Đừng Rung Động Vì Anh


Sau nhi Cố Vận Bình rời khỏi Giang Thành, thành phố bắt đầu đón lấy những cơn nắng gắt mùa thu, nhiệt độ nhảy lên 37, 38 độ.
May là trời lúc sáng và tối cũng mát mẽ, chỉ có buổi trưa là mặt trời hơi chói chang, nhưng cũng không nóng đến mức làm người ta không thở nổi như tháng bảy tháng tám.
Cuối cùng Nhạc Thiên Linh cũng bước qua giai đoạn mấu chốt của việc vẽ bản thảo, bắt đầu vào khâu tô màu.
Nhạc Thiên Linh theo học ngành mỹ thuật là do giáo viên tiểu học nói cô nhạy cảm với sự thay đổi của màu sắc, vì vậy bây giờ cô đang rất thuận buồm xuôi gió trong việc so sánh các màu tương phản và độ đậm nhạt của màu.
Áp lực công việc đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng Nhạc Thiên Linh thường xuyên cảm thấy cạn kiệt sức lực, không có được sự hăng say để làm, chưa tới trưa là cảm thấy buồn ngủ.
Đây là bệnh cô thường mắc khi thay mùa, vậy nên Nhạc Thiên Linh cũng không quan tâm mấy, không hề nhắc đến chuyện này khi gọi cho ba mẹ.

Nhưng bởi vì hiệu suất làm việc của cô không bị tuột nên đồng nghiệp không phát hiện sự thay đổi này, chỉ có Cố Tầm là biết mấy hôm nay cô không khỏe lắm thôi.
Đến trưa hôm nay, lúc Nhạc Thiên Linh ăn cơm trưa chung với Cố Tầm, tự dưng cô nhận được một loạt đường link từ Cố Vận Bình.
《 Thu đã tới rồi, quý trọng sức khỏe của mình thì hãy nhớ “bốn không làm, hai không ngủ” 》
《 Giấc ngủ ảnh hưởng tới tuổi thọ! Mỗi tối trước khi ngủ, làm hành động này bạn sẽ sống lâu hơn! 》
《 Mẹo chăm sóc sức khỏe mùa thu: những điều bạn phải làm để khỏe mạnh qua mùa thu 》
Cô lịch sự trả lời tin nhắn sau đó ngẩng đầu hỏi Cố Tầm.
“Anh nói với dì là mấy hôm nay em không khỏe à?”
Cố Tầm ngước mắt lên, “Đâu có, sao thế?”
“Ồ, không có gì.”
Nhạc Thiên Linh đưa điện thoại qua cho anh xem, “Tại dì gửi cho em xem mấy cái này, em còn tưởng anh nói với dì chứ.”
Cố Tầm nhìn một cái rồi trả điện thoại lại cho cô, cụp mắt không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, Nhạc Thiên Linh lại nhận được tin nhắn từ Phương Thanh Thanh.
Phương Thanh Thanh: Sắp tới Quốc Khánh rồi, mày và Cố Tầm có định đi ra ngoài chơi không?
Phương Thanh Thanh: Tao với bạn trai, ngoài ra còn có một cặp nữa đã đặt vé máy bay, khách sạn đi Đại Lý rồi, mà tự dưng đôi kia có chuyện tạm thời không đi nữa, phòng khách sạn không trả được, nên tao định hỏi mày xem mày có đi không.
Phương Thanh Thanh: Tao vừa xem vé máy bay thấy hôm nay có ưu đãi, nếu như hai người muốn đi thì mau quyết định đi, trễ nữa là lên giá đó.
Nhạc Thiên Linh nhớ lần gần đây nhất mình đi du lịch vào dịp lễ Quốc Khánh là hồi năm lớp 9, cảnh tượng chen chúc, đi vệ sinh mà cũng phải xếp hàng nửa tiếng đã tạo thành cái bóng đen trong lòng cô.

Sau đó cô mới để ý là mỗi năm mình đều có ba tháng nghỉ đông nghỉ hè, thế là không có dự định ra ngoài chơi vào mấy dịp Quốc Khánh hoặc là lễ Lao Động gì đó.
Chớp mắt một cái đã tốt nghiệp đại học, Nhạc Thiên Linh vẫn chưa thay đổi suy nghĩ này, cho đến khi Ấn Tuyết nhắc nhở thì cô mới để ý là mình không còn thời gian nghỉ ngơi, hằng năm muốn đi du lịch thì chỉ rảnh vào mấy ngày lễ mà nhà nước quy định thôi.
Cô nhìn Cố Tầm đang ngồi ở đối diện, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ nhưng không lập tức mở miệng ngay.
Nếu như được ra ngoài chơi với anh thì có đông một chút cũng không sao.

Nhưng mà…
Nhạc Thiên Linh vuốt vuốt điện thoại, từ từ trả lời tin nhắn.
Bánh Quai Chèo: Còn dư mấy phòng mày?
Phương Thanh Thanh:?
Phương Thanh Thanh: Tao đã bảo đôi kia là một cặp, đương nhiên là một phòng rồi.
Bánh Quai Chèo: Ờm…

Phương Thanh Thanh: Sao thế?
Nhắn xong câu này, Phương Thanh Thanh nhạy bén phát hiện ra gì đó.
Phương Thanh Thanh: Không phải chứ???
Phương Thanh Thanh: Mày và Cố Tầm là bạn trai bạn gái lâu vậy rồi mà chưa ấy ấy hả???
Đúng vậy, thật sự là chưa.

Nhưng Nhạc Thiên Linh ngại bàn chuyện này với cô bạn ngay trước mặt Cố Tầm.
Bánh Quai Chèo: Bạn tao cũng muốn đi Đại Lý chơi nên hỏi còn dư mấy phòng.
Phương Thanh Thanh: À, làm tao hết hồn, tao còn tưởng Cố Tầm có bệnh gì chứ.
Phương Thanh Thanh: Chỉ có một phòng thôi, nhưng mà tao nghĩ chắc khách sạn cũng còn phòng trống đó, bạn mày muốn đi thì đặt thêm cũng được.
Làm gì có bạn bè nào.

Nhạc Thiên Linh nhìn chăm chú vào điện thoại, suy nghĩ bay đi xa.
Cố Tầm đột nhiên mở miệng hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Nhạc Thiên Linh sực tỉnh, “Hả? Đâu, đâu có gì đâu.”
Ánh mắt anh từ từ quét qua mặt cô, cong môi.
“Vậy sao em đỏ mặt?”
“Mặt em đang đỏ hả?”
Nhạc Thiên Linh sờ gò má mình, hình như vậy thật.

Thấy cô trưng ra phản ứng này, Cố Tầm cụp mắt nhìn về phía điện thoại của cô, “Trong điện thoại em có gì vậy?”
Phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn tới, Nhạc Thiên Linh có tật giật mình úp điện thoại xuống.
“Có gì đâu.”
“Hửm?”
Cố Tầm lại gần, ánh mắt quét qua quét lại giữa mặt cô và cái điện thoại, thấp giọng, “Cái gì anh không xem được à?”
“Thì có một xíu…” Đầu óc cô nhanh chóng hoạt động, nghĩ đến một lý do mà anh có thể hết tò mò ngay lập tức.
Cô ho một cái, nhẹ giọng nói: “Một xíu văn học nhị phân.”
Cố Tầm nhướng mày: “Văn học nhị phân là cái gì?”
Sinh viên chuyên ngành công nghệ thông tin như anh chưa từng nghe nói bao giờ.

Nhạc Thiên Linh ấp úng: “Kiểu văn mà chỉ có 1 và 0 thôi đó.”*
* Ý chỉ đam mỹ
“…”
Biểu cảm trên gương mặt anh cứng đờ ra, Cố Tầm không hiếu kỳ nữa, “Lúc ăn cơm em bớt xem mấy cái này đi.”
Một hồi sau, Nhạc Thiên Linh điều chỉnh tâm trạng, định hỏi Cố Tầm xem anh có muốn đi Đại Lý chơi không.


Nhưng cô đang định lên tiếng thì điện thoại của anh đột nhiên kêu vang.
Nhạc Thiên Linh không định cắt ngang cuộc điện thoại, cô cũng cảm thấy mặt mình đang nóng ran nên đứng dậy đi lấy một lon coca trong tủ lạnh.

Lúc ngồi xuống, Cố Tầm trực tiếp đưa tay qua lấy đi lon nước trong tay cô.
Nhạc Thiên Linh sửng sốt ngẩng đầu, thấy anh vừa nghe điện thoại vừa kéo lon đặt lên bàn.

Sau đó, ngón tay kéo nắp lon, móc ngón trỏ vào, xương ngón tay toát ra vẻ nam tính.

Nắp lon khi được bật mở phát ra một tiếng “cạch” nhẹ, Nhạc Thiên Linh cảm giác như tim cũng đổ “ầm ầm” theo động tác của anh.
Đúng là hành động mở lon bằng một tay này tuy đơn giản nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy rung động.
Nhạc Thiên Linh tập trung tinh thần nhìn vào tay anh mà không để ý xem anh đang nói gì, cũng quên mất việc làm hành động tiếp theo.

Sau đó, Cố Tầm cắm ống hút vào, bưng lon coca lên, ngậm vào miệng.
Nhạc Thiên Linh: “?”
Dường như anh không nhận ra được ánh mắt của cô đang nhìn, anh uống hai hớp rồi để lon qua một bên, đồng thời bày ra biểu cảm “coca lạnh ngon thật”.

Sau đó anh đưa tay cầm bình nước ấm, rót nước vào cái ly trước mặt Nhạc Thiên Linh.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Một lát sau, anh cúp điện thoại, bưng lon coca lên quơ quơ.
“Cảm ơn cục cưng nhé.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Đồ con nít.
Mặc dù biết Cố Tầm muốn tốt cho cô, không muốn cô uống đồ lạnh lúc sức khỏe đang có vấn đề, nhưng khi nhìn ly nước đang bốc hơi, cô lại chẳng muốn uống chút nào.
Sau một hồi yên lặng cô mới nhớ tới chuyện quan trọng.
“À, Quốc Khánh này anh có định đi đâu chơi không?”
Cố Tầm: “Em muốn đi đâu?”
Nhạc Thiên Linh: “Bạn đại học hỏi chúng ta là có muốn đi Đại Lý chơi chung không.”
“Đại Lý.”
Cố Tầm suy nghĩ gì đó, một hồi mới ngước mắt lên, “Ngày 3 đi có kịp không?”
“Ngày 3?”
Nhạc Thiên Linh không hiểu, “Hai bữa trước đó anh bận chuyện gì à?”
Từ hôm Cố Vận Bình và anh cùng chia sẻ về chuyện đó, bà vẫn luôn tuân thủ lời mình hứa.
Cố Vận Bình ít khi nào liên lạc với anh, có khi Cố Tầm chủ động gọi điện thoại thì bà cũng nói vài ba chuyện thường ngày rồi cúp điện thoại, để anh tự làm việc riêng của mình.


Giống như là bà sợ mình nói nhiều rồi lại khiến con trai rơi vào thế “không tự do” vậy.
Ngay cả việc quan tâm hỏi han mà Cố Vận Bình cũng phải nhắn nhủ thông qua Nhạc Thiên Linh, hy vọng cô truyền đạt cho anh.
Nghĩ đến việc này, Cố Tầm nhẹ thở dài.
“Ngày 2 là sinh nhật mẹ anh.”
Không cần nói phần còn lại thì Nhạc Thiên Linh đã hiểu.
“Không có gì gấp hết, ngày 1,2 anh về ăn sinh nhật với dì đi.”
Cố Tầm nghe vậy thì nhướng mắt.
“Em không đi với anh à?”
Nghỉ lễ bảy ngày nhưng qua lại hai chỗ thì có vẻ hơi gấp rút, thế là Nhạc Thiên Linh quyết định không đi Đại Lý nữa, thời gian còn lại cứ chơi vòng vòng xung quanh quê của anh mấy ngày.
Cố Tầm định gọi điện thoại thông báo với mẹ mình thì bị cô ngăn lại, Nhạc Thiên Linh đề nghị về việc tạo bất ngờ cho bà, không nên báo cho bà ấy biết trước.
Cố Tầm nghe theo lời cô, Nhạc Thiên Linh chỉ cần đưa thẻ căn cước còn những chuyện khác không cần bận tâm.
Bọn họ đặt vé máy bay ngày 1.
Trước ngày đi, Phương Thanh Thanh hẹn Nhạc Thiên Linh đi shopping, định mua quần áo mặc đi du lịch.

Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, cảm thấy lâu rồi mình cũng chưa mua đồ mới nên vui vẻ đồng ý.
Cô nhắn tin cho Cố Tầm.
Bánh Quai Chèo: Tan ca em với Phương Thanh Thanh đi dạo phố mua đồ, anh khỏi cần chờ em nha.
Hotboy Trường: Ừm.
Hotboy Trường: Để anh trả.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Ý anh là em mua đồ đi, anh thanh toán.
Bánh Quai Chèo: Thôi khỏi, em mới lãnh lương, em có tiền mà.
Cố Tầm không nói gì nữa, chỉ chuyển tiền thẳng qua.

Thấy anh chuyển qua tám ngàn tệ, Nhạc Thiên Linh sững sốt hai giây sau đó hoàn trả.
Hotboy Trường:?
Bánh Quai Chèo: Không cần thật mà!
Hotboy Trường: Anh biết em có tiền, nhưng anh muốn em tiêu tiền của anh, vậy được chứ?
Bánh Quai Chèo: Không phải, tại em không thích xài tiền người khác.
Hotboy Trường: Người khác?
Bánh Quai Chèo: À, không phải.
Bánh Quai Chèo: Nhưng mà không cần thật đó.
Một lát sau.
Hotboy Trường: Được.
Lúc Cố Tầm nhắn tin đến thì vừa hết giờ làm, Nhạc Thiên Linh không suy nghĩ nhiều, thu dọn đồ đạc xong rồi đứng dậy đi tới chỗ hẹn.
Bởi vì mai là lễ nên hôm nay ngoài đường cực đông người, cô không dám đón xe, nhưng mà lên tàu điện ngầm thì cũng không ổn hơn bao nhiêu.
Tốn hết cả buổi mới đi tới khu thương mại, nhưng Phương Thanh Thanh vẫn còn bị kẹt trên đường tới, thế là cô đành tìm một tiệm bán đồ ngọt rồi ngồi chờ.
Đang lúc buồn chán, cô muốn trò chuyện với Cố Tầm đôi câu, thế là lấy điện thoại ra mở khung chat.

Nhưng khi nhìn thấy dòng tin nhắn cuối cùng mà anh gửi tới nửa tiếng trước, Nhạc Thiên Linh đột nhiên phát hiện… Có phải anh không vui không?
Sau khi xem kỹ lại đoạn đối thoại thêm hai lần nữa, Nhạc Thiên Linh có thể chắc chắn suy đoán của mình.

Mấy lần cô muốn nhắn gì đó nhưng lại phát hiện bản thân không biết nên nhắn gì.
Từ hồi tiểu học, bởi vì xinh đẹp nên Nhạc Thiên Linh đã nhận được không ít quà vặt linh tinh từ đám con trai.
Lên cấp 2, có một cậu ấm con nhà giàu trong trường tặng cô một sợi dây chuyền của thương hiệu nổi tiếng, thấy sợi dây đẹp quá nên cô nhận.

Sau khi biết chuyện này, ba mẹ bắt cô phải trả lại đồ cho người ta trong ngày hôm đó, cô không muốn, sau đó hai người lại giảng dạy một chặp về chuyện con trai con gái.
Sau này lớn lên rồi, Nhạc Thiên Linh mới hiểu tại sao ba mẹ mình làm vậy.
Đã nhiều năm trôi qua, cái quan niệm đó đã ăn sâu vào máu, bây giờ cô lại hơi nhức đầu khi gặp phải chuyện này.
Haizz.

Đây cũng là lần đầu tiên cô yêu đương mà, không biết làm thế nào để đúng chừng mực.
Nhạc Thiên Linh cúi đầu suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến khi giọng nói của Phương Thanh Thanh kéo cô về thực tại.
“Mày nghĩ gì mà mất hồn thế? Tao kêu mày mà mày cũng không nghe thấy nữa.”
“Không có gì.”
Nhạc Thiên Linh cầm túi lên chuẩn bị ra khỏi cửa tiệm, nhưng cô vừa đứng dậy thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, thế là ngồi xuống lại. 
“Cái mông, tao hỏi mày chuyện này nha?”
Đúng lúc đó Phương Thanh Thanh cũng đang khát, cô ấy bưng ly trà sữa của cô lên uống một hớp, nói: “Mày hỏi đi.”
Nhạc Thiên Linh: “Thì là… Nếu bạn trai mày đưa tiền cho mày tiêu xài thì mày sẽ làm gì?”
Phương Thanh Thanh nói ngay khỏi cần suy nghĩ: “Câu hỏi gì vậy nè, đương nhiên là cầm lấy rồi.”
“Thế hả?”
Nhạc Thiên Linh gãi gãi chóp mũi, “Nhưng mà tao thấy vậy thì không ổn lắm.”
Là bạn cùng phòng nên Phương Thanh Thanh rất biết tính cô, cũng biết cô đang do dự chuyện gì, thế là bình tĩnh, ung dung nói: “Quan điểm của tao là nhiều tiền không lấy, nhưng chút ít thì vẫn có thể xài.”
“Dù sao cũng là yêu đương, cái chuyện tiền nong này không thể chia quá rõ ra được, nếu không thì cảm giác giới hạn giữa tụi mày sẽ chiếm chỗ nhiều lắm.

Hôm nay cậu ấy cho mày ít tiền tiêu, ngày mai mày lại tiêu tiền cho cậu ta, vậy cũng tốt lắm chứ?”
Nhạc Thiên Linh gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Thật ra thì Cố Tầm không tức giận, anh chỉ hơi buồn thôi.

Anh là một người không hay thể hiện tình yêu của mình, lúc Nhạc Thiên Linh nói cô sắp đi mua quần áo, theo bản năng, anh lại muốn cô tiêu tiền của mình, nghĩ đó là chuyện chẳng to tát gì.
Nhưng thái độ của cô khiến anh cảm giác như cách làm của mình là sai.

Có phải đưa cô quá nhiều tiền sẽ khiến cô bất an không?
Trong không gian toàn tiếng lạch cạch của bàn phím, Cố Tầm nhìn chằm chằm điện thoại, chuyển suy nghĩ của mình từ biên dịch thuật toán phức tạp thành “rốt cuộc đưa cô bao nhiêu tiền thì vừa đủ”.
Anh nghĩ mấy con số mà đều cảm thấy không thích hợp, Nhạc Thiên Linh đột nhiên nhắn tin tới.
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Anh có đó không?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Sao thế em?
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Anh có muốn làm em lớn bụng không?
Cố Tầm:?
Cố Tầm:????
Quỷ thích ăn ớt rau thơm: Chuyển cho em 300 tệ, mời em ăn lẩu đi.
——————-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận