Đừng Sờ Tảng Đá Lung Tung FULL
A Ương vừa thẹn vừa tức, thầm nghĩ lần trước cậu chỉ tò mò thôi chứ mầm đá kia đâu có gì hiếm lạ.
Nhưng sức cậu không bì được với Nhai Thạch, sau mấy lần vùng vẫy thì quần bị đối phương kéo xuống một đoạn làm cả mặt cậu đỏ bừng, vành mắt cũng đỏ lên vì sợ, liều mạng muốn kéo quần lên lại.
Một tay thiếu niên ôm eo A Ương còn tay kia cầm dương v*t lộ ra ngoài của cậu.
"Cậu làm gì vậy!" A Ương rùng mình đẩy tay Nhai Thạch muốn đứng lên, "Đừng bóp nữa......"
Không đẩy được nên cậu thử đánh đối phương nhưng tảng đá kia hoàn toàn chẳng biết đau mà còn tưởng cậu đang đùa giỡn.
Nhai Thạch bắt chước động tác lần trước của A Ương, vừa sờ mầm cậu vừa cọ xát vật của mình giữa hai đùi A Ương đang kẹp chặt, vật thô cứng của hắn không ngừng đụng chạm ma sát với A Ương.
A Ương xấu hổ cực kỳ, nhắm tịt mắt không dám nhìn hai người cọ nhau bên dưới.
Cậu muốn bảo Nhai Thạch dừng lại nhưng kết quả bị lạc giọng nên nghe như đang làm nũng.
Không chừng lát nữa sẽ được về......
Mai mốt cậu không tới đây ngồi lên tảng đá này là được rồi!
A Ương đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cảm thấy phía trước hơi nhói, cậu mở mắt ra thấy một sợi dây leo cực mảnh chui ra từ tay áo đối phương, sau khi quấn quanh dương v*t non nớt của cậu thì đột ngột đâm vào lỗ tiểu.
Á!
A Ương đau đớn kêu lên rồi đưa tay kéo nó ra nhưng dây leo kia càng chui vào sâu hơn, cậu vừa hơi có cảm giác thì đã bị chặn ngang, quả thực chẳng dễ chịu chút nào.
"Đau......" A Ương không nhổ được dây leo, hai giọt nước mắt ứa ra, giữa bẹn đùi bị mài vừa đau vừa rịn đầy mồ hôi, "Đừng, cậu thả tôi ra đi! Tôi phải về......"
Kết quả càng có thêm nhiều dây leo mảnh mọc ra quấn chân cậu rồi lột phăng quần cậu ném tới chỗ đất trống phía xa.
"A Ương......" Thiếu niên dụi vào cổ cậu rồi nắm khuỷu gối bắt cậu banh chân ngồi trên đùi hắn, vật cứng rắn kia lại chĩa vào giữa cặp mông mềm mại của cậu.
A Ương càng sợ hơn, cậu thở hổn hển, bị dọa cho mắc tiểu.
Khi sợi dây leo mảnh kia chui vào hết thì rót một chất dịch vừa lạnh vừa nhớt vào bên trong.
......!Là gì vậy chứ!
Cậu khóc nấc lên, muốn tiếp tục kéo dây leo ra nhưng vật kia như có sự sống liên tục đâm rút bên trong.
A Ương vừa đau vừa trướng, còn cảm nhận được một luồng nhiệt kỳ quái.
Cậu muốn cuộn mình lại nhưng bị Nhai Thạch ôm chặt eo nên không thể không dựa vào ngực đối phương.
Khi cậu cảm thấy mình hết chịu nổi, dây leo mảnh đột ngột bị rút ra làm cậu không kịp phản ứng, nước tiểu cố nhịn nãy giờ lập tức phun trào.
A Ương cảm thấy chuyện này quá mức xấu hổ, cậu không thể chấp nhận mình tè dầm ngay tại chỗ này nên sau khi định thần thì cố gắng nín lại.
"A Ương tiểu rồi," Nhai Thạch nói, "A Ương thoải mái không? Tôi thích nhìn A Ương đi tiểu lắm."
......!Tên này đang nói gì thế!
A Ương chưa bao giờ trải qua chuyện này, đầu óc nóng lên, muốn thừa dịp Nhai Thạch thả lỏng tay tranh thủ chạy đi, kết quả sau khi rút ra đối phương nằm đè lên lưng cậu, vật thô to kia chĩa vào giữa mông, khi cậu bò tới trước nó cũng theo sát rồi chen vào một đoạn ngắn.
Eo cậu hơi ưỡn lên vì đau, hai tay bấu chặt đất bùn nức nở xin tha.
Bà nội nói đúng, cậu sẽkhông sờ thực vật lung tung nữa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...