Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha


Edit: dark Angel
Xe ngựa chạy một ngày một đêm, ngừng lại tại một tòa núi hoang, Thư Di vén màn xe lên nhìn một chút, cười nói. “Cũng mệt các ngươi có thể tìm đến một nơi mà chim không thể đẻ trứng, thỏ cũng không đại tiện được như vậy!”
Ngọc Dung nghe lời nói thô bỉ của nàng, nhếch miệng cười, “Ta còn tưởng rằng tiểu thư đại gia tri thư đạt lễ như thế nào, thì ra cũng là miệng đầy lời dơ.” Vừa nói vừa liếc mắt khinh bỉ Thư Di.
Nghe vậy, Thư Di mắc cười, nữ nhân này thật sự là bụng dạ hẹp hòi, nam nhân của mình thì không trông coi được, lại thích trút giận vào người vô tội, nếu mình thật là người cứng rắn, cho dù không có gì với Thi Hạo Thiên, nhất định cũng phải nói mấy câu tạo thành sự mập mờ với hắn, xem lúc đó nàng chỉ có ngồi xuống mà khóc, còn không tức chết nàng sao?!
Ngọc Dung thấy nàng bị mình trào phúng cũng không đáp lời, chỉ ngồi vuốt bộ lông nhung của con báo bên chân, cũng hiểu được làm hơn cũng không có ý nghĩa, liền câm miệng không nhiều lời nữa.
Thi Hạo Thiên an bài tốt mọi chuyện, đi đến trước xe ngựa của Thư Di các nàng, vén rèm cười nói. “Mọi người ở trong xe ngựa đợi chút, nơi này đường đêm lạnh, không cần đi ra, một lát vào đến sau núi, ta sẽ cho bọn họ chuẩn bị một chút canh gừng chống lạnh.”
Thư Di cười nói. “Phiền ngươi lo lắng!”
Ước chừng đợi nửa canh giờ, xe ngựa lại bắt đầu chậm rãi đi trước, mà Thư Di đã sớm nhịn không được, gục lên giường ngủ đi, Ngọc Dung thấy chăn trên người nàng rơi xuống đất hơn phân nửa, nhịn không được mà thở dài một hơi, suy nghĩ một chút rồi cũng cúi người xuống nhặt chăn lên đắp cho nàng.

Lại nói Dận Chân ra roi thúc ngựa chạy đến Ly Sơn, giục ngựa đi xung quanh, đột nhiên phát hiện một sơn trang ở phía xa xa, vì vậy phân phó Nhĩ Thái cùng Đa Tể cùng nhau đến bên kia xem một chút.
Ba người xuống ngựa ở cửa trang viên, Đa Tể cười nói. “Gia, trang viên này đủ lớn! Không biết là quý nhân nào trong kinh.” Nói xong lại phát hiện không ai để ý đến hắn, liền hậm hực đụng vào Nhĩ Thái, sau đó len lén bĩu môi về phía Dận Chân cho hắn xem. Nhĩ Thái tức giận lườm hắn một cái, trong lòng thầm mắng hắn đáng đời, đến lúc nào rồi mà còn tâm tình nói những chuyện vô bổ thế này, không thấy sắc mặt âm trầm của Vương gia sao!
Dận Chân không để ý đến hành động mờ ám của hai người phía sau, chỉ cẩn thận nhìn tấm biển treo trước sơn trang – ‘Ngưng Bích sơn trang’, ký hiệu nho nhỏ như hùng ưng kia, sao quen mắt như vậy? Như là đã gặp qua nơi nào…

Cúi đầu suy tư hồi lâu cũng không nhớ ra, cũng là Nhĩ Thái đến hỏi, “Gia, muốn thuộc hạ qua gõ cửa sao?”
Dận Chân ngẩng đầu liếc nhìn hắn, hỏi. “Ngươi có nhớ nhà nào dùng hoa văn hùng ưng làm dấu hiệu không?”
Nhĩ Thái bị hắn hỏi làm cho sững sờ, suy nghĩ một lát nói. “Hồi Vương gia, hình như… là Thi gia.”
Dận Chân cả kinh, trợn to hai mắt. “Địa hoàng Thi gia?”
Nhĩ Thái gật đầu.
“Ngươi nhớ đúng không?” Dận Chân vẫn không quá tin tưởng mà hỏi lại.
Nhĩ Thái cúi đầu nghĩ lại một lát, gật đầu nói. “Thuộc hạ nhớ không sai!”
Thấy hắn khẳng định như thế, Dận Chân không nói hai lời, đưa tay chỉ vào cánh cửa lớn sơn son nói. “Gõ cửa!”
“Tuân lệnh!”
Nhĩ Thái gõ cửa hồi lâu, cửa lớn mới chậm rãi mở ra, từ trong cửa hiện ra một cái đầu, thì ra là một ông lão lớn tuổi, ông lão nhìn ba người Dận Chân một hồi lâu, hỏi: “Các người có chuyện gì không?”
Dận Chân liếc mắt nhìn lão một cái, không lên tiếng, chỉ cho Đa Tể một ánh mắt, Đa Tể liền tiến lên quát. “Hay cho lão già không có mắt này, thấy Ung Thân Vương nhưng lại không quỳ xuống?”
Ông lão kia cũng cả kinh, trợn to hai mắt nhìn Dận Chân thật kỹ từ trên xuống dưới, khi nhìn đến giày của hắn có hai sợi chỉ vàng sáng, liền cuống quýt quỳ xuống. “Tiểu dân tham kiến Ung Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Dận Chân cũng không để ý đến lão, bước qua lão mà đi vào trong cửa, Đa Tể cùng Nhĩ Thái thấy thế mới chạy theo vào, ông lão kia quỳ hồi lâu, không thấy có động tĩnh gì, len lén nhìn bốn phía, liền trợn tròn mắt, chỗ bên cạnh làm gì còn có bóng dáng nào nữa, đến lúc đuổi theo vào trong, Dận Chân bọn họ đã đến phía sau.

“Chúng ta tách ra tìm!” Dận Chân ra lệnh một tiếng, Đa Tể cùng Nhĩ Thái lập tức nhảy về hai phương hướng khác nhau, còn hắn thì đi đến hướng đại sảnh.
Lúc này trong Ngưng Bích sơn trang, trừ người quét dọn ra cũng không còn ai khác. Bởi vậy lúc ba người bọn hắn hợp lại lần nữa, Đa Tể cùng Nhĩ Thái đều lắc đầu không nói, Dận Chân híp mắt phượng lại, trừng mắt nhìn ông lão đuổi theo bọn họ.
“Nói, chủ tử nhà các ngươi là ai?” Nhĩ Thái nhìn thấy ánh mắt của Dận Chân, ngầm hiểu mà quát lớn với ông lão.
Ông lão bị hắn dọa cho hoảng sợ, thân thể không tự chủ được mà quỳ rạp xuống đất nói. “Không biết quan gia hỏi là chủ tử nào?”
“Đừng giả vờ ngớ ngẩn với chúng ta, ta hỏi chính là thiếu chủ của Địa hoàng Thi gia, Thi Hạo Thiên!” Nhĩ Thái cười lạnh nói.
Ông lão cũng không ngờ bọn họ có thể nói ra chủ nhân của sơn trang, nhất thời cũng ngây ngốc, không biết làm thế nào mới tốt.
Dận Chân thấy mắt lão liếc qua liếc lại, đã biết lúc nào trong lòng lão cũng không rõ ngọn nguồn, liền lạnh giọng nói. “Nếu ngươi nói thật, tự nhiên gia sẽ không làm khó ngươi, nếu dám nói láo hoặc có can đảm hỏi mà không đáp, vậy thì đừng trách gia lòng dạ độc ác, tánh mạng một nhà các người đều ở trên người ngươi, nghĩ cho kỹ đi ~”
Ông lão nghe vậy, thân thể liền cứng ngắc, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, hỏi. “Không biết Vương gia muốn biết cái gì?”
Thấy lão chịu nói, Đa Tể đi đến lấy một chiếc ghế để phía sau Dận Chân, nói. “Gia, ngài ngồi!”
Dận Chân vén vạt áo lên, ngồi xuống ghế, bắt đầu hỏi. “Hôm qua, Thi Hạo Thiên có trở về hay không?”
“…Có.”
“Có chiếc xe ngựa bốn bánh quý giá đi cùng?”
“…Có.”

Dận Chân vui vẻ, vội hỏi. “Trên xe ngựa có một vị nữ tử chừng 14, 15 tuổi, bộ dáng thanh tú, hmm… Mắt to, rất có linh tính.” Dận Chân suy nghĩ một lát cũng không biết hình dung dung mạo của Thư Di thế nào, chỉ có thể miêu tả thoáng qua, trước giờ hắn không am hiểu loại chuyện này.
Ông lão nghe xong, lắc đầu nói. “Tiểu dân chỉ trông coi cửa lớn, cho dù có nữ tử cũng không thấy được.”
Dận Chân nghĩ thấy cũng phải, liền hỏi. “Vậy ngươi biết bọn họ đến lúc nào thì đi? Là đi theo hướng nào?”
“Khoảng giờ Mão hai khắc đã lên đường, đi theo hướng Tây Nam.”
“Có biết đi chỗ nào sao?”
“Tiểu dân không biết.”
Thấy đã hỏi xong, Dận Chân nói. “Ngươi đứng lên đi.”
Lão nhân đã sớm quỳ đến hai chân mỏi nhừ, vừa nghe xong liền vội vàng dập đầu không ngừng, lui sang một bên thõng tay chờ xử lý.
Đa Tể nhìn lão đầu một chút lại xem xét nhìn Dận Chân vẫn đang trầm mặc không nói, nhịn không được liền hỏi. “Vương gia, chúng ta còn tiếp tục đuổi theo sao?” Nếu là đuổi theo, phải nhanh lên đi, hiện tại đã ba giờ từ giờ Mão hai khắc, lại trì hoãn nữa, không phải hy vọng đuổi theo càng nhỏ sao?
Dận Chân nghe vậy thì suy nghĩ một lát, nói. “Không đuổi theo, chúng ta hồi phủ!”
Hai thị vệ hai mặt nhìn nhau, là buông tha cho sao?
Tuy nhiên, bọn họ nào biết đâu rằng, vừa về tới phủ, Dận Chân liền chui vào thư phòng tìm bản đồ, tỉ mỉ nghiên cứu. Hắn cảm thấy tìm kiếm vô mục đích còn không bằng ngẫm lại đến tột cùng là Thi Hạo Thiên muốn làm cái gì?!

Đợi Thư Di tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm trên giường, thầm thở dài, gần đây nàng chỉ cần mở mắt ra đã thay đổi chỗ ở, khiến cho nàng cũng có chút quen thuộc.
Vừa định trở mình ngủ tiếp, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một tiểu nha đầu cột hai bím tóc đi đến, thấy Thư Di nhìn nàng, liền cười nói. “Cô nương tỉnh?”

Thư Di vuốt vuốt mắt, không nói mà hỏi lại. “Ngọc Dung đâu?”
Tiểu nha đầu cười khẽ, lộ ra cái răng khểnh trắng noãn, rất đáng yêu, nói. “Ngọc Dung cô nương bị thiếu gia gọi đi, vì sợ nơi này không ai hầu hạ cô nương, liền phái nô tỳ đến đây. Cô nương có đói bụng chưa? Có muốn nô tỳ truyền lệnh hay không?”
Thư Di sờ sờ bụng, đúng là có chút đói, ngại ngùng cười cười với nàng. “Không hạn chế gì cả, đem chút thức ăn đến là được, ta còn muốn ngủ thêm một lát!”
“Vâng ~” nha đầu kia đáp lời liền đi ra ngoài.
Chỉ một lát, nàng liền mang theo một cái hộp thức ăn màu đỏ mạ vàng mang vào, hỏi. “Cô nương xuống ăn hay muốn dùng trên giường?”
Thư Di xê dịch thân thể một chút, nói. “Dùng ở trên giường luôn đi, thân thể ngồi xe có chút hơi mệt mỏi!”
Nghe vậy, tiểu nha đầu liền nhanh chóng lấy một cái bàn tròn nhỏ để bên mép giường, sau đó mở hộp ra, lấy từng dĩa thức ăn để lên bàn tròn, Thư Di nhìn nhìn xem, thì ra là thức ăn các màu, có su hào trộn dầu vừng cùng dấm, dưa chuột ướp xắt sợi, rau cần chấm dầu vừng, còn có một dĩa trái cây với màu sắc non tươi, đi cùng với một chén cháo trắng nóng hôi hổi.
Ngửi mùi thức ăn bay lên bốn phía, Thư Di đã bị kích thích thèm ăn, đưa tay nhận lấy đôi đũa gỗ mun mạ vàng, gắp một miếng dưa chuột thử xem, khen, “Thật đúng là không tệ!”
Nha đầu kia thấy nàng ăn ngon miệng như thế, nhịn không được che miệng cười nói. “Đây là thiếu gia tự mình phân phó nhà bếp, hắn nói cô nương đã mệt một ngày, không nên ăn đồ dầu mỡ, cho nên chỉnh thành thức ăn nhẹ chút, đơn giản mà phải ngon miệng mới được đấy!”
Thư Di nghe xong, cũng chỉ là cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn, không nói nhiều nữa.
Ăn cơm xong, Thư Di dùng khăn che miệng lại, ợ một tiếng, đưa tay cầm lấy chén trà trên bàn súc miệng, nói. “Ngươi đi xuống đi!”
Nha đầu kia đem đồ thu dọn sạch sẽ, cúi người nói. “Cô nương, nô tỳ luôn ở bên ngoài, có việc ngài gọi nô tỳ là được, à ~ thiếu gia nói, ngày mai muốn dẫn cô nương ra ngoài, khoảng chừng giờ Sửu sẽ đi, cho nên mời cô nương nghỉ ngơi sớm.” Nói xong, nàng mang theo hộp cơm rồi lui người ra ngoài.
Thư Di thoáng sững sờ, giờ Sửu? Lúc này đúng thật là càng ngày càng… tiến bộ. Hmm… hắn sẽ mang nàng đi chỗ nào đây? Không phải là đi đến trong mộ chứ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận