Đừng rung động với tôi

Chương 15: Vậy… có tiện thêm bạn bè không?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Kế hoạch của Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết vốn dĩ là sau khi tắm xong tìm một nhà hàng ăn cơm sau đó đi dạo phố, 6, 7 giờ thì ngồi tàu điện ngầm về trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật là ngày đầu tiên của năm thoải mái lại vui vẻ.
 
Nhưng hiện thực lại tàn khốc hơn so với kế hoạch.
 
Sắp 12 giờ, không một ai có ý muốn dậy cả.
 
Cuối cùng bữa trưa gọi đồ ăn ship đến, kế hoạch đi dạo phố đã định sẵn cũng biến thành nghịch điện thoại trên giường.
 
Kì kèo mãi đến 4, 5 giờ chiều, hai người trở về thẳng trường học.
 
Những sinh viên không ra ngoài chơi lễ thì tụ tập ăn uống ở nhà hàng gần trường, vì vậy giờ này phố đi bộ xung quanh trường học lại vô cùng náo nhiệt.
 
Ấn Tuyết ra khỏi cổng tàu điện ngầm, thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy thì lại có chút buồn buồn không nói rõ được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Aiz, năm nay năm mới sớm, tuần sau nữa đã nghỉ đông rồi, kỳ nghỉ đông cuối cùng trong cuộc đời của chúng ta đó, mấy tháng sau, chúng ta không phải là sinh viên nữa rồi, mình không nỡ đâu mà hu hu hu.”
 
Nhạc Thiên Linh vốn dĩ đang vui vẻ, nghe Ấn Tuyết nói vậy, tâm trạng lại chịu chút ảnh hưởng.
 
“Đúng vậy, sau này mình sống ở khu vực nào mà mất hai nghìn tệ một năm cho tàu điện ngầm đi từ trung tâm Nhị Hoàn trong thành phố thẳng đến nơi xung quanh là trạm xe buýt đây.”
 
“…”
 
Chút suy nghĩ tinh tế đa sầu đa cảm của Ấn Tuyết đột nhiên mất rồi, “Cậu nói cũng đúng, học kỳ sau bọn mình trở lại thì phải bắt tay vào tìm phòng rồi.”
 
Bọn cô không phải người Giang Thành, muốn ở lại đây làm việc thì thuê phòng là một phần không thể thiếu được.
 
Nhưng chỗ hai người làm việc cách nhau hơi xa, nếu muốn tiếp tục ở chung với nhau, hình như có hơi khó khăn.
 
Bọn cô vừa nói về vấn đề này vừa đi đến phố đi bộ đối diện cổng trường.
 
Hơn một năm nay, bọn cô đã ăn ở nhà hàng gần trường vô số lần, đã thuộc nằm lòng khẩu vị và giá cả của mỗi tiệm.
 
Có lẽ là sáng nay Lạc Đà nhắc đến chuyện ngò rí, Nhạc Thiên Linh bỗng nhiên rất muốn ăn món thịt bò xào ngò rí ở một tiệm đồ ăn Trung Quốc này.
 
Việc làm ăn của tiệm này rất tốt, lúc Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết đi vào chỉ còn dư lại hai bàn gần cửa.
 
Sau khi ngồi xuống, hai người đều không nhìn menu đã gọi xong món, dù sao thì món ăn nổi tiếng nhất của tiệm này là thịt bò xào ngò rí, sức ăn của hai bọn cô cũng không lớn, gọi thêm một món rau với canh là đủ rồi.
 
Bọn cô gọi xong món như thói quen trước giờ thì người nào người nấy bắt đầu nghịch điện thoại.
 
Nhạc Thiên Linh xem Weibo xem đến say mê, không chú ý tới tình hình xung quanh, mãi cho đến khi mấy người con gái bàn sau thì thầm với nhau, trong lời nói xuất hiện một cái tên quen thuộc.
 
“Ê ê, nhìn mau đi, đó là Cố Tầm à?”
 
Nhạc Thiên Linh đột nhiên nhìn lên như thể bị ấn nút, quả nhiên nhìn thấy Cố Tầm và một người con trai cùng nhau đi vào.
 
Trước kia Nhạc Thiên Linh đã từng nhìn thấy người con trai đó ở sân bóng rổ, hình như là bạn cùng phòng với Cố Tầm.
 
Hai người đi vào thì ngồi vào cái bàn trống còn dư lại, chia ra ngồi hai bên, Tưởng Tuấn Nam ngồi đối diện Nhạc Thiên Linh, Cố Tầm quay lưng lại với cô.
 
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm menu đi lên, bọn anh cũng không nhìn ngó xung quanh, sự chú ý đều ở trên menu.
 
Nhạc Thiên Linh bình tĩnh dùng cùi chỏ chọc Ấn Tuyết.
 
Vốn dĩ Ấn Tuyết không nhận ra bóng lưng của Cố Tầm nhưng phản ứng này của Nhạc Thiên Linh còn có thể là ai, vì vậy cô ấy nhỏ giọng tiến gần đến bên tai Nhạc Thiên Linh nói: “Gặp nhau thật trùng hợp, không đi chào hỏi một tiếng hả?”
 
“Ngại lắm, chào hỏi nói gì được nhỉ?”
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ nghĩ, “Thật trùng hợp, cậu cũng đến đây ăn hả? Sau đó cậu ấy nói, chẳng lẽ mình đến đây rửa bát hả?”
 
Ấn Tuyết bĩu môi, thở dài không biết làm sao.
 
“Sao cậu không học được có một số cô gái thông minh lanh lợi nhỉ, mình thấy có người họ đều có thể bắt chuyện mọi lúc mọi nơi.”
 
Nhạc Thiên Linh cũng muốn á.
 
Nếu cô mà biết làm giống người ta thì sẽ chẳng bỏ lỡ vô ích nhiều cơ hội như vậy.
 
Không đến một lúc, bàn của Nhạc Thiên Linh dọn món lên rồi, trong một cái khay của nhân viên phục vụ có hai phần thịt bò xào ngò rí.

 
Sau khi đặt một phần lên bàn bọn cô, anh ấy lại bưng một phần khác đến bên Cố Tầm.
 
Sự chú ý của Nhạc thiên Linh luôn đặt ở bàn của bọn họ.
 
Cô thấy Tưởng Tuấn Nam cau mày khi thấy ngò rí rồi hơi đẩy về phía Cố Tầm.
 
Cố Tầm lại cầm đũa ăn một miếng.
 
Tầm nhìn của Nhạc Thiên Linh không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ thấy anh ăn miếng này qua miếng khác giống như khá là thích.
 
Thấy cảnh này, cô hoàn toàn không kiểm soát được mà tưởng tượng thấy rất nhiều hình ảnh, còn có chút đắc ý, nhịn không được mà muốn đi chia sẻ.
 
Vì vậy cô lại nói nhỏ với Ấn Tuyết: “Cậu có thấy chưa, Cố Tầm cũng thích thịt bò xào ngò rí, khẩu vị của bọn mình cũng khá hợp nhau đó, sau này cũng sẽ có ít bất đồng về ăn uống.”
 
“…”
 
Ấn Tuyết bỏ điện thoại xuống, lạnh lùng liếc cô một cái, “Thấy người ta ăn cùng một món thôi cậu đã nghĩ đến về sau không có bất đồng về ăn uống, vậy có phải người ta mời cậu ăn một bữa cơm thì cậu muốn bắt đều suy xét đến việc mua nhà nào ở gần khu trường học hả?”
 
Ấn Tuyết, thế giới tỉnh táo.
 
Nhạc Thiên Linh bị chặn họng không còn lời gì để nói, Ấn Tuyết vỗ vỗ đầu Nhạc Thiên Linh, “Bé ngoan của mình, đừng nghĩ ngợi linh tinh sinh ra ảo tưởng nữa, có thời gian như này thì chẳng thà cậu nghĩ xem làm thế nào để xin được Wechat của người ta trước đi.” 
 
Nhạc Thiên Linh nhìn chăm chú vào bóng lưng của Cố Tầm, lòng bàn tay có hơi ra mồ hôi.
 
Cũng đúng, lần trước cùng nhau về trường, bởi vì cô quá căng thẳng nên bỏ lỡ cơ hội tốt vô cùng, hôm nay đã lại gặp nhau thì cô nên thử xem sao.
 
  -
 
Tưởng Tuấn Nam thấy Cố Tầm đã ăn liên tiếp vài miếng thịt bò xào ngò rí rồi, không nhịn được mà bỏ đũa xuống, hỏi anh: “Không phải cậu không ăn ngò rí hả? Hôm nay nổi điên gì vậy?”
 
“Thử ăn không được à?”
 
Cô Tầm nói xong lại gắp một miếng.
 
“Tất nhiên là có thể nhưng mà cậu có nhất thiết phải vậy không?”
 
Tưởng Tuấn Nam khoanh tay, đánh giá Cố Tầm hồi lâu lại vuốt cằm, nghĩ ngợi cả buổi hỏi, “Có phải cậu mắc chứng bệnh nan y gì không, ngò rí là một loại thuốc dân gian nào đó.”
 
“…”
 
Đôi khi Cố Tầm thật sự không hiểu tại sao kiểu người như Tưởng Tuấn Nam lại có bạn gái.
 
Anh bị nhìn đến mức chẳng còn khẩu vị gì, bất mãn nhìn về phía Tưởng Tuấn Nam nói: “Mình là ăn ngò rí, không phải uống thuốc độc, cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn mình được không hả?”
 
“Nếu ở đây có một tấm gương, mình thật sự muốn để cậu soi xem biểu cảm khi cậu ăn ngò rí.”
 
Tưởng Tuấn Nam đẩy một món khác đến trước mặt Cố Tầm, ăn nói thành khẩn, “Đã sắp nôn rồi thì đừng ăn nữa được không? Anh em, tin tưởng nền y học hiện đại, đừng tin bài thuốc dân gian, tha cho bản thân đi.”
 
Bây giờ Cố Tầm không thèm ăn cũng chẳng có tâm trạng gì.
 
Vả lại――
 
Ăn ngò rí thật sự rất ư là mắc ói.
 
Anh bỏ đũa xuống, cầm lấy ấm nước bên cạnh rót cho mình cốc nước.
 
Tưởng Tuấn Nam cũng không ăn ngò rí, lúc này trên bàn chỉ còn một món rau khác, cậu ấy tràn đầy mong đợi ăn sườn lại không ngừng nhìn ngó vào nhà bếp bên trong.
 
Lần này vừa nhìn xung quanh thì thấy Nhạc Thiên Linh.
 
“Ê.” Cậu ấy duỗi chân đá Cố Tầm, nhỏ giọng nói, “Nhạc Thiên Linh ở đây đó.”
 
Cố Tầm đang uống nước cũng không nghe rõ cậu ta nói gì, đợi khi nuốt xuống mới “Hả?” một tiếng.
 
Tưởng Tuấn Nam cho rằng anh xưa nay không biết Nhạc Thiên Linh.
 
“Nhạc Thiên Linh đó, Học viện Mỹ thuật, cái này cậu cũng không biết hả?”
 
Thấy Cố Tầm không lên tiếng cậu ấy lại nói: “Năm ba mới chuyển từ khu trường học Tân Giang đến đây, giống hệt cậu, là một tuyển thủ thường xuyên có mặt trên trang tỏ tình trên Weibo của trường chúng ta đó, chẳng phải trước kia ký túc xá chúng ta thường nói hả?”
 
