Sở Ngôn Hàm cố gắng đứng bên ngoài bình tĩnh hơn một chút. Vì lúc này có ai hiểu được ảm giữa vui sướng của anh chăng?
Nó cứ lâng lâng, đến khó tả! Cuối cùng cô và anh cũng có con rồi! Anh sắp làm ba rồi?
Anh vui không thể tả siết. Đôi chân anh cứ run lẩy bẩy, chưa bao giờ anh như vậy cả, tay anh vuốt vuốt lòng ngực lại, hít thở đều đặn, sau đó mới mở cửa đi vào với vợ yêu của mình.
Song Thuần nằm chờ anh đã một lúc lâu, vì cô không hiểu lí do tại sao anh đi ra nói chuyện với Trịnh Lãm lại lâu đến như vậy?
"Hàm? Có phải em có bệnh gì nặng lắm đúng không? Có phải em sắp chết rồi hay không?"
Sở Ngôn Hàm ngồi xuống giường, cầm lấy tay cô nhấc lên, đôi môi mỏng chạm nhẹ vào mu bàn tay, nói:"Em vẫn bình thường, chỉ có điều....."
Sở Ngôn Hàm muốn tạo cho cô một chút bất ngờ nên cứ mập mờ khiến cô thấy bồn chồn đến lạ.
"Có điều gì vậy anh? Anh mau nói đi, đừng làm em sợ nữa".
Sở Ngôn Hàm xoa đầu cô:"Bà xã, em có thai rồi, chúng ta sắp làm ba, làm mẹ rồi, em có vui không?"
"Em, em có con rồi sao?"_Song Thuần không tin vào tai mình, cô ngớ hỏi lại lần nữa. Mong rằng bản thân không nghe nhầm.
Sở Ngôn Hàm gật đầu chắc nịch:"Là thật đấy vợ, Trịnh Lãm đã khám rất kĩ càng và nói lại với anh, anh ban đầu cũng như em, cứ hiểu nhầm rằng không có, nhưng mà đó là sự thật, em sắp làm mẹ, anh thì sắp làm ba rồi,em thấy có vui không?"
Song Thuần cười trên nét mặt có chút u buồn:"Anh à? Đôi chân của em đi lại bất tiện như vậy, bây giờ còn có thai, không phải sẽ làm cho gáng nặng của anh ngày càng nặng nề hơn thì sao?
"Em nói gì vậy? Trách nhiệm của anh là yêu em, chăm sóc cho cả cuộc đời của em, anh cấm em tuyệt đối không được tự xem thường bản thân nữa, con cũng sẽ không thích em như vậy?"
Song Thuần nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy anh nói rất đúng, nếu cô cứ yếu mềm như vậy, chẳng phải con cô khi sinh ra cũng sẽ giống như cô thì sao? Tuyệt đối không được, bàn tay trắng mịn màng của cô khẽ chạm nhẹ vào bụng mình, bên trong là một sinh linh bé bỏng của cô và anh, là đứa con cưng của cả hai.
Cũng là kết tinh tình yêu của cô và anh.
Nói chuyện được một lúc, Song Thuần cũng cảm thấy buồn ngủ, Sở Ngôn Hàm biết là như vậy nên bảo cô đi ngủ, một mình anh lặng lẽ ra khỏi phòng để cô được yên tĩnh, Sở Ngôn Hàm vào phòng làm việc riêng của mình, ngồi trước cái máy tính đắt tiền, bàn tay thon dài đặt lên từng con phím, gõ gõ gì đó rất nhanh và điêu luyện. Vừa nhìn đã thấy đã con mắt, mấy giây sau, trên màn hình hiện lên rất nhiều cách chỉ dẫn chăm sóc những những người vợ đang có thai.
- --
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...