Sau khi thu thập xong mọi thứ, Bùi Dực dẫn theo Thẩm Diên trở về Kinh châu.
Mông Thẩm Diên sưng đỏ, theo ngồi xe ngựa cũng không chịu nổi, đường xá gập ghềnh, ngựa xe xóc nảy, nàng nhíu đôi mày đẹp, kêu la đau mông.
Bùi Dực cầm đệm mềm đặt trên đùi mình, hắn ôm Thẩm Diên vào trong ngực, phòng ngừa khi xe ngựa xóc nảy sẽ làm đau nàng.
Thẩm Diên là thai phụ, Bùi Dực vì chăm sóc nàng, ra lệnh cho cận vệ cẩn thận lên đường, an toàn là quan trọng nhất, cho nên xe ngựa đi rất chậm, cuối cùng hơn hai mươi ngày mới trở lại Kinh châu.
Trước tiên Bùi Dực dẫn theo Thẩm Diên trở về Bùi gia gặp tổ mẫu, hắn không nói tới việc Thẩm Diên chạy trốn, chỉ nói Thẩm Diên đến nhà cô mẫu ở vài ngày, sau đó lại theo cô mẫu tới Nam Dương thăm người thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi lão phu nhân thấy Thẩm Diên nâng bụng to, liền vui sướng hỏi nàng mang thai đã bao lâu, ngược lại quên mất việc truy vấn nàng chuyện nhiều ngày chưa về nhà.
Thẩm Diên tính ngày đáp đã mang thai hơn sáu tháng.
Bùi lão phu nhân cao hứng, thưởng cho Thẩm Diên chút đồ bổ và trang sức quý giá.
Bùi Dực không dám nói cho tổ mẫu chuyện mình và Thẩm Diên hòa li, lại sợ Bùi Dực của kiếp này xuất hiện sẽ khi dễ Thẩm Diên.
Hắn tìm cớ, nói Thẩm Diên cần tĩnh dưỡng, muốn tạm thời đưa nàng ra bên ngoài, dặn lão phu nhân không cần lo lắng, qua vài ngày sẽ đưa nàng trở về.
Bùi Dực tìm một nơi hoàn cảnh an tĩnh, vị trí thuận tiện để Thẩm Diên an tâm dưỡng thai.
Hắn sang tên tòa nhà dưới danh nghĩa Thẩm Diên, lại nhét thêm cho nàng hai vạn lượng bạc.
Hắn không biết mình còn có thể ở lại bao lâu, nếu hắn không thể ra ngoài được nữa, hy vọng Thẩm Diên có thể có chỗ an thân, có tiền phòng thân, ngày tháng sau này cũng không đến mức quá gian nan.
Hắn cầm thư hòa li, tranh thủ dẫn theo Thẩm Diên lên quan phủ làm thủ tục, quan phủ đã đăng ký và đóng dấu chính thức lên thư hòa li, chứng minh hắn và Thẩm Diên thật sự đã hòa li.
Điều này đồng nghĩa với việc, một ngày nào đó, Bùi Dực của kiếp này ra ngoài cũng không dám cưỡng ép Thẩm Diên.
Bùi Dực xin nghỉ nhiều ngày, cũng may Thánh Thượng khoan dung, niệm tình hắn có công cứu giá nên vẫn giữ được mũ quan trên đầu.
Bùi Dực là hữu tướng, giao tình với tả tướng coi như tạm được.
Thời điểm hắn không ở Kinh Châu, chính vụ ít nhiều cũng nhờ tả tướng hỗ trợ xử lý, hiện tại hắn hồi kinh, tả tướng mới xem như được nhẹ nhàng thở ra, lập tức ném các loại chính vụ cho Bùi Dực.
Bùi Dực nợ người ta một ân tình lớn như vậy, tất nhiên phải mang quà tới phủ nói lời cảm tạ.
Sau khi trở về, mỗi ngày hắn đều vội vàng xử lý chính vụ, cũng tới buổi tối mới có thời gian đi thăm Thẩm Diên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay, Bùi Dực giải quyết xong công việc, vội vàng đi tới nhà Thẩm Diên.
Thẩm Diên vừa mới tắm gội xong, nàng híp mắt nằm trên giường, xiêm y chỉ che khuất một vài bộ vị chính, nha hoàn đang giúp nàng thoa kem dưỡng ẩm lên thân thể.
Bùi Dực đẩy cửa ra, tới gần mép giường, phất phất tay với nha hoàn kia, nha hoàn thức thời lui xuống.
Bùi Dực rửa tay, lấy một chút kem dưỡng màu trắng, xoa đều trong lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên người Thẩm Diên.
Da thịt nữ nhân bóng loáng mượt mà, giống như một loại kem tinh tế nhất, Bùi Dực yêu thích không muốn buông tay, nhẹ nhàng vuốt ve xoa bóp da thịt trên người nàng.
Vuốt vuốt ve ve, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, bàn tay từ từ hướng lên trên tìm tòi bầu ngực nữ nhân, hắn vén mảnh yếm lụa, nắm lấy một bên ngực no đủ nhẹ nhàng xoa nắn.
Theo sự tăng trưởng của thời gian mang thai, bầu ngực của Thẩm Diên cũng lớn hơn rất nhiều, một bàn tay Bùi Dực nắm không hết, năm ngón tay vừa bóp vừa nhéo, nhũ thịt trắng nõn liền biến đổi thành mọi hình dạng, thật sự mê người.
“A…” Bầu ngực bị niết đến tê rần, Thẩm Diên đang chợp mắt lập tức sợ tới mức mở choàng hai mắt.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của nam nhân, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, vì sao nam nhân này luôn thích xuất quỷ nhập thần như thế, không một chút động tĩnh, hù chết nàng.
Bùi Dực ôm Thẩm Diên vào trong ngực, hắn mút đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày gần đây, thân thể vẫn tốt chứ? Hài tử có làm ồn tới nàng không?”
“Vẫn tốt, gần đây khá ngoan ngoãn, không làm ồn.” Thẩm Diên cọ cọ vào lồng ngực nam nhân, yếu ớt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...