Cố Tầm bỏ cốc xuống, quay ra sau nhìn một cái.
 
Vốn dĩ Nhạc Thiên Linh đang liếc nhìn, tự nhiên đột ngột thấy ánh mắt Cố Tầm đang nhìn lại bỗng chốc bối rối, lập tức quay đầu giả vờ đang nhìn phong cảnh.
 

Ấn Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của cô lập tức véo vào đùi cô.
 
Nhạc Thiên Linh giật nảy cả người cũng phản ứng lại, vì vậy sau đó quay lại một cách cứng rắn lại chạm vào ánh mắt Cố Tầm lần nữa, cô cứng đờ người gật gật đầu với anh coi như là chào hỏi.
 
Thực ra Cố Tầm chỉ là nghe Tưởng Tuấn Nam nói như vậy, tiềm thức thôi thúc anh quay đầu lại.
 
Không ngờ cô ở bên kia thật, còn chào hỏi với anh.
 
Cố Tầm cũng chỉ đành gật gật đầu coi như là đáp lại.
 
Quay đầu lại, Tưởng Tuấn Nam kinh ngạc hỏi: “Hai cậu quen nhau à?”
 
Cố Tầm: “Ừ.”
 
Tưởng Tuấn Nam: “Quen nhau từ lúc nào đấy? Sao lại chưa nghe cậu đề cập đến?”
 
“Mẹ của mình và mẹ của cô ấy là bạn học, lúc trước ăn một bữa cơm cùng nhau.”
 
Cố Tầm nói rõ ràng quan hệ của anh và Nhạc Thiên Linh trong vài ba câu, đúng lúc nhân viên phục vụ bưng món khác lên, anh lại cúi đầu tiếp tục ăn.
 
Tưởng Tuấn Nam rất lâu sau cũng không hoàn hồn lại.
 
Chủ đề trò chuyện đêm khuya của con trai trừ trò chơi bóng đá bóng chuyền ra thì chính là người đẹp.
 
Đặc biệt là người ở Học viện Mỹ thuật khoảng thời gian này vừa từ khu trường học Tân Giang chuyển tới, hầu như cách hai ba ngày trong ký túc xá sẽ nói chuyện về Nhạc Thiên Linh.
 
Mà Cố Tầm chưa bao giờ nói chen vào, vì vậy Tưởng Tuấn Nam luôn cho rằng anh hoàn toàn không biết người này.
 
Kết quả không chỉ biết không thôi, còn quen nữa chứ.
 
Tưởng Tuấn Nam càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng nổi, không nhịn được mà nhìn trộm Nhạc Thiên Linh.
 
Vài phút sau.
 
Tưởng Tuấn Nam bỗng nhiên nói nhỏ tiếng: “Cố Tầm, mình nói với cậu chuyện này, nhưng cậu phải đồng ý với mình trước, cậu đừng có quay đầu nhìn.”
 
Cố Tầm nhếch lông mày: “Cái thứ gì mà thần bí thế?”
 
“Mình thấy…”
 
Tưởng Tuấn Nam liếm liếm môi, ép cho giọng mình nhỏ hơn, “Mình thấy Nhạc Thiên Linh thích cậu, bởi vì trong mấy phút cô ấy đã nhìn trộm cậu mấy lần rồi.”
 
“…”
 
Động tác gắp thức ăn của Cố Tầm dừng lại một lúc, anh mím mím môi, chuyển hướng của đôi đũa đi gắp một miếng thịt bò xào ngò rí.
 
Tưởng Tuấn Nam cho rằng anh không tin lại bổ sung thêm: “Tin mình đi, trực giác của mình chính xác tuyệt đối đó, ánh mắt đó của cô ấy tuyệt đối là thích cậu.”
 
“Ừ.” Cố Tầm chậm rãi nói tiếp, “Biết rồi.”
 
Biết rồi.
 
Chỉ, biết rồi? ? ?
 
Tưởng Tuấn Nam quả thực không dám tin vào lời mình nghe được.
 
“Cậu chỉ nói một câu biết rồi? Anh em? Đó chính là Nhạc Thiên Linh đó!”
 
Cố Tầm ngước mắt, không nói chuyện nhưng biểu cảm trên mặt đã thể hiện rõ ràng ý của anh.
 
Bằng không thì sao nào?
 
Thực ra anh đã có chút cảm giác như vậy từ trước rồi.
 
Bắt đầu từ lần gặp mặt thứ hai, anh đã chú ý đến ánh mắt Nhạc Thiên Linh nhìn anh luôn không tự nhiên, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh.
 
Nhưng lại thường xuyên nhìn trộm anh ở nơi ngoài tầm mắt của anh.
 
Tần suất cao như vậy ngay cả Cố Tầm không để ý gì cũng phát hiện mấy lần liền.
 
Bao gồm cả mấy lần đụng mặt sau này, cô luôn ngại ngùng, cả nói cũng không nói lưu loát.

 
Có một vài chuyện có lẽ không cần nói rõ ra nhưng trong lòng Cố Tầm có tính toán.
 
Chẳng qua hôm nay ngay cả Tưởng Tuấn Nam cũng có thể nhìn ra, Cố Tầm lại càng xác định rõ.
 
Nhưng,
 
Vậy thì sao chứ?
 
“Một người có bạn gái như cậu, đang kích động cái gì hả?”
 
Cố Tầm hỏi.
 
Nếu không phải suy xét đến việc chỗ của Nhạc Thiên Linh cách chỗ bọn họ rất gần thì Tưởng Tuấn Nam đã đập bàn rồi.
 
“Đây là mình kích động thay cậu đó! Sao cậu không có tí phản ứng nào vậy?”
 
“Mình cũng chẳng thân với cậu ấy, với lại,” Cố Tầm dừng một lúc, nâng mí mắt lên, nhẹ nhàng vứt ra một câu, “Mình không phải người đam mê nhan sắc.”
 
“Tán gẫu một chút thôi mà, còn không phải đam mê nhan sắc nữa, làm gì có thằng con trai nào không đam mê nhan sắc.”
 
Tưởng Tuấn Nam không tin một chữ, cậu ấy thấy Cố Tầm đang giả vờ ngầu ngầu, “Nếu một ngày nào đó cậu thật sự dẫn một cô gái lớn lên bình thường về, mình sẽ chặt đầu mình ra để làm đồ nhắm cho cậu uống rượu.”
 
Cố Tầm đột nhiên im lặng, không biết nghĩ đến cái gì, suy nghĩ đột nhiên rời rạc.
 
Trong đầu anh bắt đầu phác họa ra một khuôn mặt mơ hồ nhưng lại rất thông minh. 
 
Hồi lâu, anh lại nói như thể đang lẩm bẩm một mình: “Có lẽ lớn lên cũng khá xinh.” 
 
Tưởng Tuấn Nam: “Cái gì?”
 
“Không có gì.”
 
  -
 
Con trai ăn cơm thì khá là nhanh.
 
Đến nhà hàng xấp xỉ cùng một thời gian, Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết mới ăn được một nửa, bàn của Cố Tầm bọn họ đã ăn xong rồi.
 
Mà Tưởng Tuấn Nam nghe điện thoại, đi ra ngoài trước, để Cố Tầm ở lại thanh toán.
 
Ấn Tuyết thấy cơ hội, kéo tay áo Nhạc Thiên Linh.
 
“Tranh thủ lúc này cậu ấy ở một mình, cậu đi đến xin Wechat của cậu ấy nhanh lên.”
 
“Bây giờ hả?” Nhạc Thiên Linh luống cuống nhìn xung quanh, “Nhiều người như vậy mà!”
 
“Chính vì nhiều người cậu ta mới không dễ từ chối cậu đó!”
 
“Vậy mình phải nói gì?”
 
Ấn Tuyết bực mình “Xùy” một tiếng, “Cậu nói là, nói là…”
 
Nhưng mà Ấn Tuyết cũng chẳng có kinh nghiệm theo đuổi con trai gì cả, ngắc ngứ cả buổi cũng không nghĩ ra phải nói thế nào.
 
Mãi cho đến khi Cố Tầm đứng dậy đi ra ngoài, Ấn Tuyết lo thay cho Nhạc Thiên Linh, ánh mắt vừa quét qua một cái, bỗng nhiên thấy một tấm thẻ sinh viên rơi dưới đất.
 
“Cơ hội đến rồi!” Ấn Tuyết nhanh chóng chỉ cái thẻ sinh viên trên đất nói, “Cậu ta rơi thẻ sinh viên kìa! Cậu đưa cậu ta nhanh lên, nhân tiện thêm Wechat chẳng phải hợp tình hợp lý hả? !”
 
Lúc này, Nhạc Thiên Linh cũng hơi gấp gáp, nghe Ấn Tuyết nói vậy, trong đầu nôn nóng cảm thấy rất có lý thì lập tức nhặt thẻ sinh viên lên đuổi theo ra ngoài.
 
Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam vẫn chưa đi xa.
 
Nhạc Thiên Linh nắm chặt tấm thẻ sinh viên, chạy chậm vài bước thì đuổi kịp bọn họ.
 
“Cố Tầm!”
 
Nghe thấy tiếng hét, Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam quay đầu lại cùng lúc.
 
Thấy là Nhạc Thiên Linh, Tưởng Tuấn Nam giả vờ “Ôi” một tiếng, cười nhạo nói: “Cậu xem, mình nói không sai chứ, đây chẳng phải đuổi theo rồi hay sao.”
 
Cố Tầm lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, Tưởng Tuấn Nam lập tức thu lại biểu cảm chế nhạo.
 
Nhưng lúc Cố Tầm nhìn về phía Nhạc Thiên Linh, sắc mặt cũng không dịu lại chút nào.
 
Chẳng qua Nhạc Thiên Linh không có nghĩ nhiều.
 
Bởi vì hình như cô cũng chưa từng thấy biểu cảm khác của anh.
 
Cho dù có cũng sẽ tồi tệ hơn.
 
Cô chạy chậm bước qua, hơi ngẩng đầu, đưa tấm thẻ cho anh, nói nhẹ nhàng: “Vừa nãy thẻ sinh viên của cậu bị rơi xuống đất, may mà vẫn chưa đi xa.”
 
Tưởng Tuấn Nam nghe thấy lời này có chút ngạc nhiên mà cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc nụ cười trêu chọc nơi khóe miệng cậu ấy không thể giấu nổi.
 
Vì để nhịn cười, cậu ấy lấy tay che miệng mình rồi quay đầu đi.
 

Mà Cố Tầm rũ mắt nhìn tấm thẻ sinh viên trong tay Nhạc Thiên Linh, không tiện thể hiện cảm xúc khó nói hết, chỉ mím môi lại.
 
“Của mình?”
 
Nhạc Thiên Linh chớp chớp mắt, vẫn chưa phản ứng kịp anh đang có ý gì thì nghe thấy một giọng nói thở hổn hển sau lưng mình hét lớn: “Bạn học!”
 
Sau đó một người con trai đeo kính chạy đến trước mặt Nhạc Thiên Linh.
 
Thấy thẻ sinh viên trong tay cô thì lập tức thở phào.
 
“Ây da, cuối cùng thì đuổi kịp cậu rồi, cảm ơn cậu nha.”
 
“… ?”
 
Nhạc Thiên Linh nhìn cậu ta một cái, lại nhìn tấm thẻ sinh viên trong tay mình một cái.
 
Họ và tên: Vạn Tiểu Bằng.
 
Khoảnh khắc đó trong não Nhạc Thiên Linh có vô số những tia lửa lóe lên.
 
Hình như cô đã hiểu rõ cái gì đó nhưng vẫn không bỏ cuộc hỏi: “Của cậu?”
 
Người con trai gật đầu, thấy tấm thẻ trong tay Nhạc Thiên Linh nói: “Đúng đó, cảm ơn cảm ơn nhé, lúc nãy ăn cơm không cẩn thận đánh rơi đó.” Nhạc Thiên Linh ngây người, không có ý định trả lại thẻ, người con trai lại nói thêm: “May mà bị cậu nhặt được nếu không thì lúc này làm bù lại thẻ sinh viên phiền phức lắm.”
 
“…”
 
Nói thế nào được nhỉ.
 
Nếu giết người không phạm pháp, lúc này Nhạc Thiên Linh đã nhấc đao chặt đầu Ấn Tuyết rồi.
 
Cô thì nghĩ không ra, tại sao khoảnh khắc xấu hổ nhất trong đời luôn ở trước mặt Cố Tầm không thiếu lần nào.
 
Ồ, Cố Tầm.
 
Bây giờ cô không dám nhìn Cố Tầm nữa.
 
Chỉ thấy ánh mắt của anh đang nhìn vào đầu cô, Nhạc Thiên Linh đã ngạt thở mà chết rồi.
 
Nhưng bây giờ cô vẫn phải giữ vững cài đặt nhân vật.
 
“Không có gì không có gì.” Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Lần sau cẩn thận chút.”
 
Người con trai có hơi xấu hổ gật đầu, sau khi nhận lấy tấm thẻ thì chưa đi.
 
“Cảm ơn nhé.” Cậu ta hắng giọng, xấu hổ nhìn Nhạc Thiên Linh nói, “Vậy… có tiện thêm bạn bè không?”
 
Đm.
 
Đmm.
 
Vận hoa đào đến lúc nào không được cứ phải đến lúc này hả? !
 
Bình thường Nhạc Thiên Linh khá phản đối tình huống như này, nhưng lúc này trước mặt Cố Tầm, cô cảm thấy mặt mình bị một cảm giác nóng bỏng che phủ.
 
Không biết vì sao, bị người con trai lạ mặt bắt chuyện trước mặt Cố Tầm cô chỉ thấy lúng túng và khó khăn, chỉ lo mình xử lý không tốt thì sẽ bị Cố Tầm hiểu lầm gì đó.
 
Cô đỏ mặt, mím môi nhìn Cố Tầm một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, ngượng ngùng mở miệng: “Không, không tiện lắm…”
 
Người con trai nhất thời xấu hổ không chịu nổi.
 
Không chỉ là vì Nhạc Thiên Linh từ chối cậu ta mà còn là vì cái nhìn của cô với Cố Tầm.
 
Người con trai thấy vẻ mặt của Cố Tầm không tốt, thậm chí có hơi không kiên nhẫn mà hình như Tưởng Tuấn Nam bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
 
Hình như cậu ta đã hiểu ra gì đó.
 
“Xin lỗi xin lỗi.” Cậu ta nhanh chóng xin lỗi, “Mình không biết cậu có bạn trai rồi.”
 
Sau đó lập tức quay đầu nói với Cố Tầm: “Thật sự xin lỗi cậu.”
 
Nhạc Thiên Linh: “…?”
 
Cô bối rối nhìn về phía Cố Tầm.
 
Người con trai đó cũng ngượng ngùng nhìn Cố Tầm.
 
Mà dưới ánh nhìn của hai người bọn họ, Cố Tầm bình tĩnh quay đầu nhìn về phía Tưởng Tuấn Nam.
 
“Cậu hả?”
 
Tưởng Tuấn Nam: “Cái gì?”
 
Cố Tầm: “Cậu đổi bạn gái từ khi nào vậy?”
 
Tưởng Tuấn Nam: “… Hả?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận