không yên tâm dặn dò, “Ông nhớ lái xe chậm một chút.”

“Mẹ về giúp ba sửa soạn đi, tối nay cứ để Dịch Trần Lương ở lại là được.” Vân Phương chợt nói.

Dịch Trần Lương gật đầu, “Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Vân Phương.”

Đường Ý có hơi sửng sốt, “Sao mà được, cả hai đều còn nhỏ lắm.”

“Nhỏ gì nữa, thanh niên nhiệt huyết mười bảy, mười tám cả rồi. Dù gì bây giờ Đường Đường cũng ổn rồi, chỉ cần dưỡng bệnh thôi.” Vân Hoà Dụ ôm lấy vai vợ mình, “Bà cũng nên về ngủ một giấc thật ngon đi.”

Đường Ý do dự một lúc lâu mới quyết định cho Dịch Trần Lương ở lại, bản thân theo Vân Hoà Dụ trở về.

Vân Hoà Dụ trước khi đi còn quay đầu nháy mắt với con trai mình một cái, vẻ mặt "Ông già này hiểu con mà" đầy ý sâu xa.

Vân Phương: “…………”

Ra cửa, Đường Ý vẫn là có chút không yên tâm quay đầu lại.

Vân Hoà Dụ an ủi nói: "Không sao đâu, còn có bác sĩ, y tá ở đây mà. Bà không nên ngày nào cũng nhìn chằm chằm con nó, hai đứa nhỏ muốn nói vài câu mà không được kìa."

Đường Ý tức giận thúc ông một cái, "Ông thì cái gì chẳng hiểu, chẳng biết!"

"Ừ ừ ừ, bà mau về ngủ một giấc đi mà, kẻo con không sao mà mình lại gục trước…"

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ còn lại hai người Vân Phương và Dịch Trần Lương.

Vân Phương dịch sang bên cạnh một chút chừa chỗ cho cậu, đưa tay vỗ vỗ giường, ngẩng đầu nhìn Dịch Trần Lương đứng bên mép tường, “Tiểu Dịch, lại đây.”

///////////////////////////////////////////////////////////////

Lên chương cho anh em!

Thi xong rồi nè, môn nào cũng trên 7 mỗi nhỏ Lý dưới 5 😇😇😇

Im fine, thank you and you?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui