Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha


Edit: dark Angel
Hi Vận mặc một bộ y phục của Không thủ đạo (Karatedo), ý chí chiến đấu sục sôi đứng thẳng đón nhận ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người. Kỳ Mộc Cách cẩn thận đánh giá một phen, ừm, áo màu trắng, quần dài màu trắng, quần áo kỳ quái này thế nhưng lại không có một hàng nút cài mà chỉ có một sợi dây màu đen mang ở eo… Trong mắt Kỳ Mộc Cách đột nhiên lóe lên, nếu lúc tỷ thí có thể kéo dây lưng này xuống, nhất định là sẽ rất thú vị đây!
“Ngươi không mang binh khí?” Đột nhiên Kỳ Mộc Cách ý thức được hai tay Hi Vận đều trống trơn, hỏi.
“Mang!” Hi Vận rút một cây kiếm trúc ra từ sau lưng, nói: “Ta dùng cái này.”
Thư Di thấy bộ dáng trợn mắt há mồm của mọi người thì nhịn không được mà cong cong khóe miệng, không có cách nào, Hi Hi nàng chính là học kiếm đạo (kendo), nói xem tinh túy của kiếm đạo Nhật Bản đến cùng có thể thắng được võ thuật bác đại tinh thâm của Trung Quốc đây, sờ sờ mũi, nếu như thắng thì có xem như là sính ngoại hay không?!
Khang Hi trầm mặc một lát, để chén trà trong tay xuống, ý bảo Lý Đức Toàn ở bên cạnh là có thể bắt đầu rồi, vì vậy, một tiếng nói lanh lảnh cắt đứt tất cả suy nghĩ của mọi người:
“Thánh Thượng có chỉ ~ luận võ bắt đầu ~~”
Hai người liếc nhìn nhau, Kỳ Mộc Cách phi thân một cái chạy đến trên đài trước, Hi Vận vỗ vỗ tay Thư Di xong, cũng xoay người đi tới, lúc này trong lòng mọi người đều cùng ‘lộp bộp’ kêu lên, xem ra, Thập Tam phúc tấn không biết khinh công đây, này… còn cần tỷ thí sao?! Các nữ nhân trong Thập Tam phủ bắt đầu đứng ngồi không yên, mà các phúc tấn khác thì buông lỏng thần kinh, Thư Di không chút nào để ý đến phản ứng của mọi người, chỉ là nhìn bóng lưng của người nào đó, yên lặng nói trong lòng: Hi Hi, cố gắng lên!
Kỳ Mộc Cách miệt thị nhìn Hi Vận nhàn nhã bước lên, trong lòng hừ lạnh: bước đi nặng nề như vậy, rõ ràng là không có võ công.
Cuối cùng đợi Hi Vận bước lên võ đài, mọi người như ngừng hô hấp lại trong thời gian ngắn, Kỳ Mộc Cách rút trường tiên ra từ bên hông, vung lên không trung, đã nghe một tiếng ‘phách’ thanh thúy vang lên, tiếng thật giống như là roi nhỏ cho đứa nhỏ ở hiện đại chơi, tuy nhiên Hi Vận rõ ràng nhìn thấy được đuôi roi xẹt qua thành hình vòng cung trên không trung nhưng lại mang theo một đốm lửa.
Thư Di chú ý tới ở góc đông nam, gương mặt của Qua Nhĩ Giai thị đã bắt đầu ngưng trọng lại, ha ha ~ xem ra tiểu quận chúa này thật sự có tài, có thể hù dọa được Qua Nhĩ Giai thị.
Hi Vận chậm rãi nâng thẳng kiếm trúc, đầu kiếm giữ vững hướng về phía trước, hai chân tách ra trước sau, thân thể đứng thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú vào hành động của đối phương, trong lòng như biển rộng mênh mông vô ngần, không chút gợn sóng sợ hãi mà lại chứa đựng khí thế vô tận, nàng phải tĩnh táo, vội vàng xao động là tối kỵ của kiếm đạo.

Kỳ Mộc Cách cùng nàng giằng co một phút, rốt cuộc nhịn không được mà ra tay trước, trường tiên liền vung đến trước mặt Hi Vận, nàng nhanh chóng lắc mình, đưa tay hướng đến dây đeo bên hông của Hi Vận.
Thấy rõ khí thế của Kỳ Mộc Cách, Hi Vận rất nhanh đã tránh đi trường tiên, thân người liền nhanh chóng cúi về phía trước, một tay đâm kiếm nghiêng về một bên, một tay nắm lấy cánh tay đưa về phía trước của Kỳ Mộc Cách, dùng sức vặn lại, gót chân ma sát với mặt đất.
Toàn trường yên lặng, chỉ thấy kiếm trúc của Hi Vận đã để ngay eo của Kỳ Mộc Cách.
“… Bộp bộp bộp ~” Thư Di cười vỗ tay, làm không tệ.
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, Khang Hi vừa vỗ tay vừa quát to một tiếng “Hay!” Những người còn lại cũng ủng hộ theo, tiếng vỗ tay vang lên ầm ĩ.
Kỳ Mộc Cách hoàn toàn ngây dại, cúi đầu cứng ngắc nhìn kiếm trúc đang để ngay bụng mình, lại quay đầu nhìn Hi Vận đứng bên cạnh, thì thào tự nói. “Không thể nào, không thể nào!” Vẻ mặt hoàn toàn là không tin.
Hi Vận nhẹ nhàng thu hồi kiếm trúc, thản nhiên nói: “Nếu như ngươi không phục, chúng ta có thể tỷ thí lại một lần.”
Toàn trường ồ lên.
Thập Tam vỗ trán, nói nhỏ: “Vận Vận thật sự là quá thành thực, nếu thắng thì tốt rồi, lại còn cho nàng cơ hội.”
Dận Chân liếc mắt nhìn hắn, khẽ lắc đầu, “Muội ấy muốn là Kỳ Mộc Cách thua tâm phục khẩu phục!”
Thập Tam ngây ngốc.
Hai người lại phân ra đứng ở hai bên lần nữa, lần này Kỳ Mộc Cách đã rút ra bài học, dùng sức trên chân, phi thân hướng đến Hi Vận, hai mắt Hi Vận sáng lên, nhanh chóng lắc mình, cũng không ngờ Kỳ Mộc Cách đã sớm có phòng bị, phất tay vung roi lên, khó khăn lắm mới dùng kiếm ngăn lại thế công của roi, Hi Vận hé miệng cười, lúc này mới đúng chứ, sức chiến đấu của đối phương càng mạnh, dục vọng đánh bại nàng càng tăng.
Kỳ Mộc Cách lơ đãng nhìn thấy nụ cười của nàng, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, ra tay càng thêm tàn nhẫn, trong lúc nàng nhấc chân muốn đá vào ngực Hi Vận, ánh mắt Hi Vận sáng ngời, đúng là hiện tại! Thân người nhanh chóng lui về phía sau vài bước, đùi phải nâng lên, dùng chân hóa giải đi sự tàn nhẫn trên đùi nàng, sau đó trong nháy mắt nàng muốn thu chân lại, thân thể Hi Vận xoay chuyển về bên phải, không đợi chân phải rơi xuống đất, chân trái đã nâng lên rất nhanh, hai chân giao nhau trên không trung, lợi dụng lỗ hổng lúc Kỳ Mộc Cách ngây ngốc, mu chân trái của Hi Vận đã đánh trúng má nàng, tiếp theo là quán tính toàn thân, đùi phải đảo qua rất nhanh, liền gác lên cổ Kỳ Mộc Cách.

Tất cả động tác làm liền một mạch, tốc độ nhanh đến khiến người ta hoa cả mắt, chỉ đợi bụi bặm đã ngừng lại, mọi người mới phát hiện lúc này Hi Vận căn bản là dùng bàn tay trần.
Tiếng vỗ tay như sấm.
Nhìn vẻ mặt cô đơn của Kỳ Mộc Cách, Hi Vận nhẹ nhàng để đùi phải xuống, không biết nên nói cái gì.
“… Ngươi thắng.” Kỳ Mộc Cách nhìn thẳng vào mắt Hi Vận, nghiêm túc nói.
“Ừ ~” Hi Vận gật đầu.
Thu hồi trường tiên, người nào đó khen từ tự đáy lòng. “Ngươi rất mạnh, ta tâm phục khẩu phục.” Nói xong cũng không đợi Hi Vận trả lời, đi thẳng xuống đài, quỳ trước mặt Khang Hi nói: “Kỳ Mộc Cách nguyện đánh cuộc chịu thua, tất cả nhờ Hoàng thượng làm chủ.”
Khang Hi híp mắt lại nhìn Hi Vận vẫn còn ngây ngốc trên đài, lại nhìn Kỳ Mộc Cách đang quỳ gối trước mắt một chút, rất lâu, trong sự chờ đợi khẩn trương của các phúc tấn mới mở miệng: “Truyền ý chỉ của trẫm, Mông Cổ quận chúa Kỳ Mộc Cách, tú ngoại huệ trung, thật vừa lòng trẫm, nay đem gả cho Thập A Ca Dận Hề làm sườn phúc tấn, ngày thành hôn định vào đầu tháng ba.”
Vừa dứt lời, Thập A Ca đã quỳ trên mặt đất cùng Kỳ Mộc Cách dập đầu nói: “Nhi thần/thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn!”
Hai mắt Thư Di khẽ lướt qua nhìn Qua Nhĩ Giai thị, cũng thấy nàng mang vẻ mặt phức tạp nhìn Hi Vận, a ~ qua lần này, chỉ mong nàng hiểu Hi Vận đã nhường nhịn thế nào, nếu là mình, hừ
~Cùng thời gian, Thanh Hư Quan
Thi Hạo Thiên khí định thần nhàn nhìn Ngọc Hư chân nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, một chút cũng không để ý mình đã đợi hơn hai canh giờ.
Cuối cùng, Ngọc Hư chân nhân mở mắt ra, hơi hơi thở dài, nói: “Thiên nhi, con thật sự là quyết tâm sao?”
“Đúng vậy!”

“Cũng được!” Ngọc Hư chân nhân nghe hắn trả lời như thế, khẽ gật đầu, nói: “Theo tư liệu lịch sử ghi lại, Kỳ Lân Môn có tất cả chín cánh cửa, tám cửa trong đó là cửa chết, chỉ có một cửa sống đi vào nội thất, ở cửa chết thì không chỗ nào là không có ám khí cơ quan, một khi mở ra, phàm là người đi vào thì đều không có khả năng sống, bởi vậy, chỉ có nhận đúng cửa sống mới được, mà chén ngọc Cửu Long, vừa vặn là vật dùng để nhận ra cửa sống, theo truyền thuyết, từ bốn hướng của ngọc bội được khắc hai con rồng, mà ở mép của ngọc bội cũng được khắc rồng xanh, vừa vặn tạo thành chín con rồng, bởi vậy trở thành chén ngọc Cửu Long. Khi chén ngọc được rót đầy nước, có thể nhìn thấy bộ dáng của tám con rồng chơi đùa dưới đáy nước.”
“Cái này có quan hệ gì với việc dò xét ra đúng cửa sao?” Thi Hạo Thiên khó hiểu.
Ngọc Hư chân nhân nhìn hắn, nói: “Thanh long trên tay cầm của chén có thể chỉ ra hướng của cửa sống.”
“Chỉ là, chúng ta không tìm được chén ngọc Cửu Long.” Thi Thế Kiệt khó khăn nói.
“Cho nên, các người chỉ có thể mạo hiểm tìm một người tinh thông dịch lý, thông qua bói toán mới tìm ra được cửa sống, phương pháp này mặc dù có thể tồn tại nguy hiểm nhất định, nếu xảy ra sai lầm, như vậy các người đều bị diệt toàn quân, bởi vậy, ta mới hỏi con, thật sự quyết tâm sao?”
Nghe vậy Thi Hạo Thiên bình tĩnh nhìn Ngọc Hư chân nhân, thong thả mà kiên định gật đầu.
“Như vậy, phải đi tìm người tinh thông dịch lý đi.” Ngọc Hư chân nhân xoay người phất tay với bọn họ, rõ ràng mang theo ý trục khách.
Thi Hạo Thiên cùng Thi Thế Kiệt nhìn nhau, cùng quay người ôm quyền thi lễ với ông, sau đó xoay người rời đi.
“Thiếu gia, chúng ta phải đi đâu tìm người như vậy? Hơn nữa suy tính người này phải còn vô cùng chuẩn xác mới được.” Đây chính là chuyện liều mạng, không thể qua loa chút nào.
Thi Hạo Thiên hơi trầm ngâm, hắn nhớ kỹ là nàng rất tinh thông phương diện này, nếu như…
“Đi Ung Vương phủ!”
Hả? Thi Thế Kiệt cả kinh, đi Ung Vương phủ làm chi?? Đợi đã, người kia không phải là ở trong Ung Vương phủ sao? Chẳng lẽ là thiếu gia muốn mời nàng sao?
Đêm khuya, Ung Vương phủ, Di Tâm Các
Dận Chân vừa mới vào sân, chỉ thấy tiểu nữ nhân nào đó đang ngồi trước lò lửa nghiêm túc quạt lửa.
“Nấu cái gì vậy? Thơm như vậy?”

Thư Di sững sờ, ngẩng đầu thấy hắn, cười liền nói: “Hầm cháo gà cho chàng, dùng để bổ thân thể.”
Cười khổ. “Hiện giờ nàng mới là người cần phải bồi bổ thân thể đi?”
“Ừ ~ cũng đúng, hai ta cùng nhau bổ là tốt lắm!” Thư Di suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nghiêm trang nói.
Đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của nàng, Dận Chân sủng nịch nói: “Làm bộ làm dáng cho ai xem đây?! Đi, về phòng thôi, để Anh Ca nhìn lửa, nhìn mũi của nàng xem, lạnh cả rồi!”
Nghe vậy Thư Di cười ấm áp, gật đầu, mặc hắn kéo đi vào phòng.
“Hôm nay là nàng chỉ chiêu cho đệ muội đi?”
“Chiêu gì chứ?”
Dận Chân xoay người, cười với nàng. “Chiêu để đối phó với Kỳ Mộc Cách đấy!”
“Vì sao hỏi như thế?” Thư Di đảo mắt, vui vẻ nói.
Kéo nàng lại, Dận Chân đặt mông ngồi lên ghế, bắt đầu phân tích. “Ai cũng đều thấy là Hi Vận không có chút nội lực nào.” Thư Di gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp. “Mà khinh công cùng nội lực của Kỳ Mộc Cách cũng không tệ, ngay từ đầu ta cũng lau mồ hôi thay cho Thập Tam đệ muội, nhưng lúc nhìn thấy nàng dụ địch xâm nhập liền hiểu rõ trận tỷ thí này là nàng thắng chắc rồi. Kỳ Mộc Cách quá cao ngạo, luôn nhận định mình là người thắng, lúc Hi Vận cố ý lộ ra sơ hở, nàng không chút suy nghĩ mà đâm đầu vào, hoàn toàn trúng kế, mất tiên cơ, vì vậy trận đầu nàng thua, mà trận thứ hai, thì hoàn toàn vì bối rối mà làm ình thất bại.”
Thư Di kéo cao khóe miệng, giơ ngón cái lên. “Lợi hại!”
“Như vậy, hiện tại có thể nói cho gia biết rốt cuộc là thế nào sao?” Dận Chân dịu dàng nhìn nàng, đoán không sai, mưu kế này là do tiểu nha đầu này nghĩ ra .
“Ai nha, chỉ là hôm qua dùng xong cơm trưa, chàng đi rồi, chúng ta cùng nhau suy nghĩ, nếu nói không cần chiến mà muốn người thua, tốt nhất là dựa vào sĩ khí, khí thế của quận chúa đó rất cao, vừa nhìn là biết người tự đại cuồng vọng, người như vậy nếu lúc tỷ thí mà bị kích thích, rất dễ dàng có bóng ma, nhất định là tự mình phủ nhận, vì vậy sẽ sinh ra bối rối, lỗ hổng sơ hở tự nhiên không ít ~ quan trọng nhất là nàng sẽ mất đi sức phán đoán ngày thường, cho nên ta nói với Hi Hi, đánh nhanh thắng nhanh! Thời gian càng ngắn, động tác càng đơn giản, đả kích càng trầm trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận