Edit: dark Angel
Beta:
Dận Tự khẽ nghiêng mắt phượng, cười. “Tứ tẩu liền khẳng định là ta sẽ nói sao?”
Thư Di từ chối cho ý kiến với lời của hắn, chỉ là quay đầu nhìn bên ngoài đình, thưởng thức cảnh đẹp biển hoa mai bay bay trong gió dưới ánh mặt trời. Không phải nàng làm bộ làm tịch, mà thật sự là Bát Bối Lặc này không cho nàng cảm thấy chút cảm động nào, cũng không có ý muốn phản bác, trong lòng Dận Tự run lên, hắn đã đánh giá thấp người nào đó. Thở dài một hơi, hắn vén vạt áo trước lên, bắt chước nàng ngồi lên ghế đá, Thư Di mới quay đầu về nhìn hắn, cười mỉa. “Muốn sao?”
Dận Tự lạnh nhạt cười một tiếng, không chút để ý tới vẻ châm chọc trên mặt nàng, phối hợp mà đem chuyện cũ nói tới. “Thân phận của mẫu phi ta, chắc tẩu đã biết?”
Thư Di gật đầu, xuất thân thấp kém hay sao.
Dận Tự chải tóc ra sau, híp đôi mắt xếch xinh đẹp lại, nói. “Vì xuất thân hèn mọn của bà, cho nên ta vừa mới ra đời, đã bị mang đến cho Huệ Phi nương nương nuôi dưỡng, khi đó bên cạnh Huệ Phi đã có một người rất được Hoàng a mã yêu thích – Đại Hoàng tử!”
Đại A Ca Dận Đề? Thư Di thầm gật đầu trong lòng, sách sử có ghi lại là hoàng đế Khang Hi vô cùng yêu thích Đại A Ca này!
“Lúc đầu ta cũng không biết Huệ Phi không phải là ngạch nương ruột của ta, mặc dù bà đối đãi với ta cùng Đại A Ca khác nhau, ta cũng chỉ cho là Đại A Ca chọc cho ngạch nương vui hơn so với ta mà thôi, trong lòng cũng xem bà cùng Đại A Ca trở thành người thân nhất của ta! Mãi đến lúc bốn tuổi, ta vì một khối ngọc bội mà sinh tranh chấp với Đại A Ca, lúc ấy Huệ Phi nghe xong cái gì cũng không hỏi mà trực tiếp phạt ta quỳ cả đêm ở từ đường, tẩu có biết ban đêm từ đường có bao nhiêu âm trầm kinh khủng sao?” Vừa nói Dận Tự ngẩng đầu nhìn Thư Di một cách xa xăm, tuy chỉ là liếc mắt cũng khiến Thư Di kinh hoàng khiếp sợ. “Ta khóc cầu Huệ Phi thả ta, nhưng bà ngay cả liếc mắt cũng lười! Khi đó ta mới cảm giác được có chút không đúng, vì sao ngạch nương không hỏi nguyên do mà chỉ trách phạt mình ta? Rõ ràng là Đại A Ca tranh ngọc bội với ta trước, ngạch nương bà chưa bao giờ ôm Tự nhi như ôm Đại A Ca, chưa từng có! Quế ma ma vẫn dạy dỗ ta rốt cục nhịn không được mà mang điểm tâm đến thăm ta, cũng là bà thầm nói cho ta biết, Huệ Phi chỉ là dưỡng mẫu của ta mà thôi!”
Thư Di nghe được hơi trố mắt, những lời nói nghe như lạnh nhạt thế này rốt cuộc ở trong lòng bao hàm bao nhiêu chua xót, huyết lệ, chỉ sợ chỉ có mình đương sự mới rõ ràng thôi! Một đứa trẻ bốn tuổi làm sao lại chịu phạt được một mình trong từ đường tối đen, lại làm sao mới có thể đối mặt với khổ sở khi nhận ra ca ca cùng ngạch nương mình luôn cố gắng thân cận cũng không phải là ruột thịt của mình?
