Dựng thiếp

Hôm nay, Bùi Dực cho Thẩm Diên ăn sáng, hắn vuốt vùng bụng tròn vo của nàng nói: “Diên Diên, hài tử sắp sinh rồi, tổ mẫu rất nhớ nàng và hài tử, nàng có nguyện ý cùng ta về nhà sinh hạ hài tử không?”
Thẩm Diên có chút do dự: “Nếu ta trở về Bùi gia, tên hỗn đản kia ra ngoài khi dễ ta thì sao? Đến lúc đó, ta muốn chạy cũng chạy không được.”
Bùi Dực lấy từ trong tay áo ra một lá bùa màu cam vàng, đưa cho Thẩm Diên: “Ta đã nhờ phương trượng Già Diệp thi pháp trấn trụ hắn, có lẽ một khoảng thời gian rất dài hắn sẽ không thể ra ngoài. Lá bùa chú này ta xin từ phương trượng Già Diệp, nếu tên hỗn đản đó khi dễ nàng, nàng hãy dùng bùa chú dán lên trán hắn, hắn sẽ lập tức hôn mê, như vậy ta có thể ra ngoài .”
Thẩm Diên tiếp nhận bùa chú, nhìn qua nhìn lại, nàng vui sướng hỏi: “Thật vậy chăng? Thật sự có thể khiến tên hỗn đản kia hôn mê sao?”
“Thật sự.” Bùi Dực gật đầu, nghiêm trang nói: “Phu quân sẽ không lừa gạt Diên Diên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lá bùa này là bùa có thể Bùi Dực xin cho Thẩm Diên, căn bản không có hiệu quả trấn áp, hắn chỉ dỗ dành nàng mà thôi.
Thẩm Diên tin là thật, nàng cất lá bùa đi: “Được, ta trở về nhà ở vài ngày, chờ sinh hài tử xong, lại dọn ra ngoài cũng không muộn.”
Sinh hài tử xong lại dọn ra ngoài sao?

Bùi Dực nhíu mày, hiện tại hắn dịu dàng như vậy, ngoan ngoãn phục tùng, nhưng nàng vẫn không muốn trở về Bùi gia sao?
Bùi Dực thử hỏi: “Diên Diên không muốn ở cạnh phu quân sao? Vì sao còn muốn dọn ra ngoài?”
“Phu quân mua nhà cho ta, không được lãng phí nha, nếu phu quân nhớ ta, chàng có thể tới Thẩm viên thăm ta được mà.”
Thẩm Diên không muốn nhốt mình trong căn nhà rộng lớn của Bùi gia, đại trạch viện luôn có đủ các loại quy củ, chi bằng sống ở bên ngoài vui vẻ tự tại.
Nàng trở về Bùi gia, chắc hẳn vẫn sẽ tiếp tục làm thiếp cho hắn, hài tử trong bụng cũng chỉ là con vợ lẽ mà thôi.
Vạn nhất ngày nào đó, một Bùi Dực khác đoạt lại thân thể, cưới nữ nhân khác làm chính thê, vậy nàng và hài tử cũng chỉ có thể chịu đựng bị người khi dễ chèn ép.
Thẩm Diên suy nghĩ đường lui cho mình, hiện tại nàng không muốn có bất cứ quan hệ giấy tờ gì với Bùi Dực, như vậy nàng vẫn sẽ tự do, khi nào muốn rời đi cũng dễ dàng hơn một chút.
Bùi Dực nhìn ra Thẩm Diên không tình nguyện, sợ bức nàng nóng nảy, nàng sẽ không đồng ý cùng hắn trở về. Vì vậy hắn không nhắc tới yêu cầu khác, nghĩ làm sao trước tiên dỗ nàng về nhà rồi tính sau.
Bùi Dực giúp Thẩm Diên thu thập hành lý, phái thị vệ đánh xe ngựa tới đây, hắn bế Thẩm Diên bế lên xe, hai người cùng nhau trở về Bùi phủ.
Sau khi tới Bùi phủ rồi, Thẩm Diên cùng Bùi Dực đi bái kiến lão phu nhân.
Lão phu nhân cẩn thận hỏi thăm tình hình gần đây của Thẩm Diên, biết được nàng và hài tử đều khỏe mạnh, lại thưởng cho nàng vài thứ, sau đó cho nàng lui xuống nghỉ ngơi.
Bùi Dực ôm đồ vật lão phu nhân ban thưởng, cùng Thẩm Diên trở về phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diên theo thói quen định đi về hướng thiên viện, Bùi Dực vội vàng túm lấy cánh tay nàng: “Diên Diên, sau này không cần trở thiên viện, cùng ta ở lại chính viện đi.”

Thẩm Diên sửng sốt, ấn theo thân phận của nàng, một nô thiếp lại ở chung phòng ngủ chính với thừa tướng ở chính viện, là chuyện không hợp quy củ, chỉ chính thê mới có tư cách này.
Nhưng nàng lại nghĩ tới, mấy ngày gần đây bọn họ đều ngủ chung một giường tại Thẩm viên, dường như cũng không có gì không ổn.
Bởi vậy nàng liền đi theo Bùi Dực tới phòng ngủ chính của hắn.
Phòng ngủ của Bùi Dực rộng rãi thoải mái, sáng ngời sạch sẽ, so với thiên viện chật chội chen chúc của nàng thì tốt hơn nhiều.
Trước khi về phòng Bùi Dực đã phân phó hạ nhân tới quét tước, đệm chăn đều thay đổi sạch sẽ.
Thẩm Diên lên đường có chút mệt mỏi, Bùi Dực trải giường, dỗ nàng đi ngủ.
Lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường lớn rộng rãi thoải mái của Bùi Dực, Thẩm Diên có chút thụ sủng nhược kinh, một lát sau, mới dần dần ngủ thiếp đi.
Sau khi Thẩm Diên hồi phủ, lão phu nhân niệm tình nàng bụng to, đi đường không tiện, sáng sớm không cần nàng dậy sớm thỉnh an.
Thẩm Diên sống ở Bùi phủ ngược lại rất thoải mái, mệt nhọc thì ngủ, đói bụng có đầu bếp chuyên môn nấu cơm cho nàng, khi nhàn hạ thì đọc sách, chờ Bùi Dực hạ triều hồi phủ.
Trước đó vài ngày, Bùi Dực chỉ lo mua đồ ăn dỗ dành Thẩm Diên, sáng nay khi dùng bữa, thấy xiêm y nàng có chút cũ, hắn nói với Thẩm Diên, chờ buổi chiều, hắn hạ triều sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo, đồng thời mua cho nàng và hài tử trong bụng chút xiêm y.

Mấy ngày nay bởi vì nhớ nhung Thẩm Diên, Bùi Dực luôn muốn gặp lại nàng sớm một chút, mỗi lần sau khi hạ triều, hắn đều lập tức trở về nhà, không la cà ở bên ngoài.
Thông thường giờ Thân một khắc, hắn đã trở lại.
Nhưng hôm nay, Thẩm Diên chờ đến giờ Dậu, Bùi Dực vẫn chưa trở về.
Thẩm Diên nhìn sắc trời tối om ngoài phòng, nàng nhíu mày, ẩn ẩn có loại dự cảm không lành.
Tình cảnh này hình như có chút quen thuộc?
Kiếp trước, Bùi Dực cũng nói muốn đưa nàng đi mua xiêm y, ngày ấy, Chiêu Dư công chúa trở lại, hắn liền chậm chạp không trở về, thậm chí còn quên mất nàng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận