Dựng thiếp

Thỉnh an xong, Bùi Dực và Thẩm Diên cùng rời khỏi Tây Uyển.
Khi đi khuất khỏi tầm mắt lão phu nhân, Bùi Dực lập tức buông tay, xoay người đi về phía cổng lớn, ngay cả một câu cũng không nói với Thẩm Diên.
Thẩm Diên liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, một mình trở lại sân viện của mình.
Nàng vui vẻ duy trì loại quan hệ này với hắn, hắn càng chán ghét nàng, cơ hội nàng rời đi càng lớn.
Thẩm Diên về phòng đợi nửa ngày, bỗng dưng nhớ tới hôm nay là cuối tháng, điều này có ý nghĩa, buổi tối Bùi Dực sẽ tới đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước nàng dùng ngón tay móc tinh dịch từ trong hoa huyệt ra ngoài, có lẽ là may mắn nên mới không mang thai, nhưng dần dà sớm hay muộn cũng sẽ không tránh được.
Bóng ma khó sinh ở kiếp trước vẫn còn đọng lại trong lòng nàng, Thẩm Diên thống khổ suy nghĩ, một đời này, nàng thật sự không muốn sinh hài tử cho Bùi Dực.

Nàng tránh ánh mắt của nha hoàn, cầm bạc, lén lút ra khỏi phủ.
Trước khi Thẩm gia suy bại, thuốc tránh thai mà Thẩm phụ cho các di nương trong phủ sử dụng được lấy từ tay một lão thần y.
Loại thuốc kia rất đắt tiền, bốc một đơn thuốc cũng mất năm mươi lượng bạc, tuy nhiên được ở chỗ công hiệu tốt, thương tổn đối với thân thể nữ nhân cũng rất nhỏ, các di nương trong phủ vẫn luôn sử dụng phương thuốc kia.
Thẩm Diên nhớ mang máng nơi ở của lão thần y nọ, y quán của ông không lớn, nằm trong một căn hẻm nhỏ, ngày thường hiếm có người lui tới.
Tuy nhiên những người có thể tìm được tới đây, phần lớn đều là người có thân phận hoặc là người cực kỳ có tiền.
Thẩm Diên làm nô hai năm, ăn mặc cần kiệm, tích cóp được mấy chục lượng bạc.
Sau khi làm thiếp cho Bùi Dực, tiền tiêu vặt của nàng cũng không ít, mỗi tháng một trăm lượng, cộng thêm một số trang sức, tơ lụa vải vóc tinh xảo.
Ngày thường Thẩm Diên ăn mặc tương đối đơn giản, những trang sức và vải vóc dư thừa đó đều bị nàng trộm đem đi bán đổi lấy tiền mặt, nàng tích cóp được một số tiền nho nhỏ, vốn định ngày nào đó rời khỏi phủ có thể sử dụng.
Hiện tại xem ra, số tiền này phải dùng để mua thuốc.
Chỉ khi nàng không thể mang thai, không còn tác dụng, mới có thể dễ dàng rời khỏi Bùi phủ.
Nếu nàng mang thai, không chỉ không thể rời khỏi Bùi phủ, thậm chí còn có khả năng dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Thẩm Diên tính ngày, sáu tháng nữa người trong lòng Bùi Dực sẽ trở về.

Chỉ cần nàng chịu đựng thêm sáu tháng, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không thể mang thai, Bùi Dực chắc chắn sẽ hưu nàng, sau đó thành thân với người trong lòng của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiếp trước, bởi vì nàng lớn bụng, lão phu nhân che chở cho nàng, không đồng ý để Bùi Dực thành thân, sợ kích thích đến hài tử trong bụng nàng, sẽ động thai khí.
Cho nên, ở kiếp trước, Bùi Dực chậm chạp không thành thân với người trong lòng hắn, có lẽ là muốn chờ nàng sinh hạ hài tử, sau đó mới tổ chức đi.
Một đời này, nếu nàng không thể mang thai, lão phu nhân sẽ không ngăn cản Bùi Dực, cũng sẽ không giữ nàng ở trong phủ. Rốt cuộc, Bùi Dực thành thân với bất cứ người nào đều có thể khai chi tán diệp cho Bùi gia.
Thẩm Diên mua ba thang thuốc từ chỗ lão thần y, nàng giấu thuốc rất kỹ, giả vờ ra ngoài phủ mua chút điểm tâm, khi trở về, trên tay xách theo hai bao giấy dầu, bên trong có chút điểm tâm và mứt.
Thời điểm nàng trở lại thiên viện, nha hoàn đi theo hầu hạ bên người nàng mới tỉnh ngủ.
Nha hoàn đó tên Tiểu Thúy, tuổi còn nhỏ, cứ tới giữa trưa lại mệt mỏi rã rời.
Thẩm Diên làm nô hai năm, biết nha hoàn tuổi còn nhỏ rất vất vả, bởi vậy nàng cũng không quá khắt khe, mỗi ngày đều để nha hoàn ngủ trưa xong mới qua đây hầu hạ.

Nha hoàn cũng có vẻ là người không quá nhanh trí, nhìn không giống người thích mách lẻo, bởi vậy Thẩm Diên cũng không quá bận tậm tới nàng.
Sau khi giấu thuốc xong, Thẩm Diên thảnh thơi ăn chỗ điểm tâm mà mình vừa mua về, chờ đợi mặt trời khuất núi.
Buổi tối, giờ Hợi.
Cửa phòng Thẩm Diên bị người từ bên ngoài đẩy ra, tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, nàng biết, Bùi Dực đã tới.
Kiếp trước, cũng đúng giờ này, đầu tháng, cuối tháng, nhất định sẽ không vắng mặt, đều là giờ Hợi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận