Edit: dark Angel
Beta: minhminh
Thư Di các nàng há hốc mồm, trơ mắt nhìn hai người đi vào, gần đây lưu hành việc đứng ở vách tường nghe lén sao?
Ánh mắt nguy hiểm của Dận Chân thì dừng lại hai người đang nằm chung một chỗ trên giường, ánh mắt lạnh lùng khiến cho Hi Vận không tự giác mà đứng dậy mang hài xuống giường!
Khí lạnh lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, khiến cho Hi Vận lại hoài nghi là luồng khí lạnh khi nãy có phải là ảo giác của nàng hay không. Thập Tam giống như có điều suy nghĩ nhìn Thư Di đang lạc vào cõi thần tiên trên giường, thay đổi lại nữ trang thì dung nhan của nàng quả thật là động lòng người, khó trách Tứ ca lại mê muội nàng như thế.
Dận Chân chỉ vào nhuyễn tháp ý bảo Thập Tam bọn họ ngồi xuống, bản thân thì bước tới ngồi xuống bên giường, tỉ mỉ nhìn chân phải của Thư Di, sau đó cẩn thận ngồi xuống giường. Hi Vận vẫn luôn nhìn chăm chú vào động tác của hắn thì nhịn không được mà quay lưng đi len lén che miệng cười. Thư Di cũng bị hành động của hắn làm ặt đỏ bừng.
“Tứ ca, tổn thương của tiểu Tứ tẩu không có gì đáng ngại chứ?” Thập Tam trông rất nghiêm túc mà hỏi.
Dận Chân không được tự nhiên ân một tiếng rồi mở miệng: “Chiều nay các đệ ở lại phủ dùng bữa rồi hãy đi!”
Trong lòng Thập Tam cười thầm không thôi, Tứ ca vậy mà lại chủ động đổi đề tài!
“Gia, vậy chúng ta dùng bữa tại Di Tâm Các được không? Thần thiếp còn muốn cùng Thư Di trò chuyện nhiều hơn đây!” Hi Vận chờ mong nhìn Thập Tam! Khinh thường, mới vừa rồi còn để mình khóc than, lần này phải ăn cho cậu nghèo!
Thập Tam nghe xong cũng mong đợi mà nhìn thẳng vào Dận Chân. Thư Di cũng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, ta van ngươi, ngàn lần vạn lần đừng đáp ứng a!
Tuy nhiên, hai chữ ‘không sao’ đã trực tiếp tuyên án tử hình cho Thư Di! Nàng cắn răng trừng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Hi Vận.
“Ai ~ đáng tiếc, lần này không được ăn cổ lão nhục mà Thư Di sở trường nhất rồi!” Hi Vận tiếc nuối lắc đầu.
“Cổ lão nhục?” Thập Tam kinh ngạc! Tứ Tứ cũng ngạc nhiên nhìn nàng.
“Ân, đem thịt cắt thành từng miếng, ướp muối rồi đem chiên, sau đó đem nước của củ súng thoa vào, thịt như thế, chua ngọt thật ngon miệng, miếng thịt trắng mịn, hơn nữa còn ngoài nóng trong mềm, ăn cực kỳ ngon!
Hai người nghe xong, đồng loạt nhìn về phía Thư Di. Bị ánh mắt sáng quá mức của bọn họ hù dọa, Thư Di chui vào trong chăn, hiện tại nàng thật muốn chạy nhanh đến mà che cái miệng gây họa của nàng ấy lại!
“Thì ra tiểu Tứ tẩu còn cất giấu tuyệt kỹ đây!” Thập Tam cũng muốn nếm thử cổ lão nhục mà Vận Vận nói đến tột cùng là có mùi vị như thế nào!
“Đúng vậy đúng vậy? Thần thiếp thật đúng là hâm mộ Tứ gia có lộc ăn như vậy đây!”
Lời nói của Hi Vận khiến Dận Chân đang cười nhạt thì mặt liền biến thành đen, trời mới biết, hôm nay hắn cũng là lần đầu tiên nghe thấy loại thức ăn như thế, hơn nữa… Tầm mắt dừng ở trên mặt Thư Di đang có chút chột dạ, Dận Chân khẽ thở dài một hơi, chung quy là nàng đối với hắn vẫn còn rất xa cách, khiến hắn không cách nào tới gần được!
Bởi vì Dận Chân trầm mặc, trong phòng liền lâm vào yên lặng cứng đờ, lúc này Hi Vận mới hiểu rõ vẻ mặt không sao cả của Thư Di mỗi lần nói tới Tứ Tứ, thì ra là tình cảm của hai người bọn họ căn bản là không có tiến triển a!
“Ách, được rồi, vừa rồi ở ngoài phòng nghe thấy tiếng hai người nói giỡn, trò chuyện cái gì, mà vui vẻ như vậy?” Thập Tam cuống quýt ‘cứu trận’.
Hi Vận nhận được ánh mắt của Dận Tường đưa tới, liền cười nói: “A? Oh, ha ha ~ Thư Di kể cho thần thiếp nghe là bài từ đâu đến!”
Khóe miệng Thư Di thoáng co quắp, thật có bài a!
“Đúng không?” Thập Tam ngẩn người, ngược lại nhìn về phía Thư Di, “Tứ tẩu cũng biết bài?”
Thư Di cười khan hai tiếng, “Không tồi!”
“Vậy lúc đại thọ của Đức Phi nương nương, Tứ tẩu cần phải chơi vài ván với bà, nghe nói nương nương trong cung rất thích đây!”
…Này là muốn mang đá đập vào chân mình hay sao?
Trong lúc cảm khái, Anh Ca đi vào từ bên ngoài nói: “Vương gia, thức ăn đã chuẩn bị tốt rồi!”
“Thập Tam, hôm nay Tứ ca cùng đệ uống vài chén!” Dận Chân dẫn đầu đứng lên, bắt chuyện.
“Tốt! Hôm nay chúng ta không say không về!”
Hi Vận giúp Anh Ca đỡ Thư Di, nàng ngượng ngùng nói nhỏ vào tai Thư Di: “Xin lỗi a!”
Thư Di nhẹ nhàng điểm điểm chóp mũi của nàng, khẽ lắc đầu, Hi Hi thẳng tính này a, sau này tiến cung rồi, đừng gây ra tai họa gì mới là tốt!
Trên tiệc tối, các nam nhân uống rượu thỏa thích, các nữ nhân còn lại là ngồi một bên vừa cùng uống vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một bữa cơm lộ ra vẻ ấm áp hài hòa khác thường.
“Cậu nhìn xem, có phải hiện tại chúng ta có cảm giác hai nhà tụ họp hay không.” Hi Vận nói nhỏ. Vừa nói đã bị người nào đó nói ra một câu sát phong cảnh.
“Nếu như không phải lo lắng trong nhà có nữ nhân khác!”
Liếc nàng một cái, “Mất hứng!”
“Sự thật a!”
“Ăn cơm của cậu đi!”
“… Rõ ràng là cậu hỏi trước!”
“…”
Sau khi cơm no rượu say, Thập Tam cùng Tứ Tứ đứng một bên nhìn hai tiểu nữ nhân có vẻ lưu luyến không rời.
“Tứ ca, mới vừa rồi Vận Vận không nói thật, rõ ràng là các nàng đang điều tra chuyện của Hiếu Ý Hoàng hậu.”
Dận Chân nhìn gương mặt đỏ bừng của Thư Di, nói nhỏ: “Ta cũng rất ngạc nhiên. Nhiều năm qua ta không tra ra được tột cùng chân tướng là cái gì!”
“Ý của Tứ ca là?”
“Giúp nàng!”
Thập Tam cả kinh, “Chẳng may Đức Phi nương nương thật sự có liên quan đến chuyện này…”
Dận Chân suy nghĩ một hồi, “Hoàng ngạch nương có công ơn nuôi dưỡng với ta! Ân dưỡng lớn hơn ân sinh!”
Thập Tam trầm mặc, hiềm khích của Tứ ca cùng Đức Phi trong lúc đó đã thâm căn cố đế rồi!
Bên này:
“Thư Di a, lần này mình chỉ thấy được mặt của Na Lạp thị, ngay cả Niên quý phi nổi danh như vậy cũng không nhìn thấy, thật sự là đáng tiếc a!”
Thư Di lảo đảo trả lời: “Ân ~ thế nhưng là một đại mỹ nhân!”
“Đẹp hơn cả cậu?”
“Đương nhiên, chỉ là, mình cảm giác không đẹp như cậu!”
“Ha ha ~ cám ơn khích lệ của cậu! Cậu không sao chứ? Sao cứ lắc lư a? Uống nhiều quá?”
“Ách ~ có thể!”
“Tốt lắm, mình phải đi! Có rảnh rỗi sẽ trở lại thăm cậu!”
“Ai ~ cũng đừng tới, tới thêm mấy lần nữa, mình thật sự sẽ phải ra ngoài xin ăn!”
“Lòng dạ hẹp hòi! Mình vẫn cứ đến ăn của cậu! Nhìn cậu như vậy căn bản là không say, hừ!” Nói xong, Hi Vận cũng không đợi nàng trả lời, trực tiếp đi lại với Thập Tam!
Thư Di híp mắt nhìn bóng lưng nàng, thì thào tự nói: “Kỳ quái, sao lại có hai Hi Hi?”
Trên xe ngựa.
Thập Tam kéo Hi Vận đến hỏi: “Mới vừa rồi sao lại chuốc rượu tiểu Tứ tẩu a? Ta nhìn nàng cũng đứng không vững!”
Hi Vận quay lại ôm lấy lưng hắn nói: “Bởi vì thiếp rất hạnh phúc, cũng hy vọng nàng có thể hạnh phúc giống thiếp! Tứ gia là một người không tệ, thiếp muốn giúp bọn họ! Chàng không muốn sao?”
Thập Tam không trả lời, chỉ là hai tay ôm nàng thật chặt!
Di Tâm Các.
Dận Chân nhìn cái đầu nhỏ đang nằm thẳng trong lòng hắn, không tiếng động thở dài, tối nay lại là một đêm không ngủ a! Hắn đem nàng kéo vào trong lòng, nhìn dung nhan ngủ say của nàng, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt của Lý thị, trong lòng có một ý nghĩ mãnh liệt nảy mầm: nếu như, mang thai chính là nàng thì thật tốt! Hài tử của bọn họ, chỉ là suy nghĩ cũng khiến hắn tràn đầy vui sướng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...