Đừng Thấy Người Ta Cúi Đầu Mà Khinh Nha


Edit: dark Angel
Beta: troi0dat0oi0
Đa Tể đi rồi, Thư Di gọi Anh Ca phân phó: “Đi hỏi Đại tổng quản xem chỗ của ông ta có hoa nhài và hoa oải hương hay không, nếu có thì đem lại đây, nếu không có, đưa ít bạc nói ông ta sai người đi ra ngoài mua một ít!”
“Cách Cách cần những hương liệu đó làm cái gì? Chúng ta không dùng túi thơm mà!”
“Vừa rồi Thúy Châu đã nhắc nhở ta, mùa hè nhiều muỗi, bệnh sốt rét chủ yếu do muỗi đốt mà lây truyền. Dùng những hương liệu đó làm túi thơm cho trẻ con trong phủ đeo, dự phòng một chút!”
“Vậy để nô tì đi nói với tổng quản!”
“Đi đi!”
Đêm đó, Thư Di cùng Anh Ca chong đèn làm mấy túi thơm, sáng sớm ngày hôm sau đem đưa cho Na Lạp thị và Lý thị mỗi người một cái. Na Lạp thị nhận túi thơm, đeo luôn cho Hoằng Huy. Lý thị thì nói sau khi trở về sẽ đeo cho Nhị A Ca. Thư Di gật gật đầu, cũng không để ý!

Vài ngày sau có tin Nhị A Ca Hoằng Quân bệnh tình nguy kịch. Thư Di cả kinh, vội vàng cùng Anh Ca đi đến chỗ ở của Lý thị – Ninh Hinh Cư. Lúc này, Ninh Hinh Cư là một mảnh hỗn loạn. Tiếng khóc của Lý thị, tiếng mọi người ồn ào không dứt bên tai. Thư Di nhíu mày, đi vào buồng trong!
Cảnh thị thấy nàng vào, kéo sang một bên nhỏ giọng nói “Tình hình này có vẻ không hay rồi!”
Thư Di khó hiểu hỏi “Tỷ tỷ cũng biết là bệnh gì à?”
“Thái y nói là bệnh sốt rét! Đang nghĩ biện pháp! Chúng ta chờ xem!”
Cảnh thị vỗ vỗ tay nàng nói. Thư di gật đầu, trong lòng đã có chút hoang mang. Việc này xảy ra cũng thật khéo, hôm kia nàng mới vừa tặng túi thơm, hôm nay Nhị A ca liền bị bệnh? Trong lòng tuy có chút hoài nghi, Thư Di vẫn sai Anh Ca đi nói với thái y thử dùng canh ky na xem!
Nhưng mà, thân thể Hoằng Quân vốn yếu ớt, lần này bệnh lại nặng, không đợi mua được canh ky na, hắn đã tắt thở. Lý thị như ngây như dại, gắt gao ôm thân thể Hoằng Quân, không ngừng lặp đi lặp lại: “Con của ta đang ngủ! Con của ta đang ngủ! Con của ta đang ngủ!…” Cho dù Na Lạp thị khuyên nhủ như thế nào, nàng cũng không buông tay. Thư Di đi đến gần, cẩn thận đánh giá trang sức trên người Hoằng Quân, phát hiện không có túi thơm nàng làm, trong lòng minh bạch. Lần này sợ là Lý thị thông minh quá lại bị thông minh hại! Cảm thán một phen, Thư Di trở lại gian ngoài, chỉ thấy Niên thị được nha đầu giúp đỡ đang từ từ đi vào!
Thư Di nhanh chóng bước lên hành lễ, nàng cười híp mắt nói: “Muội muội đa lễ!” Thư Di cũng không nói thêm gì, lùi lại ở góc nhà, lại phát hiện nàng ta không vào trong, chỉ ngồi trên giường êm, nhàn nhã uống trà, vẻ mặt tràn đầy đắc ý!
Ước chừng sau thời gian một nén nhang, Na Lạp thị phái người ra giải tán mọi người. Niên thị đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng, mang theo nha hoàn sải bước bỏ đi. Cảnh thị quay sang nói với Thư Di: “Muội muội, chúng ta cũng đi thôi!”
“Vâng”
Hai người cùng nhau rời Ninh Hinh Cư.
“Muội muội vào phủ cũng đã mấy ngày, tỷ tỷ luôn muốn cùng muội hàn huyên tâm sự, nhưng chưa cơ hội!”
Thư Di cười khổ, nàng vào phủ được vài ngày liền bị cấm túc, làm sao có thể có cơ hội chứ!
“Ta thấy được bệnh Nhị A Ca lần này có chút kỳ quặc! Muội muội cảm thấy thế nào?”
Biết Cảnh thị nói thế là có dụng ý khác, Thư Di cười cười, “Tỷ tỷ, những lời này nên nói với phúc tấn, nói với muội thì có ích lợi gì?”
“Aizz…, ta cũng hồ đồ rồi. Thôi, hay là muội muội đến chỗ tỷ tỷ một chút?”

“Lần sau đi, lần sau muội nhất định sẽ đi quấy rầy tỷ tỷ!”
“Vậy. . . Cũng được!” Cảnh thị nghe nàng từ chối, sắc mặt không tốt lắm nhìn Tây viện một chút, “Muội muội mau vào đi!”
Nhìn thấy Thư Di đã đi xa, nha hoàn phía sau Cảnh thị mở miệng: “Chủ tử, vì sao Nữu Cỗ Lộc chủ tử lại một mình ở tại Tây viện? Điều này là không hợp quy củ!”
Cảnh thị nhìn nàng một cái, “Không hợp quy củ? Trong phủ này, lời của Vương gia chính là quy củ. Sau này, việc không hợp quy củ sợ là lại càng nhiều hơn!”
Tháng mười, đoàn người Dận Chân quay về kinh phục chỉ. Bởi vì trị thuỷ có phương pháp, Thánh Thượng mừng rỡ, thăng Ung Quận Vương lên làm Thân Vương, Thập Tam A ca làm Bối lặc. Cũng trong đêm đó, ở trong thư phòng, Đa Tể kể cho Dận Chân nghe tường tận về chuyện canh ky na và chuyện của Hoằng Quân.
“Đa Tể, ngươi thấy chuyện Nhị A Ca như thế nào?” Nghe kể xong, Dận Chân nhẹ nhàng gõ bàn, thờ ơ hỏi.
“. . . . Thuộc hạ cho rằng Nhị A ca bị bệnh lần này có chút quái dị!” Đa Tể khom lưng cung kính trả lời.
“Hử?” Dận Chân xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. “Nhị A Ca là không cẩn thận bị lây bệnh sốt rét, ngươi nhớ chưa?”
Thân hình Đa Tể khựng lại một chút, sau đó lập tức cúi đầu trả lời “Vâng, thuộc hạ nhớ rồi!”
“Ừ, đi đi!” Dận Chân thấy hắn đã hiểu ý, khoát tay cho hắn lui ra, sau đó vô lực ngã ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm cây nến trên bàn đến ngây người. Ánh mắt thâm trầm mà chứa đầy bi ai đau đớn.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa ngại ngừng lộ ra khuôn mặt tươi cười thì Thư Di đã tỉnh. Anh Ca vô cùng kinh ngạc, không phải chủ tử nàng luôn coi chiếc giường là lẽ sống sao? Sau một lúc lâu im lặng, nàng hỏi “Cách Cách, ngài không thoải mái chỗ nào sao? Tìm đại phu nhìn một cái nha?”

Thư Di tức giận liếc nàng một cái, tâm bệnh, đây là tâm bệnh! Tìm đại phu có ích lợi gì chứ?
“Cách Cách?”
“Ngươi lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một lát!” Thư Di bộ dạng uể oải hướng nàng khoát tay, khiến mấy lời nàng sắp sửa phun ra phải nuốt lại. Hành động khác thường của Thư Di khiến Anh Ca càng thêm sợ hãi. Cách Cách tư trước đến nay đều ăn ngon ngủ ngon, sống vô tâm vô phế, vậy mà cũng có lúc muốn yên tĩnh sao? Chẳng lẽ là thiên cẩu thích ăn ánh trăng*? Không được, phải tìm Thúy Châu bàn bạc một chút.
* Ẹc ẹc, cái này đã dò GG mà không ra, thấy là để chỉ hiện tượng nguyệt thực. Mình nghĩ chắc là để chỉ sự bất thường. Có ai biết nghĩa cái này thì chỉ mình với!
Trong phòng, yên lặng không tiếng động, chỉ là. . .
“Aizz…” Hoằng Quân lại chết lúc này? ? Không phải hắn chết cùng lúc với Hoằng Huy sao?
“Aizz…” Xem ra chuyện nàng xuyên qua cũng làm nên chút hiệu ứng hồ điệp* a!
*Hiệu ứng hồ điệp (hiệu ứng cánh bướm – mình để hán việt cho nó hay >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận