Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha


Edit: dark Angel
Ngoài cửa lớn, thật đúng là giống như lời của hai nha đầu này, trừ Na Lạp thị ra thì hầu như tất cả thiếp thất trong Ung Vương phủ đều đến đông đủ!
Sắc mặt Dận Chân nhìn không tốt lắm, lúc hắn hạ triều trở về, rõ ràng là nơi này một người cũng không có, chỉ trong thời gian thay y phục, ăn cơm thôi mà đã tới đủ rồi!
Thư Di thì rất hứng thú mà lướt mắt qua một cái, ôi ~ ngay cả Niên thị thân thể luôn yếu đuối nhiều bệnh, đóng cửa không thấy cũng đi ra, chậc chậc ~ thời tiết hôm nay mà lại ăn mặc ít như vậy, lúc này, mặt đã lạnh đến có chút tím tái rồi, khiến cho ngay cả nàng thân là nữ tử cũng cảm thấy không nỡ!
Sau khi Niên thị nhìn thấy áo lông cáo trên người Thư Di, càng thêm giận đến đỏ mắt!
Bách Hợp cùng ma ma có chút lo lắng nhìn Na Lạp thị vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhã thổi trà uống, sao phúc tấn lại không có chút nào sốt ruột vậy? Bách Hợp thật sự nhịn không được mà tiến lên hỏi: “Chủ tử, nếu chúng ta không đi ngăn cản, nếu Vương gia trách tội xuống…”
Na Lạp thị khẽ giương mắt nhìn nàng một cái rồi đặt chén trà xuống bàn, mở miệng nói: “Gấp cái gì, dù sao cũng phải để cho trò hề của các nàng diễn xong thì mới không phụ lòng ý tốt của các nàng dành ta à!”
Cả người Bách Hợp run rẩy, xong, phúc tấn tức giận!
Na Lạp thị đứng lên nhìn ra phía ngoài cửa, hừ lạnh. “Hừ! Thật sự là tính toán rất đúng, đem tất cả mọi người gọi đi, lại gạt ta? Cho rằng Ung Vương phủ là đại viện Niên gia của nàng? Cho dù ta cho qua, Vương gia cũng sẽ không để cho nàng làm xằng bậy như thế!” Vừa nói nàng quay đầu nhìn Bách Hợp cùng ma ma mà cười một tiếng, “Chúng ta cứ chậm rãi, đợi các nàng làm trò xong, sau khi Vương gia phát cáu thì đi, ta thật muốn cho các nàng biết đến, vị trí của Nữu Cỗ Lộc thị trong lòng Vương gia, đừng có mỗi ngày đều ngầm tính kế với ta.”

Bách Hợp liếc nhìn ma ma, cùng cúi đầu, không dám lên tiếng!
Cảnh thị thấy mặt Dận Chân lộ ra vẻ buồn bực, lập tức lui về phía sau, lặng lẽ giấu mình ở phía sau của Tống Cách Cách, sở dĩ nàng đi đến đây, chỉ là muốn xác định người Vương gia quan tâm hơn là ai, nếu không xem trò hay này, thật sự là lỗ vốn!
Thân mình Niên thị rốt cục cũng không chịu nổi được khí trời gió lạnh thấu xương, hơi hơi loạng choạng, tựa hồ lúc nào cũng có khả năng ngất xỉu, Tiểu Hỉ bên cạnh nàng thì vô cùng hoảng sợ, vạn phần cẩn thận mà nâng đỡ, chỉ sợ chủ tử của nàng không cẩn thận thì sẽ bị té ngã.
“…Vương gia…” Niên thị yếu ớt mở miệng, giọng nói đau thương mang theo vui mừng, khiến cho người nghe cảm thấy chua xót. Thư Di chờ mong nhìn nam nhân bên người, hắn sẽ có hành động kinh người gì đây? Trực tiếp bước đến ôm lấy? Hay là thầm đưa mắt ẩn tình thôi? Hay là dịu dàng an ủi? Mặc kệ là loại gì, kế hoạch hôm nay xuất môn của bọn họ cũng hoàn toàn bị nhỡ rồi đi?!
Tuy nhiên, ngoài dự kiến của mọi người chính là, Dận Chân chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn Niên thị một cái rồi lạnh giọng mở miệng. “Tiểu Hỉ!”
Niên thị kinh ngạc nhìn nha hoàn buông mình ra rồi quỳ rạp xuống đất, Vương gia gọi nàng làm chi?
“Có nô tỳ!” Tiểu Hỉ quỳ xuống tại chỗ trả lời.
“Ngươi có biết tội của ngươi không?”
Mọi người đều sững sờ, Tiểu Hỉ cũng ngẩn ra, tiếp đó dập đầu thật mạnh. Dận Chân lẳng lặng nhìn nàng một hồi, mãi đến khi trên mặt tuyết xuất hiện một mảnh đỏ sẫm thì mới mở miệng.

“Thân thể của chủ nhân ngươi suy yếu, ngươi không biết? Lại dám để cho nàng ăn mặc ít ỏi như thế đứng trong tuyết chịu lạnh? Nếu hôm nay gia không phạt ngươi, lần sau không biết ngươi sẽ xúi giục chủ tử làm ra hành động gì nữa đây! Người tới, kéo Tiểu Hỉ xuống, phạt đánh bốn mươi đại bản!”
Niên thị nhất thời bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thân mình không tự chủ được mà run rẩy, sao… Tại sao có thể như vậy?
Vài người tiến lên kéo Tiểu Hỉ đang xụi lơ trên mặt đất đi, Niên thị liền ngăn cản bọn họ. “Lớn mật! Ai dám mang nàng đi?”
Những người đó giống như là có tai như điếc, cứ thế rời đi!
Niên thị thấy thế, hoảng sợ quỳ gối trước mặt Dận Chân, khóc ròng nói: “Vương gia, thần thiếp biết tội, cầu ngài tha cho Tiểu Hỉ đi!”
Dận Chân đến nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, dùng một ánh mắt bảo Đa Tể, “Mau đưa Niên thị trở về, mời thái y đến xem sao, thân thể nàng yếu đuối, lần này lại phải đứng lâu như vậy, sợ là phải tĩnh dưỡng mấy ngày!”
Đa Tể gật đầu, đi qua đỡ Niên thị sắc mặt xám như tro tàn! Trong lòng mọi người đều hiểu, Niên thị bị cấm túc!
Thư Di nhìn chỗ vừa rồi Tiểu Hỉ mới dập đầu, chỉ thấy máu đã tụ lại thành một mảng lớn, trên mặt tuyết trắng xóa thì rất là chói mắt! Nha đầu kia cũng thật đáng thương, nếu là nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để Anh Ca phải chịu khổ thế này!
Đợi đến khi Niên thị đã được đỡ rời đi, những người còn lại đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều mờ mịt không biết làm sao! Cuối cùng Lý thị cũng đi ra, cười nói: “Hy vọng lần này Vương gia cùng Nữu Cỗ Lộc muội ra ngoài chơi vui vẻ chút! Nữu Cỗ Lộc muội nhớ phải chăm sóc tốt cho Vương gia nhé!”

Mọi người đều gật đầu theo, đồng loạt nhìn về phía Thư Di. Thư Di thoáng sững sờ, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, sau khi giả vờ nghiêm tiếp gật đầu đáp ứng, nàng nhìn nam nhân vẫn đang trầm mặc bên cạnh, hiện tại nàng lại có thêm vài phần hảo cảm với hắn nữa rồi!
Dận Chân vừa định nói chuyện, liền thấy Bách Hợp đang đỡ Na Lạp thị chậm rãi đi tới, mà Na Lạp thị còn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, Dận Chân thấy thế, vội vàng đón lấy, ân cần hỏi: “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?”
Mọi người cũng đồng thời tiến lên thăm hỏi. Bách Hợp cúi người trả lời: “Vương gia, sáng nay lúc phúc tấn thức dậy thì cảm thấy trong người không khỏe, vốn nô tỳ muốn báo cho Vương gia, nhưng là phúc tấn không cho, nói sợ ngài lo lắng, mới vừa rồi lại nghe bọn hạ nhân đi qua nói các chủ tử đang đứng ở cửa, khí nộ công tâm, gắng gượng đứng lên, nhất định phải đến đây nhìn xem!”
Những người khác nghe vậy, đều cúi đầu!
Na Lạp thị bất mãn nhìn nàng, “Ngươi đúng là lắm miệng!”
Dận Chân hiểu rõ cười cười, “Thôi, cũng không còn chuyện gì, trong thân người nàng khó chịu, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, chuyện lần này gia sẽ không trách nàng! Hôm nay gia mới biết khó xử của nàng, thật khó cho nàng khi cả ngày phải hao tâm tốn sức vì chuyện lớn nhỏ trong phủ, nàng vất vả!”
Na Lạp thị cảm kích cười cười với hắn. Dận Chân xoay người lại, phân phó với đại tổng quản Cao Phúc: “Đi mời thái y trong cung đến đây, để nhìn phúc tấn một cái cho thật tốt!”
Cao Phúc trả lời rồi rời đi!
Na Lạp thị cười nhìn Thư Di đứng bên cạnh. “Muội muội trang điểm lên trông thật là xinh đẹp!” Vừa nói vừa quay đầu hỏi Dận Chân, “Gia, xe ngựa đều đã chuẩn bị tốt rồi chứ? Giờ cũng không còn sớm, ngài cùng muội muội nên xuất phát thôi!”
Dận Chân gật đầu, vỗ nhẹ nhẹ lên tay nàng, nói: “Đều thỏa đáng rồi, nàng trở về nghỉ cho khỏe đi!”
Na Lạp thị gật đầu đáp ứng xong cũng không rời đi!

Dận Chân thấy thế cũng không thể làm gì khác hơn là kéo tay Thư Di đi ra trước cửa phủ, đến lúc hai người lên xe ngựa, Dận Chân vén rém, ló đầu ra nói: “Trở về đi thôi!”
Lúc này Na Lạp thị mới mang theo mọi người rời đi!
Dận Chân kéo Thư Di đến bên người, “Vì sao mới vừa rồi lại dùng loại… ánh mắt này nhìn gia? Chẳng lẽ nàng cho rằng gia sẽ nuốt lời hay sao?”
Thư Di thoáng sững sờ, thì ra hắn đã phát hiện ra mình len lén nhìn hắn!
“Không có, ta chỉ là phỏng đoán chàng sẽ làm như thế nào! Đáng tiếc, chàng lại không diễn giống như kịch bản mà ta đặt ra, khiến cho ta cực kỳ thất vọng!” Thư Di giống như rất bất đắc dĩ mà xòe tay ra
~“A? Nhưng sao gia lại cảm giác được nàng chắc chắn là gia sẽ không mang nàng đi!” Dận Chân đuổi sát không tha.
Thư Di giật mình không thôi với sức quan sát sắc bén của hắn, liền tiến đến gần bên hắn mà nịnh nọt nói: “Sao có thể, ngài là ai vậy, nô tỳ làm sao dám chất vấn lời nói của ngài? Loại chuyện nuốt lời này sẽ không bao giờ xảy ra trên người ngài!”
Dận Chân không nói gì nhìn nàng lẩm bẩm, đưa tay kéo nàng vào lòng mà ôm thật chặt, “Biết gia sẽ không nuốt lời là tốt rồi! Gia đã nói qua thì tuyệt đối sẽ giữ lời!”
Người cùng trái tim của nàng, gia xác định phải có rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui