Đừng rung động với tôi

Chương 4: Cậu đang chột dạ cái gì?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Nhạc Thiên Linh vẫn chưa đến mức dựa vào vài câu nói của Lâm Tầm thì thấy Cố Tầm là gay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà chỉ vì việc này, lúc tối cô ngủ mơ một cơn ác mộng.
 
——Trong mơ nhìn thấy Cố Tầm và Lâm Tầm ở bên nhau.
 
Cmn.
 
Lâm Tầm trong giấc mơ cũng khá đẹp trai!
 
Mặc dù cảnh trong mơ không nhìn rõ mặt cậu, chỉ nhìn thấy dáng người, vai rộng chân dài, khí chất lạnh lùng, chỉ dựa vào đó, người thật chắc chắn không xấu được.
 
Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Linh càng tức giận.
 
Lúc cô thức dậy sau giấc mơ mới là ba giờ sáng, ngoài cửa sổ chỉ có ánh đèn đường rải rác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi trằn trọc mấy lần cũng không thể nào ngủ tiếp được, Nhạc Thiên Linh cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Tầm.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Hi, cậu ngủ chưa?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Mình bị cậu chọc tức không ngủ được [Mỉm cười]
 
Sau khi gửi đi, cô bèn bỏ điện thoại, bắt ép mình đi ngủ.
 
Gió rét đêm đông gào rít không ngừng, tiếng cành cây bên cửa sổ cọ cọ vào yếu ớt.
 
Đêm tối như vậy, Nhạc Thiên Linh cứ không chợp mắt được, cho đến khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng cô cũng buồn ngủ.
 
Song lúc này, chuông báo thức của cô ở bên gối kêu tích tích tích lên, một lúc, kéo cô lại từ ranh giới của giấc ngủ sâu.
 
Nhạc Thiên Linh cảm thấy chưa hoàn toàn phục hồi lại, mơ mơ màng màng lôi điện thoại ra, nhìn thấy hai tin nhắn chưa đọc.
 
 [Nam thần]: ?
 
[Nam thần]: Cậu đang phát khùng gì đấy?
 
Vậy mà là gửi đến lúc 4 rưỡi sáng.
 
“Cậu mới phát khùng.”
 
Nhạc Thiên Linh lẩm bẩm một câu, không trả lời, xuống giường với đôi mắt ngái ngủ.
 
Đứng ở cạnh bồn rửa mặt, đang muốn đánh răng, trong phút chốc cầm bàn chải đột nhiên mới phản ứng lại --- Bây giờ cô đợi tốt nghiệp năm cuối mà.
 
Cô đối diện với lan can thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhảy nhót trở về ổ chăn.
 
Đúng lúc Ấn Tuyết cũng chậm chạp thức dậy, đôi lúc gây ra một vài tiếng động khiến Nhạc Thiên Linh không cách nào ngủ lại, dứt khoát lôi điện thoại ra.
 
Nhìn thấy mấy tin nhắn đó của Lâm Tầm, Nhạc Thiên Linh nghĩ ngợi trả lời, rồi thờ ơ soạn tin.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không có gì, một giấc mơ mà thôi.

 
[Quẩy nếp nhỏ]: Mình đã tức xong rồi.
 
Đoán rằng giờ này Lâm Tầm vẫn đang ngủ, vì vậy vốn dĩ cô tính trả lời thì thu hồi đi xem video.
 
Không ngờ rằng cái người này lại trả lời trong vài giây.
 
[Lâm Tầm]: Cậu mơ đến mình hả?
 
Nhạc Thiên Linh xoa tóc, trả lời thờ ơ: “Đúng đấy.”
 
Vừa gửi hai chữ này, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức thu hồi.
 
Nhưng thao tác này, hình như khiến đối phương càng hiểu nhầm nhiều hơn.
 
[Nam thần]: ?
 
[Nam thần]: Cậu đang chột dạ cái gì?
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cũng không thể nói mình mơ thấy cậu ở bên người trong lòng mình.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không phải, mình mơ thấy cậu ở bên một người đàn ông.
 
[Nam thần]: Vì vậy cậu giận tới mức không ngủ được? 
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
 
[Nam thần]: ?
 
Hình như càng không thích hợp?
 
Xem lại đoạn hội thoại của bọn họ một lần, Nhạc Thiên Linh lại nhất thời không phân rõ được rốt cuộc lời nói của mình quá nhiều nghĩa hay là đối phương nghĩ quá nhiều.
 
Mặc kệ là loại nào, đối thoại này mà còn tiếp tục, chỉ sợ Lâm Tầm sẽ cho rằng cô muốn yêu đương trên mạng với cậu ấy.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Cậu thật sự tin rồi. 
 
Ngẩng đầu nhìn lại thời gian một lần, Nhạc Thiên Linh hỏi: “Sao cậu lại dậy sớm vậy?”
 
[Nam thần]: Công việc.
 
Vậy thì khá là thê thảm.
 
Nhạc Thiên Linh không trả lời cậu nữa, đơ ra một lúc rồi chậm rãi rời giường đánh răng.
 
Bên ngoài ban công gió rét lạnh thấu xương, có thể nhìn thấy lá cây bị thổi rơi bằng mắt thường.
 
Trong ký túc, tiếng hát của Ấn Tuyết vọng lại, Nhạc Thiên Linh cũng ngâm nga câu có câu không theo cô ấy.
 
Người như cô, cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh.
 
Giống như tối qua trước khi đi ngủ còn đau lòng khó chịu, trằn trọc.
 
Nhưng mà vừa thức dậy, những cảm xúc tiêu cực đã sớm biến mất tăm.

 
Lúc này, cô đánh răng, nhìn chăm chú vào những bông tuyết nhỏ vụn, một suy nghĩ lặp đi lặp lại là mình có đắc tội Cố Tầm hay không; Hai, đã từng làm việc gì nhẫn tâm chưa; Ba, cũng là một điểm quan trọng nhất: Cô lớn lên xinh đẹp như thế này, cũng không mất mặt anh!
 
Vì vậy Cố Tầm không có lý nào mà cố ý không sẵn lòng thừa nhận với bên ngoài là “quen cô”.

Vậy thì nguyên nhân chỉ có một.
 
Cố Tầm thật sự không nhớ tên cô.
 
Nghĩ nghĩ cũng đúng.
 
Hai người tám trăm năm chưa gặp mặt một lần, gặp mặt rồi thì nhiều nhất cũng chỉ gật gật đầu, ấn tượng không sâu sắc cũng là việc bình thường.
 
Đúng, chính là nguyên nhân này.
 
Chỉ có thể là nguyên nhân này.
 
Vừa nghĩ đến những thứ này, Nhạc Thiên Linh dễ bị ngẩn ngơ, đứng tận mấy phút ở nơi gió lùa ngoài ban công, đến khi bị thổi đến hắt hơi mới run cầm cập đi vào lại ký túc xá.
 
Mặc dù không phải đi làm, nhưng mà thiết kế tốt nghiệp vẫn đè nặng trên đầu cô.
 
Hội họa là một việc cần phải tập trung tinh thần, khoảnh khắc Nhạc Thiên Linh cầm bút vẽ lên, lại không nhìn thấy điện thoại đâu.
 
Cho đến buổi trưa chuông tan học kêu lên, tầng ký túc xá nhộn nhịp hơn một chút, Nhạc Thiên Linh dần dần bình thường trở lại.
 
[Hoàng Tiệp]: Thiên Linh, dậy chưa?
 
[Hoàng Tiệp]: Găng tay của em quên ở công ty rồi, chị gửi qua cho em nha?
 
Găng tay nào?
 
Cô có đeo găng tay đến công ty hả?
 
Tầm nhìn của Nhạc Thiên Linh lại rơi vào dòng tin nhắn cuối cùng.
 
[Hoàng Tiệp]: Hay là em tự đến công ty một chuyến?
 
Ngày tuyết lớn đặc biệt đi một chuyến đến công ty vì một đôi găng tay…
 
Nhạc Thiên Linh vừa gõ từ “Không”, bỗng dừng lại một lúc, nghĩ đến gì đó, xóa chữ này đi, soạn tin nhắn lại từ đầu.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Cảm ơn chị Hoàng! Em đã nói tại sao lại không tìm thấy đôi găng tay đó đâu, em tự đến lấy vậy!
 
Trước kia khi Nhạc Thiên Linh đi làm ở HC đều búi củ tỏi, mặc quần bò với đi giày thể thao, quần áo dễ chịu như thế nào thì mặc thế ấy, trạng thái sống ăn mặc giống như phóng viên tác nghiệp ngoài hiện trường.
 
Mà lúc này, tóc cô để qua vai, trang điểm tỉ mỉ, còn tốn mười phút để lục tung đống boot cổ cao trên gối cả năm chưa đi, tự tin xuất hiện tại tầng trệt tòa nhà HC.
 
Không giống với đi làm, giống như đi catwalk.
 
Đúng lúc sau buổi trưa, tòa nhà văn phòng này vẫn bận rộn đông đúc như vậy, nhưng cho dù ánh nắng có chiếu mạnh xuyên qua cửa kính như nào đi nữa thì cũng không thể xua đi sự mệt mỏi trên người những người qua lại này.
 
Lúc trước Nhạc Thiên Linh cũng vậy, ngáp dài mua một cốc cà phê lên phòng tiếp tục làm việc.
 

Nhưng hôm nay, đến từng sợi tóc của cô cũng tràn đầy hưng phấn.
 
Những đường nét trên khuôn mặt vốn đã thanh tú và tươi sáng nay không bị bộ quần áo xuề xòa che lấp đi ánh sáng nữa, bước vào đại sảnh tòa nhà văn phòng thì thu hút không ít ánh nhìn.
 
Nhạc Thiên Linh bước thẳng đến cửa kiểm soát bên phải quầy thông tin theo thói quen, nhanh chóng đứng ở trước cổng kiểm soát, lục thẻ ra vào và quẹt thẻ.
 
Cửa kiểm soát không mở, trái lại kêu lên “Tít tít tít”.
 
Nhạc Thiên Linh rụt tay lại, nhìn qua mới phát hiện thẻ cô quẹt là thẻ ra vào của ký túc xá trường cô.
 
Mà thẻ ra vào của tòa nhà này hôm qua lúc làm thủ tục nghỉ việc đã trả lại rồi.
 
Cô chỉ đành đi tìm bảo vệ đăng ký ra vào, cúi đầu để thẻ vào lại túi xách, có người đi ngang cô.
 
Giống như cảm nhận được gì đó, Nhạc Thiên Linh vừa quay đầu thì nhìn thấy một cánh tay chạm lên máy cảm ứng.
 
Cùng lúc này, một tiếng “tít” vang lên, cổng kiểm soát mở ra, tầm nhìn của Nhạc Thiên Linh cũng đặt trên mặt của Cố Tầm.
 
Ánh đèn của đại sảnh chiếu một lớp ánh sáng vàng kim nhạt nhạt lên góc cạnh khuôn mặt anh.
 
Sau đó Cố Tầm không hề chú ý đến Nhạc Thiên Linh ở bên cạnh.
 
Sau khi cửa kiểm soát mở ra, anh đi thẳng vào trong thang máy, nỗ lực biến mất trong tầm mắt của Nhạc Thiên Linh trong khoảnh khắc.
 
Không kịp suy nghĩ gì khác, Nhạc Thiên Linh lập tức đi về phía quầy thông tin, sau khi đăng ký thông tin qua loa, bảo vệ giúp cô quẹt thẻ mở cửa, cô lập tức đi đến thang máy.
 
Dù là buổi chiều, người ở tòa nhà văn phòng này vẫn đi lại tấp nập như cũ.
 
Sáu cái thang máy phân thành hai bên, Nhạc Thiên Linh sải bước đi qua, vừa liếc mắt, cô nhìn thấy Cố Tầm ở trong cái thang máy sắp đóng cửa.
 
Hình như Cố Tầm cũng đang nhìn bên ngoài, ánh mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc, anh đột nhiên giơ tay chặn cánh cửa thang máy lại.
 
Nhạc Thiên Linh sững sờ ở chỗ đó, cảm giác khó thở chậm lại một nhịp, một cảm giác vui sướng chưa từng có từ đáy lòng lan ra toàn thân.
 
Cô lập tức chạy chậm vào thang máy, đứng trước anh, hô hấp vẫn chưa ổn định, những gợn sóng lăn tăn từ đáy lòng đã cuồn cuộn như biển.
 
Nhạc Thiên Linh cúi đầu không nhìn anh, sợ bị anh phát hiện mình vừa nhìn anh đã nhìn không rời mắt, chỉ có thể mím môi, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
 
Không nghe thấy tiếng anh trả lời, Nhạc Thiên Linh sợ anh không nghe thấy, hơi lên cao giọng: “Cảm ơn cậu nhé…”
 
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh một cái đã nhanh chóng thu lại ánh mắt, do dự không biết có cần nói câu tiếp theo không, có lộ vẻ khác người không.
 
Nhưng mà, cơ hội bắt chuyện của cả hai không nhiều, cô không muốn bỏ lỡ.
 
Vì vậy, trong thang máy vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của Nhạc Thiên Linh.
 
“Có điều lần sau đừng dùng tay chặn cửa thang máy nữa.”
 
“Khá nguy hiểm đó.”
 
“Mình cũng không gấp, đợi chuyến sau là được rồi.”
 
Cố Tầm vẫn không lên tiếng trả lời như cũ, chỉ nhếch đuôi lông mày, ánh mắt hơi mang theo sự nghi ngờ hiện lên trên mặt của Nhạc Thiên Linh.
 
Sau đó anh đáp lại bằng giọng mũi gần như không nghe được.
 
Tiếng đó nhẹ tới mức Nhạc Thiên Linh không rõ là “Ừ” hay là “Hừ”, chỉ cảm thấy câu trả lời này hơi quái lạ.
 
Lúc nhìn lại, thấy tay anh vẫn chặn cửa thang máy.
 
Cuối cùng cô cũng nhận ra có gì đó sai sai, sau đó nhìn theo ánh mắt của Cố Tầm.
 
Một người đàn ông trung niên đeo thẻ nhân viên chạy chậm sải bước vào thang máy, che trước mặt Nhạc Thiên Linh.
 
Anh ta thở một hơi, vỗ vai Cố Tầm: “Cảm ơn nha, suýt nữa không kịp thì lại phải đợi chuyến sau.” 

 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
À.
 
Hóa ra không chặn cửa vì cô.
 
Lát sau, Cố Tầm mới đáp lại lười biếng: “Không cần cảm ơn.”
 
Không biết có phải ảo giác hay không, Nhạc Thiên Linh thấy lúc Cố Tầm nói bốn chữ này thì liếc cô một cái, giọng điệu cũng có hơi kỳ quái.
 
Cửa thang máy dần dần đóng lại trong ánh mắt chăm chú đờ đẫn của Nhạc Thiên Linh.
 
Chỗ góc khuất không người để ý, cô lặng lẽ xê dịch hai bước, đến cả hít thở cũng nén lại.
 
Cứu.
 
Cứu với! ! !
 
Lúc này người trong thang máy không nhiều, năm sáu người đứng lần lượt xung quanh người Nhạc Thiên Linh, trong không gian khép kín này sự xấu hổ của cô được phóng đại vô hạn.
 
Cô không tính nói với Cố Tầm câu ấy, càng không muốn nhìn anh nữa, thậm chí muốn tìm một cái nhà tù ngồi cho rồi.
 
Nhưng chính vì cô căng thẳng như vậy, định tập trung tinh thần để quan sát Cố Tầm ở sau gáy có cười nhạo cô hay không.
 
“Hôm nay bên anh tụ tập ăn uống với bên cậu, cậu phải đến đấy, coi như chào đón người mới.”
 
“Ừ.”
 
Cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc, thang máy cũng đến tầng cô muốn đi.
 
Nhạc Thiên Linh thở phào một hơi, hơi ngước mắt, cửa thang máy bóng loáng đằng trước đột nhiên phản chiếu lại ánh mắt liếc qua của Cố Tầm.
 
Lúc này, trong thang máy chỉ còn dư lại Cố Tầm và người đàn ông trung niên vừa nãy.
 
Thật ra anh ấy chỉ là người đàn ông trung niên trong mắt Nhạc Thiên Linh mà thôi, cô phán đoán như vậy là vì tóc của anh ấy sắp hoa râm, người xem ra cũng rất trải đời.
 
Chỉ cần anh ấy không nói, không người nào biết được anh ấy mới 27 tuổi.
 
“Ê.” Khuỷu tay anh ấy chọc Cố Tầm, “Em biết cô gái vừa nãy ra khỏi thang máy không?”
 
Cửa thang máy vẫn chưa đóng lại hoàn toàn, Cố Tầm liếc mắt thấy bóng người Nhạc Thiên Linh cứng đờ rời đi, nâng mí mắt: “Sao vậy?”
 
Người đàn ông tên Dịch Hồng, tuy mới nhậm chức ở bộ phận thứ chín một năm, nhưng đã quen biết Cố Tầm bốn năm.
 
Anh ấy cảm thấy mình thân là người đi trước, có nghĩa vụ phổ cập tất cả tình hình của công ty cho người mới.
 
“Bộ phận trò chơi di động, thiết kế ý tưởng cũ.”
 
Dịch Hồng dựng ngón tay cái, “Xinh nhỉ? Trước khi cậu đến, đó là bộ mặt duy nhất mà công ty chúng ta công nhận.”
 
“Nghe nói cũng là sinh viên mới tốt nghiệp, lúc vừa mới đến cả công ty chúng ta được một phen chấn động, rất nhiều nhân viên phát triển cả ngày đặt đồ ăn vặt trên bàn em ấy.”
 
“Trên Weibo cũng gần triệu fans, nhưng mà hình như em ấy phát hiện có đồng nghiệp mò ra Weibo của em ấy rồi thì không cập nhật mới nữa, aiz cái em này thật là.”
 
“Từng nghe nói em ấy vẫn luôn muốn đến bộ phận chúng ta, nhưng em ấy làm trò chơi cho nữ sinh, cậu cũng biết đấy, khoảng cách này cũng quá lớn, cũng không biết có hy vọng không…”
 
Dịch Hồng đang nói không ngớt, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng ngáp nhẹ.
 
Giọng của anh ấy bỗng im bặt, từ từ ngước mắt, thấy Cố Tầm nghiêng người dựa vào vách thang máy, nghiêng đầu, hai mắt hơi nhắm lại, dường như một giây sau ngủ luôn được.
 
Điều này quả thật là một loại sốc nhận thức với Dịch Hồng.
 
“Cậu cmn lại có thể---” Anh ấy không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Cố Tầm, hỏi từng từ từng chữ, “Nghe mệt rồi? !”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận