Dựng thiếp

Đôi mắt hạnh linh động của Thẩm Diên bỗng chốc sáng ngời, nàng có chút động tâm, chỉ hơi do dự một xíu liền không có cốt khí bò dậy mặc xiêm y.
Trước lúc nàng đi ngủ chỉ mặc một chiếc yếm, thời điểm chiếc chăn mỏng được vén ra, đôi chân thon dài trắng nõn liền lộ ra. Khi nàng đưa lưng về phía Bùi Dực mặc xiêm y, cặp mông đầy đặn cong vút lắc qua lắc lại, người nam nhân nhìn thấy cảnh này thì miệng khô lưỡi khô.
Trong đầu Bùi Dực hiện lên một số hình ảnh kiều diễm, hắn nghĩ lần sau thử từ phía sau cũng không tồi.
Thẩm Diên mặc xong xiêm y, tùy ý ăn diện một chút, cơn bực bội của nàng vẫn chưa  tiêu tán hoàn toàn, nàng đi đến trước mặt nam nhân, phồng má, phiền muộn nói: “Đi thôi.”
Bùi Dực liếc mắt nhìn nàng, đôi môi mềm mại của nữ nhân chỉ cần tô điểm chút son môi, hồng hồng nhuận nhuận, rất đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua hắn vừa hôn lên đôi môi này, rất mềm, rất ngọt, hiện tại nhớ lại dư vị, thế nhưng có chút động tâm.
Bùi Dực cảm thấy Thẩm Diên đang câu dẫn hắn, nếu không một nữ tử hiền huệ đoan trang, vì sao khi nói chuyện lại cố ý chu miệng lên.

Hắn hơi nhíu mi, bàn tay to nâng lên ấn trên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Diên, lạnh lùng nói: “Không cần dẩu miệng, ra cửa phải chú ý mặt mũi.”
Thẩm Diên ngạc nhiên nhìn Bùi Dực, chẳng qua nàng bởi vì tức giận nên mới chu miệng một chút mà thôi, chuyện này có liên quan gì tới mặt mũi.
Bàn tay kia vẫn còn ấn trên môi Thẩm Diên, lau sạch số son môi mà nàng vừa cất công tô lên, Thẩm Diên tức giận muốn há mồm cắn mạnh vào bàn tay nam nhân, tuy nhiên lại sợ bạc trắng sắp tới tay lại bay mất.
Nàng nhẫn nhịn, nhẹ nhàng đẩy tay Bùi Dực ra, cong khóe môi, nụ cười như hoa: “Thiếp thân nhận dạy dỗ, tướng gia, chúng ta đi thôi.”
Ngoài mặt Thẩm Diên ôn hòa nói chuyện, trong lòng lại mang đầy ý xấu, hắn hung dữ với nàng, đợi lát nữa nhất định nàng sẽ cho hắn đẹp mặt.
Bùi Dực thu tay trở về, trong lòng bàn tay vẫn còn dấu môi của Thẩm Diên, bên cạnh đó còn tàn lưu một chút nhiệt độ thuộc về nàng. Hắn khép bàn tay lại, không nói gì, trầm mặc cùng Thẩm Diên xuất phủ.
Hiện tại đã gần quá giờ Mùi, trên đường cũng không có quá nhiều người.
Thẩm Diên trầm mặc đi theo phía sau Bùi Dực, nàng không ngẩng đầu mà chỉ chăm chú  nhìn con đường dưới chân mình, nhưng thật ra Bùi Dực sợ nàng chân ngắn theo không kịp, thỉnh thoảng quay đầu lại đợi nàng một hai giây.
Hai người đi được một lát, đột nhiên có người lên tiếng gọi: “Bùi thừa tướng, thật trùng hợp, ngài đi đâu vậy?”
Thẩm Diên nghe tiếng ngước mắt lên, nhìn thấy phía trước là một nam nhân tướng mạo bình thường, bên cạnh hắn còn có một nữ nhân đang mang thai.
Tình cảnh này, sao lại quen thuộc đến thế?
Thẩm Diên nhìn nữ nhân kia chằm chằm, thấy trên người nàng có khuyên tai, vòng tay mọi thứ đều đầy đủ, Thẩm Diên lập tức nhớ tới, đây là Liễu đại nhân kiếp trước khi nàng và Bùi Dực ra phủ giải sầu đã chạm mặt.

“Thật trùng hợp, Liễu đại nhân.” Bùi Dực chỉ chỉ cửa hàng châu báu phía trước, nói: “Đi mua vài thứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu đại nhân đưa mắt nhìn sang Thẩm Diên, rất có hứng thú hỏi: “Nhìn vị mỹ nhân bên cạnh Bùi thừa tướng, có lẽ tướng gia sắp có chuyện vui đi?”
Tình cảnh cũ, vấn đề cũ, Thẩm Diên cắn môi dưới, nàng không muốn thừa nhận nhục nhã thêm một lần nữa, vì thế trước khi Bùi Dực mở miệng nói chuyện, nàng liền xoay người bỏ chạy.
Nàng nghĩ, cho dù lát nữa hồi phủ, Bùi Dực muốn đánh nàng mắng nàng, trừng phạt nàng, nàng cũng sẽ bỏ chạy.
Bùi Dực duỗi tay về phía sau, muốn ôm lấy Thẩm Diên kéo đến trước mặt, không nghĩ tới  lại sờ soạng vào không khí.
Hắn quay đầu nhìn lại, trông thấy bóng dáng Thẩm Diên đã đi xa vài bước rồi.
Bùi Dực nhíu mày, xoay người đuổi theo, hắn túm chặt cổ tay Thẩm Diên, thấp giọng trách mắng: “Nàng chạy cái gì? Một chút quy củ cũng không có.”
Thẩm Diên rũ mắt, nàng cắn môi dưới, ủy khuất nói: “Thiếp thân chỉ là một nô tỳ, sợ ảnh hưởng tới thể diện của tướng gia, chi bằng không nên đi theo.”

Bùi Dực nâng khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên lên, thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, biết nàng thương tâm, hắn lại không đành lòng trách cứ.
Hắn cảm thấy nhất định là có người lấy thân phận nô tỳ ra nhục nhã nàng, cho nên hiện tại Thẩm Diên mới tự ti như thế.
Dù sao Thẩm Diên cũng là nữ nhân của hắn, Bùi Dực nghĩ, nữ nhân của mình sao có thể bị người khác khi dễ, như vậy không phải là không để hắn vào mắt sao?
Hắn an ủi nói: “Thẩm Diên, nàng không phải nô tỳ, nàng là di nương của Bùi Dực ta, ở Bùi phủ, ngoại trừ ta và tổ mẫu thì mọi chuyện đều do nàng định đoạt, ai dám khi dễ nàng, nói với ta, ta sẽ cho hắn mấy bạt tai.”
Thẩm Diên ai oán nhìn Bùi Dực, kỳ thật nàng rất muốn nói: “Bùi đại nhân, ngài có thể tự tát mình một bạt tai không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận