Dịch Trần Lương đột nhiên bừng tỉnh, há mồm thở hổn hển, cậu nhìn chằm chằm trần nhà tối đen trên đầu, đưa tay lau mặt.
Lau được một tay đầy mồ hôi.
Vừa rồi cậu gặp ác mộng nhưng lại không nhớ được nội dung, sau khi tỉnh dậy chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Đưa tay lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị thời gian 6 giờ 28 phút sáng.
Bên ngoài chỉ mới vừa tờ mờ sáng, cậu khó khăn nhớ lại cuộc điện thoại cùng Vân Phương tối qua, nhưng không hiểu sao vừa mới tỉnh dậy, cậu vẫn còn rất nhớ anh.
Rất muốn ôm Vân Phương một cái, đặt người trong lòng ngực rồi ôm chầm lấy, giống như cách Vân Phương từng ôm, sau đó dịu dàng, tỉ mỉ hôn môi cậu, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Suy nghĩ khó hiểu ấy bất ngờ xuất hiện một cách mãnh liệt, xui theo còn có một loại bất an hư vô kéo tới.
Dịch Trần Lương cau mày, cầm điện thoại gọi cho Vân Phương.
Chỉ có một chuỗi tiếng bíp, không bắt máy.
Dịch Trần Lương rời giường, không biết vì sao cảm giác bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn, cậu thậm chí không kịp rửa mặt đã chạy vội đến toà chung cư đối diện, leo lên tầng 4, gõ vang cánh cửa cửa quen thuộc kia.
Đột nhiên cậu vô cùng hy vọng người mở cửa sẽ là Vân Phương.
Người ấy còn buồn ngủ nhìn về phía mình, im lặng nhìn mình mỉm cười dịu dàng, hoặc là theo thói quen đưa tay xoa đầu mình.
Cậu đợi một lúc sau mới chờ được người đến mở cửa, Đường Ý khoác lên người một chiếc áo khoác đơn bạc, biểu cảm tiều tụy nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ, "Cháu tìm ai vậy?"
"Dì." Dịch Trần Lương cảm thấy có gì đó không thích hợp, trước đây Đường Ý luôn đối xử với cậu rất nhiệt tình mà, vì sao lúc này lại nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ như vậy, "Con tìm Vân Phương."
Nghe thấy tên Vân Phương, trên mặt Đường Ý hiện lên vẻ thống khổ không cách nào che giấu, bà đỏ mắt nhìn về phía cậu, trong giọng nói mang theo bi thương, "Con lại bạn học cũ của Đường Đường đúng không? Đường Đường con dì… Mùa hè năm ngoái đã đi rồi."
Dịch Trần Lương chớp mắt sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không thể hiểu ý bà là gì, "Đi rồi?"
"Nó đã qua đời vài tháng trước." Đường Ý che miệng khóc lên, cả người già nua hơn nhiều so với trong ấn tượng của Dịch Trần Lương, thân hình gầy yếu hơi cong xuống, "Cảm ơn con đã đến tìm con dì."
Dịch Trần Lương mờ mịt nhìn bà, "Dì à, con là Dịch Trần Lương đây mà, mới hôm qua con còn cùng Vân Phương đi học—"
"Đừng nói nữa!" Đường Ý dường như không thể chịu nổi cách nói này của cậu, khóc lóc đóng cửa lại.
Cánh cửa chống trộm lạnh lẽo nháy mắt trở nên xa lạ cứ như thế đóng sầm lại trước mắt cậu.
Dịch Trần Lương hồn bay phách lạc đứng đực tại đó hồi lâu mới lấy điện thoại ra hết lần này đến lần khác cố gọi vào số của Vân Phương.
Từ lúc bắt đầu không ai nghe rồi tắt máy cho đến cuối cùng biến thành số điện thoại không tồn tại.
Giọng nữ lạnh như băng hết lần này đến lần khác lặp lại hiện thực tàn khốc ấy với cậu.
Dịch Trần Lương chạy đến trường học.
Trong lớp 10/10 ồn ào nhốn nháo, cậu bắt lấy Quý Thư Mặc hỏi: "Vân Phương đâu?"
Quý Thư Mặc bày ra vẻ mặt không hiểu mô tê gì nhìn cậu, "Vân Phương là ai chứ? Anh Dịch anh bị làm sao vậy?"
"Ngồi cùng bàn tao!" Dịch Trần Lương cắn răng chỉ vào chỗ ngồi của mình, ngẩng đầu nhìn lại, "Cậu ấy ngồi ở ngay kia—"
Cổ họng Dịch Trần Lương cứng lại, ánh mắt trống rỗng đứng tại chỗ.
Một loạt bàn ghế ở cuối phòng, chỉ có một cái bàn lẻ loi được đặt ở cuối lớp, bên góc bàn còn đặt cái ly cậu dùng lấy nước hôm qua cùng nửa bịch kẹo sữa thỏ trắng.
Kẹo sữa rơi rải ra bên mép bàn, rơi xuống đất mấy viên.
Dịch Trần Lương đi đến trước chỗ ngồi của mình, từ trong sách Vật lý rơi ra một tờ giấy nháp, phía trên đầy hình vẽ người que do cậu và Vân Phương rãnh rỗi đến nhàm chán cùng vẽ trong tiết học.
Lúc không có việc gì bọn họ luôn cùng nhau vẽ một trang, ở dưới mí mắt giáo viên lén lút truyền giấy.
Vì thế mà hai người họ còn bị thầy Phương hung hăng dạy dỗ một trận.
Trên giấy luôn vẽ một người que đầu tròn và một người que đầu vuông thân mật tụ lại với nhau, trên đầu có khung hội thoại hình bọt biển hình thù kỳ lạ, bên trong ghi một số ám hiệu nhỏ người khác nhìn vào không hiểu được, chỉ có mỗi mình hai người họ hiểu được mà thôi.
Dịch Trần Lương cúi đầu nhìn mấy trang giấy nháp kia, bàn tay cầm giấy run lên nhè nhẹ.
Trên giấy nháp chỉ còn lại mỗi một mình người que đầu tròn mặt mày hung dữ đội một khung bọt khí, bên trong khung chính là chữ viết của cậu, không biết đang muốn nói với ai.
Giống như một kẻ bị ma ám lầm bầm lầu bầu một mình.
Khi cậu chạy đến cửa hàng của Vân Phương, vậy mà phát hiện nơi đó đã biến thành một tiệm mì sợi xa lạ.
Bên trong người tới kẻ lui, không thấy chị Triệu hay anh Hoàng đâu, chỉ thấy còn lại những con người xa lạ.
Cậu mở điện thoại, phát hiện group bốn người biến thành ba, danh sách bạn bè hay danh bạ đều không tìm thấy Vân Phương.
Thậm chí chính cậu đang dần không nhớ rõ nổi khuôn mặt của Vân Phương nữa.
Khủng hoảng to lớn chôn vùi Dịch Trần Lương, cậu nhìn bốn phía xung quanh, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Vân Phương đang từ từ biến mất khỏi thế giới của cậu.
Nói đúng hơn, Dịch Trần Lương của 20 năm sau đang từ từ biến mất khỏi thế giới của cậu.
Kí ức về cậu và Vân Phương…, Vân Phương cõng mình về nhà, Vân Phương kéo tay mình chạy trên phố, Vân Phương cùng mình nói chuyện phiếm trên giường, Vân Phương cùng mình làm bài tập, Vân Phương cùng mình hôn môi, Vân Phương cùng mình đêm đêm làm loạn… Vô số hình ảnh quen thuộc cả hai bên nhau, nhưng những gì thuộc về Vân Phương đang dần trở nên ảm đạm mờ nhạt.
Vốn dĩ là hình ảnh hai người nhưng dần dần chỉ còn lại một người cô đơn lẻ bóng.
Cho dù cậu cố nhớ lại như thế nào, đều không thể nhớ rõ hình dáng của người còn lại.
Chính cậu biết chắc chắn còn có một người như thế nhưng trong thế giới thời gian sẽ xoá nhoà đi hết thảy này, nó không cho phép người ấy tồn tại.
Dịch Trần Lương nắm chặt điện thoại, đứng ở ngã tư xe cộ tấp nập, bị đám người sự bận rộn nhốn nháo cuốn đi, cậu mờ mịt nhìn xung quanh, không biết phải đi về đâu.
Cậu đã đánh mất một bản thân khác của chính mình.
Cậu tìm không thấy anh ấy.
Trên trời dưới đất có vô số người, cậu và bản thân khác của mình cách biệt 20 năm thời gian, bất luận cậu hết hơi hết sức như thế nào cũng không thể mảy may chạm được đến anh ấy.
Cậu năm mười lăm tuổi đứng ở thời gian này trông về phía xa, khóc lóc, la hét khàn cả giọng, nỗ lực cố gắng nhớ kỹ những câu chuyện không thể giữ lấy của riêng họ.
Nào là việc được ăn cả ngã về không bất chấp hôn môi, những đêm thân mật triền miên đầy ấm áp.
Nhưng tất cả đều không thể chống lại được dòng lũ thời gian xoá tan những hồi ức thuộc về chỉ duy nhất hai người họ.
Cậu phải đợi 20 năm nữa mới có thể biến chính mình thành một Dịch Trần Lương khác.
Nhưng chờ 20 năm sau khi Dịch Trần Lương quay đầu nhìn lại, không thể nào nhìn thấy được bộ dáng của Dịch Trần Lương năm mười lăm tuổi nữa rồi.
Dịch Trần Lương năm mười lăm không có cách nào lớn lên trong một đêm, cũng như Dịch Trần Lương năm 35 tuổi không cách nào từ trong cơ thể cứa ra một Dịch Trần Lương mười lăm tuổi.
Vốn dĩ bọn họ đều đến cùng một linh hồn, theo thời gian tích lũy trưởng thành, không thể phục chế, không cách nào bóc tách, trời sinh dung hợp một thể.
Nhìn không thấy, sờ không được, bất lực tột cùng vô hình như muốn xé rách cậu, thống khổ bi thương mạnh mẽ quấn quanh lấy cậu.
Nhưng nó không tìm thấy được linh hồn của cậu, chỉ có thể chìm xuống nơi một tấc vuông đất.
Trái tim đập nhịp sống sờ sờ như bao người bị lấy đi một nửa, máu thịt nhầy nhụa đau đến mức nước mắt cậu cũng không thể rơi một giọt nào.
Bọn họ đã định vĩnh viễn không gặp được nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...