“Ngẫu nhiên một ngày sau đó, ta gặp được Hoàng Quý Phi – Hiếu Ý Hoàng hậu ở ngự hoa viên, lúc ấy người đang mang theo Tứ ca ngắm hoa cùng Hoàng a mã, ba người bọn họ thoạt nhìn rất tốt đẹp, rất vui vẻ, phảng phất như một đôi vợ chồng ân ái bình thường đang mang theo con của bọn họ chơi đùa, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nụ cười an lành cùng sủng nịch trên mặt Hoàng a mã, một lát sau vẫn còn khiến ta ngây người, đến lúc ta hoàn hồn, trước mắt ta đã không còn thân ảnh của Hoàng a mã, cũng không có Tứ ca, chỉ có Đông Quý Phi cười dịu dàng với ta! Bà cười nói với ta: “Có phải Tự nhi không vui hay không?…”
Tiếng nói đột nhiên im bặt, Thư Di vội ngẩng đầu, cũng thấy được đôi mắt đỏ lên, trong lòng không khỏi thở dài, người quan trọng nhất trong Bát gia đảng trước mắt này kỳ thật là rất yêu Hiếu Ý Hoàng hậu rồi, cái loại quyến luyến cùng yêu thích như là của con đối với mẹ này lẳng lặng thổi qua, trong đình hoàn toàn yên tĩnh, trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng khẽ nức nở. Thư Di đột nhiên cảm thấy gió lạnh khiến nàng hơi run rẩy như mang thêm chút gió xuân ấm áp. Một hồi lâu, đợi đến lúc Dận Tự chỉnh lại tâm tình của mình, hắn khẽ cười với Thư Di, lại tiếp tục nói tiếp. “Sau hôm đó, ta thường xuyên lén chạy đến Cảnh Dương Cung, bởi vì Đông Hoàng hậu đã giao hẹn với ta, bà sẽ đợi ta vào xế chiều mỗi ngày ở cánh cửa đỏ ở phía sau Cảnh Dương Cung, bà giống như mà ngạch nương của ta, luôn chuẩn bị điểm tâm ngon cùng nước trái cây cho ta, lẳng lặng chờ ta, sau đó nghe ta nói cho bà nghe những chuyện vui trong ngày, nếu như có lúc ta bị các ca ca khi dễ, bà cũng sẽ đau lòng cho ta như Huệ Phi đau lòng Đại A Ca vậy…” Dận Tự khẽ hép hai mắt, cảm khái nói. “Đó là thời gian ngắn mà vui sướng nhất trong thời thơ ấu của ta.”
“Rất nhiều năm sau, khi Đông Hoàng hậu không có ở đây, mà ta cũng được trở về bên cạnh ngạch nương như ước nguyện, ta mới biết được, ngạch nương được phong làm tần phi cũng là chủ ý của bà, thậm chí bà còn vì ngạch nương mà ra mặt giáo huấn những người ức hiếp ngạch nương” nói tới đây, mặt Dận Tự đột nhiên hiện lên một vẻ áy náy, chỉ là Thư Di lúc ấy đang tập trung tinh thần lắng nghe nên cũng không thấy. “Đương nhiên, những điều này… cũng đều là ngạch nương nói cho ta biết!” Vừa nói, hai tay của hắn cũng chìa ra, cười. “Chuyện xưa của ta đã nói xong!”
Thư Di ngẩn người, sao hắn lại có thể nói ra ăn khớp thật khéo với Huệ Lan nói lúc trước thế này, chẳng lẽ Lương Phi thật sự không có quan hệ với chuyện này? Tất cả sự khẩn trương thất thố đều hoàn toàn là vì thấy được quan hệ với đại ân nhân vẫn luôn một mực trợ giúp bản thân? Nghĩ tới, Thư Di lại lần nữa nhìn vào hai mắt Dận Tự, sau đó phát hiện trừ sự trong suốt cũng chỉ là trong suốt, cũng không có lấy một chút giả dối, có lẽ hắn nói đều là sự thật…
Thấy khóe môi thư Di cong lên, Dận Tự dĩ nhiên hiểu nàng đã tin những gì mình nói, vì vậy nhẹ nhàng đứng lên làm động tác chào. “Giờ đã không còn sớm, hoa cũng đã ngắm, nói cũng đã nói, Dận Tự nên đi thỉnh an ngạch nương!”
Thư Di cũng đứng lên theo, hành lễ lại, nói: “Vậy nô tỳ cung tiễn Bát gia!”
Dận Tự khiêm tốn đỡ nàng, quay đầu nhìn Anh Ca đứng phía ngoài đình không xa, cười khẽ. “Tứ tẩu, cảm ơn tẩu!”
Nhìn thân ảnh màu trắng kia dần đi xa, Thư Di cười lắc đầu, Bát Hiền Vương này cũng có lúc thật đáng yêu! Vừa định quay đi, phía sau liền truyền đến tiếng vỗ tay ‘bộp bộp’, Thư Di cả kinh, liền quay đầu lại, một người đang nghiêng người tựa vào cột đình, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân, đôi mắt hoa đào cười như không cười, người này không phải là mỹ nam đã gọi nàng là tiểu sư muội hay sao?
Lời nói, bật thốt lên. “Sao ngươi cũng ở trong cung?”
Mỹ nam kia cười cười, trả lời một nẻo, “Tiểu sư muội đáng yêu, vì sao mỗi lần muội đều khiến sư huynh ta thất kinh nhỉ?” Vừa nói, cũng không thấy hắn di chuyển thế nào, thân thể trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt Thư Di, đưa tay khẽ vén lại mái tóc đen bay tán loạn trước mặt, nam tử cười đến quyến rũ vô cùng. “Nếu còn thật như thế nữa, vi huynh sẽ thật sự yêu muội nha ~”
Khóe miệng Thư Di khó nhịn mà co giật, rồi sau đó đưa tay rút tóc mình từ trong tay nam nhân ra, mặt không chút thay đổi nói. “Vì sao lại nói ta là tiểu sư muội của ngươi? Có chứng cớ gì? Đến tột cùng thì ngươi là ai?”
Nam tay ra tay nhanh như sét đánh, đợi đến lúc Thư Di phản ứng kịp, tay phải đã bị hắn nắm trong tay, cả kinh nói. “Ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha ~” nam tử cười cười, không chút để ý đến sự giãy dụa của nàng, đưa tay khẽ kéo tay áo của nàng lên, một đoạn cánh tay sen trắng như ngọc liền hiện ra trước mắt hai người, còn có vòng tay ngũ sắc ánh lên dưới ánh sáng chiều ta. “Có phải sư phụ của muội gọi là Huyền Hối hay không? Vòng trang sức này có phải là của lão nhân gia ông ta đưa uội hay không?”
“Ngươi cũng là đệ tử của hắn?”
Nam tử cong môi cười một tiếng, thoáng chốc phong tình vô hạn, trong lúc Thư Di say mê nhìn, hắn khẽ mở miệng. “Không sai! Ta tám tuổi đã theo ông ấy học võ, lúc mười lăm tuổi thì ông ấy đột nhiên biến mất không thấy mãi cho đến lúc gặp lại năm ngoái, ông ấy nói cho ta biết, sự tồn tại của muội.”
Thư Di suy nghĩ một chút, cười. “Vậy ngươi là ai?”
“Sách Lăng!”
Hai chữ lưu loát gọn gàng như con người của hắn, trong lòng bình tĩnh của Thư Di nổi lên sự rung động nhỏ, Sách Lăng… Là người lập gia đình cùng Thuần Quế Công chúa, được Khang Hi phong là Hòa Thạc Ngạch phụ, có phẩm cấp, ban thưởng ngang với bối tử – Sách Lăng?
“Hình như muội rất kinh ngạc?” Sách Lăng nhìn Thư Di một chút, vừa bị hắn dò hỏi như thế, Thư Di mới nhớ ra, người này công phu vô cùng quỷ dị, hơn nữa lại có thuật đọc tâm! Hơi thu lại sự kinh ngạc trong ḷòng, Thư Di cười cười, “Lần này sư huynh hiện thân không phải là để ôn chuyện cùng muội đi?”
Sách Lăng không nhịn được mà vỗ tay lần nữa, đi hai vòng quanh Thư Di để đánh giá nàng tỉ mỉ một phen rồi nói. “Ta thật sự là càng ngày càng thích muội! Nha đầu!” Sau khi nghe được tên hắn, một chữ cũng không hỏi vì sao hắn lại xuất hiện trong hoàng cung, nhưng lại là một bộ dáng ta biết ngươi, nhưng hắn nhớ kỹ, thân phận của hắn được giữ bí mật, Hoàng thượng cũng không nói cho bất luận kẻ nào, nói cách khác là hắn không có ai biết đến, trừ sư phụ của hắn cùng đương kim Thánh thượng ra!
Thư Di đảo mắt xem thường. “Đừng nói với ta là huynh không biết ta là Cách Cách của Ung Thân Vương phủ?!”
“Biết, nhưng điều này thì thế nào? Nam nhân Mông Cổ chúng ta không quan tâm điều này!”
…Ngươi không cần, ta quan tâm đấy! Ngươi chính là ngạch phụ tương lai đó! Thư Di cảm giác gáy mình nóng lên, tuy nhiên sau khi nhìn thấy ánh mắt hài hước của mỹ nam trước mắt, nàng đột nhiên hiểu, thì ra là người nọ đang giễu cợt nàng đây! Nhịn không được lại đảo mắt xem thường lần nữa, lần này Thư Di thật sự không còn lời nào để nói!
Nhận thấy được hình như đã đùa giỡn người nào đó hơi quá, cười cười nói: “Nha đầu, mới vừa rồi là Bát Bối Lặc phải không?”
“Thư Di, tên của ta, còn nữa, xin đừng đã biết rõ còn cố hỏi! Phương pháp chuyển đề tài như thế rất ~ tồi ~”
Lời nói không chút lưu tình khiến cho Sách Lăng xoa xoa mũi, xem ra tính tình của tiểu sư muội hắn thật không tốt rồi!
“Muội để cho nha đầu của mình ở bên ngoài coi chừng là không muốn để cho Bát Bối Lặc khó xử đi? Thật đúng là biết săn sóc!”
Trong lòng Thư Di khẽ rung động, khóe môi không nhịn được mà cong lên, hắn nhìn ra? Phức cảm tự ti cùng lòng tự ái của Dận Tự sẽ không cho phép hắn thẳng thắn nói với mình trước mặt hạ nhân! Cho nên nàng mới để Anh Ca ở bên ngoài canh chừng, cái này không tính là săn sóc, chỉ là một loại tôn trọng mà thôi! Nhưng những lời này cũng không cần phải nói trước mặt người này!
“Sư huynh, còn có chuyện gì khác sao? Nếu không, xin thứ lỗi Thư Di vô lễ, ta cần phải trở về!”
Lúc hai người đi ngang qua, Sách Lăng đột nhiên mở miệng, “Bát Bối Lặc muội cũng ít lui tới với hắn đi, lời của hắn chưa chắc cũng là thật!” Thân thể Thư Di hơi run, sau đó đi đến nơi hắn không nhìn thấy mà cười. Sách Lăng xoay người nhìn hướng nha đầu nàng đang đi lại, mà nha đầu đối diện nàng đang giậm chân, tựa như đang tả oán cái gì, Sách Lăng đột nhiên cười, bởi vì hắn thấy nữ nhân đó chỉ câu nói đầu tiên đã chế phục được tiểu nha đầu táo bạo này, gió nổi lên, thổi tung áo bào màu xanh của Sách Lăng, quay lưng lại, người nào đó ngồi lên vị trí mà thiếu nữ vừa ngồi, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ gõ lên bàn đó, nếu là người biết âm luật thì lắng nghe cẩn thận sẽ phát hiện, nhịp điệu ngón tay gõ lên chính là ca khúc hôm qua Thư Di vừa hát – [Nhân gian].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...