Editor: Sunie
**
Tuy rằng uể oải, nhưng Sở Mông vẫn điều chỉnh rất nhanh, rốt cuộc từ nay về sau Tưởng Lập Hàn không những bá đạo, xấu xa mà còn là người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi sẽ không xuất hiện ở trong cuộc sống của cô nữa.
Nghĩ như vậy, Sở Mông vẫn rất vui vẻ.
Vui vẻ được viết ở trên mặt, ở nhà, ngay cả cậu và mợ của Sở Mông cũng cảm nhận được.
Hôm nay, cậu ra ngoài đi làm, mợ ở nhà đơm hoa châu (ngọc trai), trong ánh chiều tà mặt trời lặn, trong sân tối âm u đón lấy ánh sáng mặt trời tràn vào, cô đơm thật cẩn thận, Sở Mông đi pha một bình trà lớn, rồi tiếp tục quay lại giúp đỡ.
Bên ngoài đám trẻ con vẫn còn vui đùa, tiếng cười nói vang khắp đầu đường cuối hẻm, Sở Mông nhấp một ngụm trà, lại híp mắt đi đơm hạt hoa châu (hạt ngọc trai) đầy màu sắc rực rỡ.
Lúc này, hàng xóm tới gõ cửa, gọi mợ ra ngoài, nói là siêu thị bán đầu cá tươi, mua một tặng một, nói xong còn dùng tay khoa tay múa chân một chút.
Mợ đáp một tiếng, tiện tay cầm một nắm hoa châu trong lòng bàn tay bỏ vào trong rổ.
“Đây là hàng của nước ngoài, cẩn thận một chút.” Mợ đứng dậy, sợ Sở Mông làm việc không kiên nhẫn và làm không được tốt, nhẹ nhàng dùng cánh tay đẩy cô một cái, nói với cô, “Đợi lát nữa làm xong bỏ rổ vào trên ngăn tủ, trẻ con thấy đồ vật sáng long lanh đều muốn lấy để chơi.”
Sở Mông gật đầu, bện sợi tơ ở trên tay, tập trung tinh thần cùng từng viên hoa châu nho nhỏ chiến đấu đến cùng.
Mợ cầm ví tiền ở trên bàn dài lên đi vài bước, rồi quay lại, “Mông Mông, đợi lát nữa tiện thể vo gạo nấu cơm.”
Sở Mông ai một tiếng, lại nhớ ra cái gì đó, chạy vào phòng bếp nhìn thùng gạo một cái, đáy thùng trơ trụi, nơi nào có gạo?
Nhớ tới điệu bộ của mợ trong nửa tháng này, loại chuyện ở nhờ này mấy ngày vẫn còn tốt đẹp, lâu ngày đối với chủ nhà trên tinh thần vật chất lại là một gánh nặng, tuy rằng mẹ Sở có đưa tiền cho cậu, nhưng mà giọng mợ thỉnh thoảng âm dương quái khí giống như một cái gai nhỏ, đâm vào trong da thịt, thoạt nhìn nhỏ nhưng mà không để ý cũng không được.
Lúc Sở Mông chuẩn bị đi ra ngoài mua gạo, nghe thấy tiếng vang xôn xao bên ngoài, ở trong ngõ nhỏ chạng vạng tối, như ở thời xưa chiến trường ầm ầm chiến xa, nghĩ là bên ngoài đám trẻ con đã trở về, kết bè kết đội, đạp xe đạp nhỏ, phía sau cột một đống lon.
Bây giờ với tình hình này, Sở Mông ngửa đầu nhìn ngăn tủ một cái, bên cạnh còn có một cái ghế nhỏ làm bằng tre, nghe thanh âm ngày càng gần, đám trẻ con sẽ bước vào cửa, Sở Mông buộc mái tóc dài, cầm cái rổ nhỏ lên, nhón chân muốn đặt vào trên ngăn tủ.
“Chị họ!” Dẫn đầu chạy vào chính là Soái Soái, phía sau mấy đứa trẻ cùng tuổi đi theo, thấy Sở Mông đứng ở trên ghế như là đang đặt thứ gì đó, liền kéo ống quần của cô, “Là hoa châu sao? Em muốn xem! Em muốn xem!”
Cùng lúc đó, phía dưới mấy đứa trẻ ồn ào, cũng đi theo kéo ống quần Sở Mông, cô quả thực khóc không ra nước mắt, lúc đang nhón chân chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đặt lên, có một đứa trẻ vô tình nghiêng người đụng phải ghế một cái!
(*) Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm: “Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Cái ghế cũ kỹ vang lên tiếng kẽo kẹt, Sở Mông mới vừa sờ lên ngăn tủ bên cạnh, lòng bàn tay dính một lớp bụi mỏng, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay mau chóng sờ qua tro bụi, trọng tâm không vững trực tiếp ngã xuống.
Hạt hoa châu đầy màu sắc rực rỡ ào một tiếng rơi lả tả đầy đất, cái rổ phịch một tiếng rơi xuống đất, cái mông của Sở Mông cũng tiếp đất theo, đau đến nhe răng trợn mắt, mấy đứa trẻ thấy vậy vây quanh lại, thấy hai tay cô chống cơ thể, lại chậm chạp không đứng lên, nhất thời không có biện pháp, ngay cả lời cũng không dám nói.
Nghĩ đến việc ngay trước mặt một đám trẻ con, Sở Mông vẫn có ý thức của người lớn, không thể khóc, không thể khóc, sau cùng mặt cũng đỏ lên, không chống đỡ được đau đớn, oa một tiếng khóc lớn.
**
Soái Soái dùng điện thoại gọi cho bố đang đi làm, Sở Mông ngồi dưới đất không thể động đậy được cậu cõng đến bệnh viện nhân dân gần đó.
Trong phòng khám bệnh khoa chỉnh hình người đến người đi, bác sĩ nhìn một chút phim X – quang của Sở Mông vừa mới chụp, thuần thục nhận định, “Xương cụt bị đâm lõm vào, khi dài ra thì không có sao, không cần làm phẫu thuật, nằm viện quan sát mấy ngày.”
Thời điểm Sở Mông ngồi ở trên giường bệnh chờ bác sĩ xem phim chụp X – quang, không khỏi nhớ tới Dương Đào trong đại hội thể thao của trường trước kia, lúc thi đấu chạy 100 mét bị trặc chân, cô đỡ Dương Đào đi đến phòng y tế, bác sĩ nắm cái chân bị thương còn chưa làm gì, Dương Đào cũng đã oa một tiếng ré lên, “Tớ còn chưa lập gia đình đâu ô ô ô…”
Sở Mông câm nín đứng ở một bên, dùng ngón tay gõ đầu Dương Đào một cái, “Đào Đào, đừng ngốc,”
Bác sĩ trẻ tuổi ở phòng y tế cảm thấy buồn cười, đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, mới bắt đầu nói sự thật với Dương Đào, “Bạn học, lập gia đình không có quan hệ trực tiếp với chân.”
Dương Đào ôm eo Sở Mông, vùi đầu vào trong ngực Sở Mông, không dám nhìn, đạp thẳng chân, “Tớ mặc kệ tớ mặc kệ.”
Bây giờ Sở Mông vừa nhớ tới việc này, lúc ấy cảm thấy một màn khôi hài đến bây giờ vẫn cảm thấy buồn cười, thấy bác sĩ tiến vào, chưa làm gì cô ấy cũng sẽ bắt đầu gào khóc, bác sĩ người ta còn chưa lập gia đình đâu anh anh anh.
Mẹ Sở cũng tới, nhìn Sở Mông, rất lo lắng, quay người đi, trộm lau nước mắt rất nhiều lần, lại không dám nói chuyện với Sở Mông, sợ vừa nói ra lời nào, sau lưng chính là tiếng khóc cũng không che dấu được.
Cuối cùng, cậu mang tới tin tức, bác sĩ nói là xương cụt bị đâm vào, may mắn thân thể có thể tự phục hồi dài ra, còn không đến mức làm phẫu thuật mới hồi phục, bác sĩ bảo Sở Mông phải nằm viện mấy ngày để theo dõi, Soái Soái đi theo sau lưng bố, cặp mắt ngây thơ mở to, ở sau lưng ló đầu ra nhìn.
**
Trong nhà họ Tưởng người biết tin tức này đầu tiên chính là Tưởng Tuyết Phân, Tưởng gia đối xử với người giúp việc phía dưới xem như là rất phúc hậu, có một quỹ dùng để khám chữa bệnh, chỉ cần là người giúp việc của Tưởng gia đều có thể hưởng số tiền với mức hạn định dùng để khám bệnh.
Mẹ Sở sử dụng khoản tiền này, Tưởng Tuyết Phân đương nhiên cũng biết được.
Tưởng Tuyết Phân không muốn trực tiếp nói cho Tưởng Lập Hàn tin tức này, rốt cuộc bà luôn ‘phản đối’ chuyện của hắn với Sở Mông, tuy rằng trong lòng thừa nhận Sở Mông, nhưng mà Tưởng Tuyết Phân không muốn biểu lộ ra ở trên mặt, suy cho cùng là một người mẹ, bà hy vọng Tưởng Lập Hàn có thể đem tinh lực dùng ở việc phát triển bản thân, mà không phải là tình yêu nam nữ.
Trong nhà họ Tưởng, Tưởng Lập Xu gõ cửa phòng Tưởng Lập Hàn, cô thấy Tưởng Lập Hàn đang đọc sách, trực tiếp ngồi ở trên bàn sách, “Em trai, có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Đôi mắt Tưởng Lập Hàn dính ở trên trang sách, lười biếng trả lời, “Không có hứng thú, đi ra ngoài.”
Lời nói của hắn lãnh đạm, nhưng không đả kích được Tưởng Lập Xu, cô nghiêng đầu nhìn hắn, “Thất tình cứ như vậy? Đã bao lâu em không ra khỏi phòng rồi?”
Có chị gái ồn ào như vậy, cho dù là ai cũng không đọc sách được, Tưởng Lập Hàn đóng sách lại, nhìn về phía Tưởng Lập Xu, “Rốt cuộc chị muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Tưởng Lập Xu nhảy xuống khỏi bàn, “Em đọc sách tiếp đi, chị không quấy rầy em nữa.”
“…”
Tưởng Lập Xu đi được vài bước, sau đó dừng lại, “Chị phải đến bệnh viện một chuyến, em có muốn cùng đi với chị không?”
Tưởng Lập Hàn ngẩng đầu, “Chị làm sao vậy?”
“Chị không việc gì, chính là Mông Mông bé nhỏ của em…” Tưởng Lập Xu kéo dài thanh âm, “Em ấy bị ngã.”
Vừa nghe đến tin tức này, mặt Tưởng Lập Hàn mấy ngày nay vẫn luôn luôn là một tòa núi băng rốt cuộc cũng có dấu hiệu rạn nứt, cầm lên điện thoại di động và chìa khóa trong tay liền bước bước nhanh ra khỏi cửa phòng.
Tưởng Lập Xu đuổi theo hắn vài bước, thở hổn hển bắt lấy ống tay áo hắn, “Ai ai ai, em thay giày trước đã.”
Lại mang dép lê ở nhà đã ra cửa, cô nhìn hành động của em trai cô lúc này mà ngẩn ra.
**
Trên thế giới chia làm mấy loại người, có đầu óc, không đầu óc, còn có đầu óc lớn lên ở trên mông. Bạn vừa ngã như vậy, phỏng chừng về sau sẽ không có đầu óc. —— đến từ WeChat của Dương Đào.
Sở Mông đang ăn cơm, một tay cầm muỗng cơm, một tay bắt đầu trả lời Dương Đào.
Quả Đào: [Nói rõ mông cậu chính là loại không có thịt, nếu là có thịt làm giảm xóc nào đến nỗi ngã thảm như vậy?]
Sở Manh Manh: [Phi phi phi! Tớ hận cậu!]. Truyện Trọng Sinh
Quả Đào: [Đúng rồi, bạn trai cậu đâu?]
Quả Đào: [Muốn nói với anh trai nhỏ một tiếng, mông bị ngã liên quan đến eo cũng đau, sau này lực eo của cậu sẽ giảm xuống rõ rệt.]
Sở Manh Manh: [Đừng nói đến chủ đề dơ bẩn dễ bị đánh này nữa?]
Bên kia Dương Đào tiếp tục nhìn như không thấy trả lời, không sai! Nhưng mà để anh trai nhỏ săn sóc cậu một chút, đừng cho cậu ở phía trên, cậu có thể ở dưới, thậm chí cậu có thể phát ra tiếng nũng nịu cho hắn nghe!
Sở Manh Manh:[…]
Sở Manh Manh: [Yếu ớt đáng thương lại bất lực.jpg]
Đang trò chuyện với Dương Đào, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Sở Mông ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ một thoáng mặt bị thiêu đỏ bừng, ngay sau đó cả người không được tự nhiên, tại sao Tưởng Lập Hàn lại đến đây? Phía sau hắn còn có Tưởng Lập Xu đi theo.
Tưởng Lập Hàn không nói chuyện, Sở Mông rũ mắt, ngón tay vô thức vuốt ve điện thoại di động cũng không nói gì, Tưởng Lập Xu rất thức thời, cầm điện thoại di động alô alô vài tiếng, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Từ khi Tưởng Lập Hàn vào phòng bệnh liền nhìn chằm chằm Sở Mông không dời mắt được, thấy cô tiều tụy không ít, áo trên bị vén lên một chút, lật lại bằng băng vải màu trắng, quấn quanh thẳng đến phía dưới mông, nhất thời mím chặt môi, sắc mặt khó coi.
Từ sau ngày cãi nhau đó, trái tim Tưởng Lập Hàn rối bời, vẫn luôn muốn gặp Sở Mông rồi lại không dám gặp, chỉ có thể vẫn luôn nghĩ về cô, lại tức giận cô không muốn tiếp nhận sự chân thành của hắn, lòng giống như là bị ngọn lửa vô tình đốt cháy, làm chuyện gì trên mặt đều nhìn chuyên chú, suy nghĩ lại toàn vây quanh cô.
Nghĩ cô đang làm gì, suy nghĩ cái gì, có phản bội hắn đi gặp người đàn ông khác hay không, Tưởng Lập Hàn lại cảm thấy mình buồn cười, cô ấy có gặp hay không là tự do của cô ấy, hắn lại một thân một mình tâm phiền ý loạn.
Thời điểm Sở Mông đang do dự phải nói cái gì với Tưởng Lập Hàn, hắn đã đi tới, đẩy hộp cơm tới trước mặt cô, lớn tiếng, “Ăn cơm trước.”
Sở Mông nhìn đồ ăn mẹ Sở mang đến bệnh viện, cầm lấy cái muỗng, đầu ngón tay lại bỏ cái muỗng xuống, nhìn Tưởng Lập Hàn, vành mắt cô ửng đỏ, rốt cuộc thanh âm đã bắt đầu nghẹn ngào, “Cậu tới làm gì?”
~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...