Đừng rung động với tôi

Chương 39: Tôi là đang theo đuổi em.
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Cái khoảnh khắc người đàn ông mở miệng, Nhạc Thiên Linh lại thấy giọng nói vô cùng quen thuộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơn nữa trong lời anh ta nói còn đề cập đến tin tức mấu chốt quá rõ ràng, không khó để đoán ra anh ta là ai.
 
Chẳng qua cú sốc đến quá đột ngột, Nhạc Thiên Linh chần chừ một lúc mới mở miệng có chút không xác định: “Tiểu Mạch.”
 
“Là tôi này!”
 
Tiểu Mạch kích động mà mở miệng, giọng nói rất to, đèn điều khiển giọng nói đột nhiên sáng lên khiến khuôn mặt cậu ta hiện ra rõ ràng.
 
“…”
 
Nhạc Thiên Linh vẫn còn đang trong kinh ngạc, điện thoại trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên vài cái.
 
Cuộc điện thoại báo cảnh sát vừa gọi đi đã gọi được rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhạc Thiên Linh nhanh chóng nhận điện thoại, không ngừng xin lỗi.
 
“Ngại quá ngại quá, là do em quá nhạy cảm, là bạn thôi, bây giờ em không sao cả.”
 
“Xin lỗi xin lỗi, làm phiền anh rồi.”
 
Cảnh sát bên kia xác nhận Nhạc Thiên Linh không bị uy hiếp mấy lần mới cúp điện thoại.
 
Nghe toàn bộ cuộc điện thoại, Tiểu Mạch lại nghi ngờ.
 
“Cậu… xảy ra… chuyện gì vậy?”
 
Đến bây giờ trong đầu Nhạc Thiên Linh vẫn còn lơ mơ, không biết giải thích thế nào cho Tiểu Mạch.
 
Ngay sau đó, một cuộc điện thoại gọi đến.
 
Nhạc Thiên Linh thấy người gọi đến hiển thị tên Cố Tầm, mím môi, nhận điện thoại một lời không nói hết.
 
“Bây giờ cậu ở đâu? Báo cảnh sát chưa? Bây giờ tôi về đây.”
 
Nhạc Thiên Linh liếc nhìn Tiểu Mạch một cái mới nói lắp bắp: “Không có gì… là Tiểu Mạch đến đó.”
 
Cố Tầm im lặng một hồi rồi cúp điện thoại.
 
Ngắn ngủi mấy giây, mồ hôi lạnh sau lưng Nhạc Thiên Linh ướt đẫm quần áo, dính sát vào lưng.
 
Ngẩng đầu lần nữa, trên hành lang yên tĩnh, Nhạc Thiên Linh nghĩ đến tiếng “Chồng” cô vừa nói thì nỗi sợ hãi tan biến chỉ còn lại vẻ xấu hổ.
 
Mặt Tiểu Mạch vẫn còn ngơ ngác nhìn Nhạc Thiên Linh, cô nuốt ngụm nước bọt, nói: “Hay là chúng ta vào nhà rồi nói?”
 
-
 
Nhạc Thiên Linh gần như quên mất lúc này đang đứng trước cửa nhà Cố Tầm thì giơ tay ấn vân tay, không phản ứng.
 
Tiểu Mạch thấy tình hình này đi đến bên cạnh cô, ấn mật khẩu.
 
Nhạc Thiên Linh chần chừ một lúc, nghĩ đưa Tiểu Mạch về nhà mình hình như cũng khá kỳ lạ vì thế mới theo cậu ta vào nhà Cố Tầm.
 
Tiểu Mạch cũng vừa mới đến Giang Thành, Cố Tầm ở công ty, không rảnh để ý đến cậu ta thì nói mật khẩu nhà mình cho cậu ta, bảo cậu ta tự vào nhà đợi trước đi.
 
Vì vậy lúc này Tiểu Mạch bước vào cũng khá lạ lẫm.
 
Cậu ấy quan sát xung quanh, ngồi lên ghế sofa gật đầu hài lòng: “Cũng khá sạch sẽ đó.”
 
Mà sau khi Nhạc Thiên Linh bước vào phòng, bỏ đồ đạc xuống, cầm lấy giấy ăn lau mồ hôi trên trán, thấy cổ họng mình khô khốc.
 
Nghĩ ra lúc mình quay về có mua một bình nước khoáng để ở trong túi.
 

Vì thế cô cúi đầu lật tìm trong túi, “Tiểu Mạch, cậu uống nước không? Chỗ tôi có nước khoáng này.”
 
Tiểu Mạch xoay đầu qua, tầm mắt di chuyển xuống theo cánh tay cô, thấy trong túi lại là quần áo đàn ông.
 
Cậu ta nhướng mày, trong lòng tấm tắc cảm thán.
 
Tên Lâm Tầm này giấu cũng kỹ ghê nhỉ.
 
“Không cần không cần, lúc tôi vừa xuống xe đã uống một bình nước rồi.”
 
Mặc dù hai người quen biết cũng đã lâu nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, Nhạc Thiên Linh vẫn không biết nói cái gì vì thế vặn nắp chai uống một ngụm nước lớn.
 
Vẫn còn chưa nuốt xuống thì thấy Tiểu Mạch nhìn cô chăm chú không chớp mắt, hỏi: “Cậu với Lâm Tầm ở cùng nhau ư?”
 
 “Phù――”
 
Một ngụm nước phun ra, Nhạc Thiên Linh bị sặc kinh người, cong người ho một lúc mới ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng.
 
“Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, cậu cũng không cần thốt ra lời khiến người khác kinh sợ vậy chứ?”
 
Thoải mái rồi, Nhạc Thiên Linh và Tiểu Mạch cùng nhau ngồi trên sofa, kể cho Tiểu Mạch nghe chuyện xảy ra mấy ngày nay từ đầu đến cuối.
 
Tiểu Mạch biết Nhạc Thiên Linh vậy mà thật sự bị người khác theo dõi thì kinh sợ một hồi lại thấy Nhạc Thiên Linh chỉ chỉ túi đồ trên đất.
 
“Cậu không nhìn thấy tôi mua một đống quần áo con trai hả? Tôi tính treo ngoài ban công, tránh cho người khác thấy tôi sống một mình mà nảy sinh tâm địa hiểm độc. Vậy nên tôi vừa nói vậy chỉ là kế tạm thời, bọn tôi là hàng xóm bình thường.”
 
Tiểu Mạch nghe thấy lời này thì không biết đang nghĩ cái gì, hồi lâu mới “Ờ” một tiếng.
 
“Xem ra cậu ta không ổn.”
 
Nghe có vẻ khá là thất vọng.
 
Nhạc Thiên Linh: “Cái gì?”
 
“Không có gì.”
 
Nhạc Thiên Linh sờ sờ gáy.
 
Cậu ta vẫn cho rằng Cố Tầm hành động mạnh mẽ đến vậy, chưa được mấy ngày đã đưa người ta vào nhà mình sống, còn gọi là chồng.
 
Suy nghĩ một lúc cậu ta mới lại nghĩ ra chuyện khác.
 
Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm là hàng xóm, bây giờ lại nhận ra cậu ta hơn nữa không ngạc nhiên gì cả.
 
Vậy thì.
 
“Đợi chút, vậy nên cậu――”
 
Thấy cậu ta nói rồi dừng lại, Nhạc Thiên Linh ngước mắt, “Hả?”
 
 “Cậu biết hết rồi?”
 
“…”
 
Nhạc Thiên Linh nắm chặt chai nước khoáng trong tay, mặt cười lòng không cười nói: “Vậy nên cậu với Lạc Đà cái gì cũng biết rồi phải không?”
 
Nghe thấy giọng nói của cô, Tiểu Mạch cảm thấy luồng sát khí quen thuộc bao quanh mình, lập tức dịch vào góc sofa, cầm lấy gối ôm che đầu.
 
“Vậy bọn tôi cũng rất bối rối đó, không biết phải nói với cậu thế nào! Ngộ nhỡ cậu giận rồi không chơi game nữa, Lâm Tầm chắc chắn cũng không chơi trò chơi di động nữa, vậy ai dẫn tôi đi bay hả!”
 
Nghe thấy lời này, Nhạc Thiên Linh im lặng.
 
Trọng điểm của cô nằm ở nửa câu cuối.
 
Cô không chơi game nữa, Cố Tầm cũng không chơi trò chơi di động nữa.
 
Cô nheo mắt nhìn Tiểu Mạch một cái, muốn hỏi gì đó nhưng thấy hơi ngại vì thế ngậm miệng.
 

Trong phòng khách đột nhiên im lặng một lúc.
 
Nhạc Thiên Linh chậm rãi thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm đầu gối của mình cũng không biết đang nghĩ gì.
 
Mà Tiểu Mạch nheo mắt mấy lần, muốn hỏi gì đó nhưng thấy lập trường của mình giống như không tiện mở miệng lắm vì thế lén lút cầm điện thoại ra.
 
Vốn dĩ muốn gửi tin nhắn cho Lạc Đà, nghĩ nghĩ lại chuyển sang nhóm ba người có Cố Tầm.
 
[Tiểu Mạch]: Đm đm em thấy Quẩy nhỏ rồi!
 
[Tiểu Mạch]: Cậu ấy không nói dối, thật sự là người đẹp!
 
[Tiểu Mạch]: Hơn nữa lúc em vừa mới đến vậy mà cậu ấy nói Lâm Tầm là chồng cậu ấy!
 
[Lạc Đà]: ? ? ?
 
[Tiểu Mạch]: Aiz chẳng qua cậu ấy đã giải thích với em rồi, là hiểu nhầm, cho rằng là người xấu mới nói vậy.
 
[Lạc Đà]: ?
 
[Tiểu Mạch]: Cậu ấy nói là hàng xóm bình thường với Lâm Tầm.
 
[Tiểu Mạch]: Aiz, Lâm Tầm thật sự không ổn, đã là lúc nào rồi mà người ta vẫn chỉ coi cậu là hàng xóm bình thường.
 
[Lạc Đà]: Ăn hại.
 
[Tiểu Mạch]: Ăn hại.
 
Lúc này Cố Tầm đang trên đường về nhà.
 
Vốn dĩ anh muốn trả lời vài câu nhưng thấy câu phía sau của Tiểu Mạch thì nắm lấy điện thoại, không nói gì cả mà chỉ bước nhanh hơn.
 
-
Nhạc Thiên Linh thấy Tiểu Mạch vẫn luôn chơi game di động, hai người gặp mặt lần đầu, vừa nãy lại trải qua một màn hiểu nhầm, cô không biết phải nói gì nữa thì cầm đồ đạc chuẩn bị rời đi.
 
Tiểu Mạch cũng không ngăn cô, sau khi đợi cô đi rồi thì cậu ta đi dạo một vòng trong nhà sau đó đi tắm.
 
Vừa đi ra thì thấy Cố Tầm đã đứng trong phòng khách rồi. Bởi vì hồi Tết chưa về nhà, lần trước Tiểu Mạch với anh gặp nhau đã là đợt nghỉ hè năm trước, tính ra cũng được một năm rồi.
 
Vì thế Tiểu Mạch nhiệt tình đi qua đó, chuẩn bị ôm một cái ôm giữa anh em với anh.
 
Cố Tầm lại giơ tay chặn lại, bỏ cậu ta ra khỏi cánh tay, nhìn xung quanh, không chú ý đến cậu ta.
 
“Nhạc Thiên Linh đâu?”
 
Tiểu Mạch: “Nhạc Thiên Linh là ai?”
 
Cố Tầm nhắm mắt, nhìn cậu ấy thật lâu.
 
Hai giây sau, Tiểu Mạch phản ứng lại.
 
“Quẩy nhỏ hả, cậu ấy về rồi á.”
 
Cố Tầm không ngạc nhiên “Ờ” một tiếng, nhìn giờ một cái rồi quay người ra ngoài.
 
Tiểu Mạch đi theo sau anh: “Đi làm gì thế?”
 
“Ăn tối.”
 
Tiểu Mạch đang tính hỏi có gọi Nhạc Thiên Linh đi cùng không thì đã thấy Cố Tầm đi thẳng về phía cửa đối diện.
 
Cậu ấy nhìn bóng dáng Cố Tầm, cười hừ một tiếng.
 
-
 

Nhạc Thiên Linh vừa phơi quần áo đàn ông ra ban công thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
 
Bởi vì Tiểu Mạch đến rồi, trong lòng Nhạc Thiên Linh có lẽ biết ai đang gõ cửa vậy nên lúc cô thấy Cố Tầm đứng ở trước cửa cũng không ngạc nhiên lắm.
 
“Có chuyện gì?”
 
Cố Tầm vẫn chưa mở miệng, Tiểu Mạch đã thò đầu ra từ sau người anh.
 
“Hàng xóm bình thường của cậu muốn hẹn cậu đi ăn tối.”
 
Vốn dĩ lần đầu gặp mặt Tiểu Mạch, mọi người cùng đi ăn tối là chuyện bình thường.
 
Nhưng cậu ta dùng từ “hẹn” này thì lại khiến câu nói này có chút vi diệu.
 
Nhạc Thiên Linh ngước mắt nhìn Cố Tầm.
 
“Phải không?”
 
Cố Tầm hất cằm sang một bên, “Đi không?”
 
Tiểu Mạch đứng đằng sau nhìn Nhạc Thiên Linh tha thiết mong chờ, giống như có vẻ cô ấy sẽ từ chối vậy.
 
“Được thôi.”
 
Cái này có gì để do dự đâu.
 
Ba người cùng vào thang máy, trước khi ấn số tầng, đột nhiên Cố Tầm hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
 
“Hả, tôi không biết chỗ mấy cậu có cái gì――”
 
Tiểu Mạch nói được một nửa thì đột nhiên thấy hình như không phải Cố Tầm hỏi cậu ấy.
 
Bởi vì cậu ta nhìn Nhạc Thiên Linh đang nói chuyện.
 
Tiểu Mạch gật đầu cam chịu số phận cũng nhìn về phía Nhạc Thiên Linh.
 
“Khách của cậu cậu còn hỏi tôi.” Nhạc Thiên Linh nói nhỏ một câu, trả lại vấn đề cho Tiểu Mạch, “Cậu đã đến tận đây có gì muốn ăn không?”
 
“Cũng chỉ có cậu nhớ tôi là khách, cậu thật tốt.”
 
Tiểu Mạch cười híp mắt hơi nhích người về phía bên cạnh Nhạc Thiên Linh, “Tôi không biết chỗ này của cậu có gì ngon, cậu giới thiệu đi? Đừng xa quá là được, trời nóng ghê luôn.”
 
“Vậy chúng ta theo nguyên tắc gần nha?”
 
Nhạc Thiên Linh lấy điện thoại ra bắt đầu lướt lướt, trong miệng còn nói linh tinh, “Mấy ngày trước đồng nghiệp tôi nói gần đây có mở một nhà hàng, cô ấy từng ăn rồi, nói rất ngon, tôi vẫn muốn đi mà không có thời gian đến.”
 
Tiểu Mạch: “Gần chút tốt đó, là món gì vậy?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Cá nướng, Tiểu Mạch cậu ăn không?”
 
“Tôi thì ok thôi.”
 
Tiểu Mạch sờ sờ mũi nhìn về phía Cố Tầm, “Nhưng mà cậu ta…”
 
Nhạc Thiên Linh ngước mắt, “Cậu ấy làm sao?”
 
Cố Tầm cũng cùng nhìn Tiểu Mạch theo cô: “Đúng vậy, tôi sao hả?”
 
Tiểu Mạch: “…”
 
Cùng sống với nhau lâu như vậy, Tiểu Mạch rất hiểu thói quen ăn uống của Cố Tầm.
 
Hồi nhỏ anh thường ăn cơm một mình một người ở nhà, có một lần bị hóc xương cá, tự mình uống giấm sau đó suýt chút nữa nghẹt thở, trong nhà lại không có người, vẫn là bố mẹ Lạc Đà đưa anh đi bệnh viện.
 
Từ đó về sau trong lòng anh như có ám ảnh tâm lý rồi cũng không ăn cá nữa.
 
Nhưng bây giờ.
 
“Không có gì, ăn cá thì ăn cá, tôi cũng không sợ hóc.”
 
Chủ đề của hai người đến đây là hết.
 
Nhưng Nhạc Thiên Linh cũng không ngốc, cô nghe ra ý trong lời Tiểu Mạch với Cố Tầm nói, chắc Cố Tầm không ăn cá.
 
Chẳng qua anh lười nói.
 
Nghĩ đến đây Nhạc Thiên Linh đi chậm rồi lại nhìn điện thoại.
 
“Chúng ta đi ăn đồ Trung đi.”

 
Cố Tầm quay đầu nhìn cô: “Tại sao?”
 
Nhạc Thiên Linh không nói chuyện, nhìn thẳng rồi đi về phía trước.
 
Có điều lúc đi ngang người anh cô mới nói nhỏ: “Cậu thật kén ăn.” 
 
Cố Tầm sững người ở chỗ đó vài giây.
 
Sau đó khóe miệng anh cong lên, nhanh chân đi về phía trước.
 
Nắng chiều chiếu lên người hai người, bóng kéo ra dài ngoằng, hai bóng người loạng choạng đi về phía ánh sáng.
 
-
 
Bình thường lúc Tiểu Mạch chơi game không nói nhiều nhưng lúc riêng tư thì thật ra là người khá hướng ngoại.
 
Trên bàn ăn chỉ nghe cậu ta tóm Nhạc Thiên Linh hỏi này hỏi nọ, hai người cậu một câu tôi một câu, vậy mà Cố Tầm cũng không có cơ hội nói xen vào gì cả.
 
Ăn xong một bữa sắc trời cũng tối rồi.
 
Đi ra ngoài nhà hàng, Cố Tầm thấy đám đông qua lại thì đột nhiên thấy cuối tuần hiếm có này qua đi có hơi thiệt thòi.
 
“Nóng thật đấy.”
 
Tiểu Mạch cầm chai coca uống ực một hơi, quay đầu nhìn về phía Nhạc Thiên Linh, “Tôi không muốn ở ngoài nữa, hay là chúng ta về chơi game một lúc đi? Đã lâu rồi cậu không chơi nhóm bốn với bọn tôi, sự nghiệp Esport lười biếng rồi!”
 
Nhạc Thiên Linh cũng thấy nóng chết được, hơn nữa mấy ngày nay mỗi tối hầu như cô đều bận đến nửa đêm mới về, quả thật phải thả lỏng một lát.
 
Dù sao bây giờ mọi người biết hết rồi, cô cũng không có gì để phân vân nữa.
 
“Được đó, tôi――”
 
“Hay Tiểu Mạch cậu về trước đi.”
 
Gió đêm thổi qua mang theo mùi hương pháo hoa nồng nặc độc nhất của đêm hè.
 
Cố Tầm nhìn thấy rạp chiếu phim phía bên đường thì chạm vào mu bàn tay của Nhạc Thiên Linh, “Chúng ta đi làm chút chuyện khác đi?”
 
Mặc dù đây chỉ là hành động nhỏ nhưng trong lòng Nhạc Thiên Linh lại hơi động, thấy chỗ mu bàn tay anh vừa chạm vào có hơi ngứa nhưng trên mặt lại không lộ ra, bình tĩnh nói: “Cậu muốn làm gì?”
 
Cố Tâm vừa mở miệng thì đầu Tiểu Mạch lại thò ra từ phía sau người anh.
 
“Cậu ta muốn ngâm cậu.”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cố Tầm: “…”
 
Hai người quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Mạch.
 
Nhạc Thiên Linh: “Coi tôi là mì ăn liền chắc?”
 
Cố Tầm: “Cậu có thể đừng nói vớ va vớ vẩn nữa được không?” 
 
Họ gần như cùng nói đồng thanh, lời vừa nói ra thì nhìn nhau một cái lại cùng im lặng.
 
Tiểu Mạch tự cảm thấy mình lỡ lời thì ngại ngùng ngậm miệng lại, nhìn Nhạc Thiên Linh với ánh mắt xin lỗi.
 
Nhưng Nhạc Thiên Linh vốn không nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Mạch, cô nghe ra giọng điệu gấp gáp phủ định của anh thì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khác thường.
 
Đã nói sao có thể chứ.
 
Khoảng thời gian này quả nhiên do cô tự mình nghĩ nhiều.
 
Đèn neon bên đường nhấp nháy, ánh đèn đỏ thẫm chiếu lên mặt Nhạc Thiên Linh, giấu đi cảm xúc trong mắt Nhạc Thiên Linh.
 
Cố Tầm cụp mắt nhìn cô, “Ý tôi không phải như những gì Tiểu Mạch nói.”
 
Nhạc Thiên Linh chầm chậm nhắm mắt, nhẹ giọng “Ồ” một tiếng.
 
Có lẽ tiếng “Ồ” này của cô mang theo một chút cảm xúc phức tạp, chạm đến một sợi dây nào đó trong tim Cố Tầm.
 
Anh nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Linh hồi lâu.
 
Đột nhiên cong eo, nghiêng người vào tai cô, dùng giọng nói chỉ có cô nghe thấy được.
 
“Tôi là đang theo đuổi em.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui