Đừng rung động với tôi

Chương 7: Cậu học được trò kể khổ từ lúc nào vậy?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Nhạc Thiên Linh ăn nói khéo léo, lúc này cũng không nghĩ ra lý do có thể phản bác câu nói này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng có lý thì có lý, trong lòng vẫn không dễ chịu.
 
Cô hơi giễu cợt một tiếng, đi nhặt đồ mà chửi thề, trong lòng tính toán xem còn thiếu mấy mạng người so với Lâm Tầm, cô chắc chắn phải lấy được MVP, người xuất sắc nhất đội.
 
Sau đó ván này vẫn chưa kết thúc, điện thoại đột nhiên hiện ra một tin nhắn trên Wechat.
 
Nhạc Thiên Linh liếc mắt một cái, là nhóm công việc của tổ bọn cô.
 
Cô “Ơ” một tiếng, có chút nghi ngờ.
 
Theo lý mà nói sau khi cô nghỉ việc, nhóm trưởng chắc chắn sẽ lập tức thêm một nhóm mới không có cô trong đó mới đúng.
 
Cho dù không thêm, sao có thể gửi trong nhóm này nữa?

Cô nghĩ một lúc, quyết định tranh thủ trò chơi vẫn chưa tiến vào giai đoạn đánh nhau gay cấn thì vào Wechat xem một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa nhìn thì thấy tin tức liên quan đến cô.
 
[Nhóm trưởng]: Mấy người biết Nhạc Thiên Linh muốn trở lại công ty làm việc chưa hả?
 
Cả đầu Nhạc Thiên Linh đầy dấu hỏi chấm, không hiểu hành động của chị ta là gì. 
Rõ ràng những đồng nghiệp khác cũng không hiểu, gửi dấu hỏi chấm tới tấp.
 
[Nhóm trưởng]: Sáng nay lúc chị đi lấy hóa đơn nghe thấy bà chủ đang nói vấn đề này. 
 
Trong nhóm không ai tiếp lời nhưng không cản trở việc chị ta nói tiếp.

[Nhóm trưởng]: Bà chủ tức giận ghê lắm luôn, nói Nhạc Thiên Linh coi công ty như cái chợ muốn đến thì đến muốn đi thì đi hay sao? Hơn nữa công ty cũng không phải thiếu mất cô ta thì không được, không thể để cô ta phá hoại quy định của công ty bằng không cô ta còn cho rằng bản thân là nhân vật lớn tạo ra doanh thu cả trăm triệu. Sinh viên mới tốt nghiệp dễ kích động vậy, luôn muốn một bước lên mây, có dã tâm thì cũng phải có năng lực chứ.
 
Có người tiếp chuyện rồi nhưng gửi một chuỗi “…” không rõ có ý gì.
  
Mà nhóm trưởng vẫn tiếp tục nói.
 
[Nhóm trưởng]: Lúc đó Trần Nhân nghe đến mặt cũng trắng bệch luôn, bảo sau này cô ấy đừng tuyển loại người này vào nữa.
 
[Nhóm trưởng]: Aiz, đáng tiếc thật, vốn dĩ sắp ra hoạt động lễ giáng sinh rồi, nếu mà doanh thu cao có thể lấy được một khoản tiền thưởng rất nhiều đó. 
 
[Nhóm trưởng]: Aiz, những việc này mấy người nhất định không được nói ra đó.
 
Một lát sau.
 
[Hoàng Tiệp]: Nhóm trưởng… Chị gửi lộn nhóm rồi phải không?
  
Vài giây sau.
 
[Nhóm trưởng]: Ây da, chị nhìn lộn rồi! !
 
[Nhóm trưởng]: @Quẩy nếp nhỏ Thiên Linh, ngại quá, những câu chị vừa nói chắc là quá khoa trương rồi, thực ra thái độ của bà chủ chắc không tức giận đến vậy đâu, em đừng để trong lòng nha.
 
Với sự hiểu biết của Nhạc Thiên Linh về nhóm trưởng, tất nhiên có thể nhìn ra cái này là chị ta cố ý gửi lộn nhóm, cố ý để cô nhìn thấy, nói không chừng trong lời nói thêm mắm dặm muối không ít.
 
Vì vậy cô không định phối hợp với chị ta diễn hết trò này. 

Nhưng không phản ứng thì không phản ứng, nhóm trưởng dám làm vậy chí ít nói rõ thái độ của bà chủ.
 
Chán nản rồi.
 
Kết thúc rồi. 
 
Đúng lúc này, điện thoại hiển thị cuộc gọi đến của Trần Nhân. 
 
Xem tên người gọi đang nhấp nháy trên màn hình, Nhạc Thiên Linh hít một hơi mới bắt máy.
 
Giọng con gái trong điện thoại nói nhỏ nhẹ: “A lô, Thiên Linh à.”
 
Giọng Trần Nhân vừa phát ra, trái tim của Nhạc Thiên Linh đã rớt vỡ tan nát.
 
Câu tiếp theo của Trần Nhân lại là: “Chắc là em không thể quay lại làm việc rồi, là thế này…”

 
Lời lẽ của chị ấy rất uyển chuyển, không đề cập đến thái độ của bà chủ tí nào, chỉ nói bà chủ bảo chị ấy làm việc theo quy định để mở rộng lòng cho Nhạc Thiên Linh.
  
Nhạc Thiên Linh vẫn có chút không cam tâm, hỏi: “Sắp ra sự kiện Giáng sinh rồi, mấy tấm hình trước đây em vẽ vẫn chưa đầy đủ, chị biết người chơi đều thích phong cách vẽ của em mà…”
 
“Tất nhiên chị biết chứ.” Trần Nhân ngắt lời cô, “Nhưng mà em cũng biết rõ, bà chủ chúng ta có để ý một họa sĩ đồ họa của một hạng mục trò chơi di động không? Chị thấy vậy thì cũng không thể đề cập với bà chủ lần nữa đâu.”
 
Được rồi.
 
Nhạc Thiên Linh đập đầu lên bàn, “Em hiểu rồi, chị Nhân Nhân, làm phiền chị rồi.”  
 
Cúp máy xong, Nhạc Thiên Linh trực tiếp rút tai nghe, vứt điện thoại đi, ngồi trước bàn học rơi vào trầm tư.
  
Không quay lại được thì không quay lại được, cùng lắm là cô đi đường vòng thôi!
 
Công ty trong tòa nhà văn phòng đó đâu chỉ có một Giải trí Tương tác HC, nếu cô nhớ không nhầm, bên cạnh nó là công ty hoạt hình nổi tiếng.
 
Nếu không được nữa, bên cạnh nó còn có công ty giáo dục AI trực tuyến tìm họa sĩ đó.
 
Tóm lại muốn xuất hiện cùng một vòng tròn chuyển động với Cố Tầm thì biện pháp nhiều hơn khó khăn.
 
Nhạc Thiên Linh nói làm là làm, lập tức mở máy tính bắt đầu viết CV. 
 
CV lúc trước tuyển thực tập sinh trong trường vẫn còn lưu lại, cô không bỏ nhiều công sức lắm, chủ yếu là thêm kinh nghiệm thực tập của mình trong khoảng thời gian này vào.
 
Sau hơn 1 tiếng, Nhạc Thiên Linh gửi ba bản CV đi mới hài lòng lấy điện thoại nằm lên giường.
 
Vậy mà cô vừa vuốt mở màn hình lại thấy mình vẫn đang trong giao diện trò chơi nhưng lại hiện rớt mạng, ba người kia đều thoát trò chơi rồi.
 
Nhạc Thiên Linh: “…!”
 
Cô vừa bận một lúc thì lại quên mất mình vẫn đang trong trò chơi.
 
Nghĩ đến ba người đồng đội kia, cô vội vàng vào Wechat muốn giải thích thì nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ và bốn tin nhắn chưa đọc.
 
[Nam thần]: Có đó không?
  
[Nam thần]: Bị bắt cóc rồi? 
 
Cách vài phút sau 2 tin nhắn phía trên.
 
[Nam thần]: Xin chào, tôi là bạn của cô ấy, trả anh bao nhiêu tiền thì có thể thả cô ấy ra chơi nốt ván này?
 
[Nam thần]: Đánh xong anh có thể lại bắt cóc cô ấy cũng được.
 
Cảm giác áy náy trong cô ngay lập tức biến mất một nửa, thậm chí có hơi tức giận.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không có cô ấy thì cậu không biết chơi chắc? 

[Nam thần]: Đúng.
  
Nhạc Thiên Linh: “…”
  
[Nam thần]: Đi làm gì đấy?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Nghe một cuộc điện thoại.
 
[Nam thần]: ?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ? 
 
[Nam thần]: Mình ở căn cứ huấn luyện bị đánh, cậu lại đang “nấu cháo” điện thoại?
 
Bị đánh?
  
Đã dùng đến từ này rồi. Nhạc Thiên Linh lại theo bản năng cho rằng mấy ván này ba người bọn họ thật sự rất thảm thì vội vàng mở trò chơi tìm được lịch sử đấu của bạn bè.
 
Nhìn thấy số người chết, bị thương và điểm số của Lâm Tầm, Nhạc Thiên Linh cảm thấy đầu mình mất dây thần kinh nào đó rồi, vậy mà đi cảm thấy cậu bị đánh.
  
Cậu không theo giết người ta đã là đóng góp to lớn nhất cho sự cân bằng của trò chơi rồi.

[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu học được trò kể khổ từ lúc nào vậy?

[Nam thần]: Mình kể khổ cái gì chứ.
 

[Nam thần]: Mình cũng không có bỏ cậu đi gọi điện với người khác.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Công việc! ! Chuyện công việc tất nhiên quan trọng hơn cậu. 

Một lúc sau.
 
[Nam thần]: Được, chấp nhận lý do này.
 
Trước kia sao không thấy cậu ta so đo từng li từng tí như này nhỉ.
 
Thật là đau đầu.
 
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu nhìn giờ, thời gian cũng không sớm nữa.
 
Cô chuyển qua nhóm Wechat bốn người. 
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Ngại quá, nãy mình đi nghe điện thoại, mọi người còn chơi không? 
 
[Nam thần]: Không chơi.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không hỏi cậu. 
 
[Tiểu Mạch]: Cậu không sao thì tốt, sáng mai tôi còn có lớp, phải ngủ rồi.
 
[Lạc Đà]: Muộn vậy rồi còn có điện thoại, nam thần hả? 
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Em cũng muốn lắm! QAQ
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Nhưng bọn em vẫn chưa đến mức đấy. 
 
[Lạc Đà]: Ha ha ha, cậu ta chắc đẹp trai lắm nhỉ?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Siêu đẹp trai! Sợi tóc cũng đẹp, tay cũng siêu đẹp luôn! 

[Lạc Đà]: Đẹp trai vậy hả, có ảnh không?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không có QAQ 
 
Một tầng ký túc khác.
 
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trầm lặng của chàng trai bị ánh sáng trắng chiếu vào vô cùng lạnh lẽo.
 
Không gian dưới gầm bàn học không thể đặt đủ đôi chân của anh, một chân của anh đá chân bàn, tựa vào lưng ghế, đôi tay ôm trán, đầu lông mày hơi nhăn, nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn.
 
Nhìn thấy hai chữ “Không có”, anh mím môi giễu cợt một tiếng, đặt chân xuống, đang muốn quay người thì bạn cùng phòng Tưởng Tuấn Nam đột nhiên đẩy cửa vào.
 
Lớp học của học kỳ này đã kết thúc từ sớm, hai người bạn cùng phòng khác đi nơi khác thực tập, trừ Cố Tầm ra, chỉ còn lại Tưởng Tuấn Nam dân thi nghiên cứu sinh đang tiến hành chạy nước rút lần cuối cùng.
 
“Mẹ kiếp hôm nay thật sự rất lạnh đấy.” Tưởng Tuấn Nam xoa tay tiến vào, xông đến chỗ máy sưởi sưởi ấm, “Chỉ còn mấy ngày thì mình được giải thoát cmnr, đến chơi game một lúc đi.”
 
Điện thoại của Tưởng Tuấn Nam vứt bừa lên mặt bàn, giơ tay bật máy tính, lạnh lùng nói: “Vào chơi.”
 
Cành cây xào xạc, trời lạnh cắt da cắt thịt, cả khuôn viên trường cũng trở về yên tĩnh.
 
Tưởng Tuấn Nam nhịn rất lâu không được thả lỏng, hôm nay vừa sờ đến trò chơi là không ngừng được, chìm vào đó hoàn toàn không biết thời gian qua đi.
 
Đợi hai người thoát ra đã là 3 rưỡi sáng rồi. 
 
Tưởng Tuấn Nam hiếm khi chơi thả cửa cũng thôi đi, chỉ là không ngờ Cố Tầm một người phải đi làm lại cũng chơi muộn đến vậy.
 
Muộn thì cũng thôi đi, cả quá trình còn xuất ra hết vũ lực, thao tác mấy lần khiến Tưởng Tuấn Nam ngạc nhiên đến độ cho rằng người chơi bên kia từng cướp bạn gái của Cố Tầm.
 
Cậu suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cậu bị đuổi việc rồi?” 
 
Cố Tầm quay đầu liếc nhìn cậu ta một cái, “Kẻ yếu mới đi ngủ.”
 
Tưởng Tuấn Nam lập tức đeo tai nghe lên: “Vậy lại chơi tiếp một ván.”  
 
Cố Tầm tháo tai nghe, ngay cả máy tính cũng không thèm tắt đã đi ra ngoài ban công.
 
Vừa mở cửa, một cơn gió lạnh lập tức thổi vào trong phòng.

 
Tưởng Tuấn Nam ôm lấy hai cánh tay, tựa nửa người vào ghế, quay đầu nhìn anh: “Ê, Cố Tầm, có phải tâm trạng hôm nay của cậu không tốt không?”
 
Cố Tầm ở trước bồn rửa mặt rửa tay, chậm rãi nói: “Tâm trạng vô cùng tốt, nếu không có thể chơi với cậu đến bây giờ sao?” 

----
  
Vừa đến cuối năm, không khí mặc dù càng ngày càng lạnh, nhưng gần đến ngày thi, các khóa hầu như đã kết thúc môn, thư viện trong trường lúc nào cũng quá tải.
 
Tiểu Mạch phải thi, Lạc Đà đi công tác, hai người tất nhiên không có thời gian nào chơi trò chơi.
 
Điều kỳ lạ là, Lâm Tầm cái kiểu người rảnh rỗi cũng biệt tăm luôn, mấy ngày liền không có động tĩnh. 
 
Không có người nào mỗi ngày tìm cô online, Nhạc Thiên Linh lại yên tâm ở ký túc xá làm thiết kế tốt nghiệp mấy ngày trời.
 
Ánh đèn trước bàn chiếu mờ lên khuôn mặt cô, những sợi lông mi mảnh và dài phản chiếu bóng mờ mờ dưới mi mắt.
 
Cô chống cằm, tiện tay lướt lướt di động, thấy đồng nghiệp hồi trước trong nhóm dự án đều đăng video tuyên truyền sự kiện Giáng sinh trên vòng bạn bè.
 
Từ lúc Nhạc Thiên Linh bước vào Giải trí Tương tác HC thì luôn ở tổ dự án trò chơi cho thiếu nữ.
 
Lúc đó cô may mắn gặp được dự án này mới thành lập đang thiếu người, vì vậy một thực tập sinh như cô mới có cơ hội đảm nhận vị trí thiết kế ý tưởng của hai nam chính trong trò chơi.
 
Từ lúc ra mắt trò chơi, độ phổ biến của hai nhân vật nam chính luôn cao không hạ xuống, đè bẹp ba nam chính còn lại.
 
Trong này tất nhiên có công không nhỏ của biên kịch nội dung, tuy nhiên cách khắc họa nhân vật của Nhạc Thiên Linh cũng là yếu tố then chốt để đạt được sự yêu thích của khán giả. 
 
Ngược lại hai nam chính còn lại mà nhóm trưởng phụ trách càng lộ ra sự giống nhau. 
 
Hôm nay Nhạc Thiên Linh thấy video tuyên truyền mới, có một cảm giác người mẹ đã ly hôn đến chỗ chồng trước thăm con.
  
Cái link video tuyên truyền đăng trên vòng bạn bè đầu tiên là của nhóm trưởng.
 
Nhạc Thiên Linh nhấn vào link, chỉ vừa mới xem thì nhăn mày thoát ra. 
 
Cô gõ vài chữ muốn hỏi ai tiếp nhận tranh gốc hình ảnh của hai nhân vật nam chính đó nhưng nghĩ kỹ thì vẫn kìm lại sự xúc động.
 
Nhưng điều này không nói lên những người khác cũng không nhìn ra, dù gì phong cách hội họa và giai điệu bầu không khí kém xa như vậy.
 
Một lát sau lại có một người bạn nhắn tin riêng cho Nhạc Thiên Linh.  
 
Người bạn này là bạn học đại học của Nhạc Thiên Linh, bởi vì từng thấy dòng bạn bè của Nhạc Thiên Linh tuyên truyền cho trò chơi này thì tải về để chơi, thời gian nửa năm đã chi không ít tiền.
 
Chủ đề của cô ấy cũng rất dứt khoát, trực tiếp hỏi Nhạc Thiên Linh nam chính có phải đổi họa sĩ rồi không.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ? ? ?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Sao các cậu nhạy bén vậy? 
 
[Tiểu Uyển]: Cho mình xin, đây chính là chồng mình đấy, lông mày anh ấy thiếu một cọng mình cũng có thể nhìn ra được.
 
[Tiểu Uyển]: Sao cậu không vẽ nữa vậy? 

[Quẩy nếp nhỏ]: Mình nghỉ việc rồi.  
 
[Tiểu Uyển]: Là vậy à, vậy cái này là ai vẽ? Quá là xấu luôn đó!
 
[Tiểu Uyển]: Nụ cười của chồng mình điên rồ xấu xa như vậy từ lúc nào?
 
[Tiểu Uyển]: Còn cái quần này nữa, lộ logo của quần sịp ra để làm gì? ? ?
 
[Tiểu Uyển]: Tức chết mình rồi! Chỉ vì khuôn mặt này, mình đã không muốn tiêu tiền nạp thẻ nữa! Cũng không muốn nghe điện thoại của anh ta! Mình sợ mình sẽ sến theo! 
 
Tiểu Uyển tức giận như vậy, cũng không biết người chơi khác có suy nghĩ gì.
 
Ánh mắt Nhạc Thiên Linh vừa đổi, mở trang chính thức trên Weibo của trò chơi ra. 
Không ngoài dự đoán của cô, khu bình luận video tuyên truyền mới đăng gần đây trên Weibo đã thất thủ, khu chủ đề cũng không may mắn thoát khỏi. 
 
Từ sau khi có sơ đồ khái niệm thì Nhạc Thiên Linh đã tiếp nhận hai nhân vật này rồi, bây giờ nhìn thấy hai nhân vật bị mắng, trái tim Nhạc Thiên Linh cảm thấy rất tệ. 
 
Đáng tiếc là bây giờ Nhạc Thiên Linh không quản được. 
 
Ngáp một cái, Nhạc Thiên Linh tiếp tục làm thiết kế tốt nghiệp.
 
Nhưng sau một lát, lại có người chủ động tìm cô. 
 
[Hoàng Tiệp]: Thiên Linh, em xem video tuyên truyền hôm nay chưa?
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ một lúc, không nói thật.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Em vẫn chưa xem, sao vậy?
 
[Hoàng Tiệp]: Aiz, em không biết, nam chính em vẽ lúc trước độ phổ biến cao nhất đó, sau khi em đi nhóm trưởng đã tiếp nhận, kết quả hôm nay vừa ra video tuyên truyền, người chơi nổi giận đùng đùng.
 
[Hoàng Tiệp]: Hiện nay nhóm trưởng đang họp nổi giận với bọn chị này.
 
[Hoàng Tiệp]: Thật là, liên quan gì đến bọn chị chứ?

 
[Hoàng Tiệp]: Cũng không phải bọn chị vẽ mà! 
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cái này thì cô chưa nghĩ đến. 
 
[Hoàng Tiệp]: Nếu như doanh thu tháng này không đạt mục tiêu, bọn chị thảm rồi.
 
[Hoàng Tiệp]: Nếu như em không nghỉ thì tốt rồi, aiz.
 
[Hoàng Tiệp]: Bí mật hỏi em một câu, em đồng ý nhận làm thêm bên ngoài không?
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cô nghẹn lời một lúc mới gõ chữ trả lời.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Em không nhận, dạo này em bận làm thiết kế tốt nghiệp nè.  
 
Mặc dù nhận làm thêm bên ngoài một ít hình ảnh này đối với cô mà nói không tốn nhiều công sức, còn có thể kiếm khoản tiền không nhỏ.
 
Nhưng nghĩ đến lời bà chủ nói và việc nhóm trưởng từng làm, cô không muốn mất thời gian cho những người này.
 
Vậy thì để nhóm trưởng lo lắng đi. 
 
[Hoàng Tiệp]: Vậy đành phải để nhóm trưởng sửa lại thôi, dù sao bọn chị cũng không giúp đỡ được gì.
 
Sửa?
 
Nhạc Thiên Linh vẫn muốn đợi xem nhóm trưởng có thể sửa ra cái thứ gì.
 
----
  
Sáng sớm hôm sau, bởi vì là cuối tuần, Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết đều ngủ nướng.
 
Đợi lúc cô mở mắt đã rất muộn rồi, trong điện thoại còn vài tin nhắn chưa đọc.
 
[Tiểu Uyển]: HC muốn đóng trò chơi hả? ? ? ?
 
[Tiểu Uyển]: Mẹ nó tức chết mình rồi! ! !
 
Nhạc Thiên Linh mơ mơ hồ hồ hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì rồi, tiện thể dậy mở một chiếc đèn.
 
Cơn giận dữ của Tiểu Uyển sắp phá vỡ cả màn hình xông đến chỗ Nhạc Thiên Linh. 
 
[Tiểu Uyển]: Vậy mà cậu không biết hả? ? ?
 
[Tiểu Uyển]: Cậu trực tiếp xem super topic đi! ! !
  
Nhạc Thiên Linh mở super topic của trò chơi theo lời cô ấy nói, vừa nhìn đã trực tiếp làm cô tỉnh cả người.
 
Việc là như thế này.
 
Sau khi cái trò chơi cho thiếu nữ này ra mắt tuy không phải là một hiện tượng trò chơi rất hot nhưng doanh thu của nó vẫn rất khả quan.
 
Người chơi là người trả tiền, có chỗ nào không hài lòng công ty trò chơi phải điều chỉnh.
 
Vì vậy tổ dự án làm xuyên đêm để sửa hình ảnh của hai nhân vật nam chính đồng thời xin lỗi trên Weibo và cập nhật hình ảnh trên Weibo.
 
Như vậy, chồng vẫn là chồng quen thuộc, người chơi khá là hài lòng, cơn giận cuối cùng cũng nguôi ngoai.
 
Nhưng chưa được một lúc, có người dùng photoshop so sánh hình ảnh này với hình ảnh hồi trước, xếp chồng ảnh lên nhau.
 
Đây thực ra chỉ đổi quần áo và bối cảnh, mặt nam chính trực tiếp dùng hình ảnh cũ.
 
Bỗng chốc, cơn giận của người chơi hoàn toàn bùng cháy rồi, đừng nói đến chi tiền sự kiện Giáng sinh nữa, rất nhiều người nạp VIP đoàn kết lại muốn dừng nạp tiền, điều này trực tiếp đánh vào mấu chốt của trò chơi.
 
Còn về tại sao Tiểu Uyển trực tiếp tìm Nhạc Uyển Linh. Bởi vì đến cả Tiểu Uyển cũng nhìn ra hình ảnh lần này sao chép khuôn mặt của hình ảnh nhân vật Nhạc Thiên Linh vẽ đợt Trung thu. 
 
Cái người tổ trưởng kém cỏi này lại phá vỡ nhận thức của Nhạc Thiên Linh một lần nữa.
 
Thậm chí cô không biết rốt cuộc người nhóm trưởng này ngốc hay là nhóm trưởng cho rằng người chơi ngốc.
  
Kinh ngạc một hồi, Nhạc Thiên Linh lắc đầu bỏ điện thoại xuống, cảm thán trên đời này loại người nào cũng có.
 
Đúng lúc này, màn hình điện thoại của cô đột nhiên sáng lên. 
 
Gọi đến là Trần Nhân.
 
Tâm trạng của Nhạc Thiên Linh dừng lại, lập tức nhấn nút nghe máy.
 
Đối phương có thể không ngờ được Nhạc Thiên Linh bắt máy trong tích tắc, giọng nói chuyện trực tiếp truyền vào loa: “Bà chủ thật là lúc nghĩ thế này lúc nghĩ thế kia! Cái việc khó xử này lại bảo mình làm!”
 
Nói xong, nhận ra điện thoại đã kết nối, cô sững sờ vài giây, rồi cất giọng nhẹ nhàng.
 
“Thiên Linh à, em tỉnh chưa? Chị tìm em có chút việc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận