Đừng Rời Xa Vì Em Lỡ Yêu Anh Mất Rồi
- Được rồi ta điều chế nhé ...con hãy lấy quyển sách ra xem đi nào !- Vũ Phong nói
Thiên Ân nghe lời đi lại kệ sách lấy sách thí nghiệm mà cậu chỉ lại . Phía ngoài , Hạo Nhiên tìm mọi cách để cho Lam Phương không ngủ , Lam Phương chỉ mỉm cười , 2 mắt cô cụp xuống nặng trĩu .
- Mami...mami đừng ngủ nha !-Hạo Nhiên lay
- Mami biết nhưng quả thật mami rất buồn ngủ không thể chịu được !- Lam Phương lắc đầu
- Mami cố lên , hay là ta lấy laptop làm việc nhé !- Hạo Nhiên lấy laptop lại
Những dòng văn bản hiện ra , Lam Phương tiếp thu nhanh ,rồi từng cái cô giải quyết nhanh gọn ,Hạo Nhiên nhìn mà bái phục , bỗng cô không chịu được nằm xuống ngủ.
- Papa ơi nhanh đi !- Hạo Nhiên la lên
Từ phía trong phòng thí nghiệm đi ra , trên tay là lọ thuốc giải nhưng cạu không biết nó có tác dụng phụ không .Nhìn Lam Phương ngủ trên giường mà cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà đưc lọ thí nghiệm vào miệng rồi đút cho cô uống . Thiên Ân và Hạo Nhiên lắc đầu đúng là nhân cơ hội mami sơ hở là papa sẽ giở trò ngay . Nhưng thuốc giải đã ngấm vào người ,Lam Phương nóng hết cả người lên , nhưng mắt vẫn chưa mở ra , từ miệng cô đã chảy ra một dòng máu đỏ thẩm ,Vũ Phong nhanh chóng lấy khắn ấm lâu đi rồi mỉm cười nhẹ .
- Papa ổn chưa ?- Thiên Ân hỏi
- Ổn rồi , chút tí nữa là mami sẽ tỉnh bây giờ ta đi tính sổ với tên đã gây ra những việc này thôi !- Vũ Phong nói
- Đúng vậy !- Hạo Nhiên cười khẽ
Thế là 3 bố con đi ra xe , chạy nhanh tới tổ chức Thanh Phong .
- Mau kêu tên bang chủ ra nhanh !- Thiên Ân hét
- Này nhóc, mày muốn chết hả ?- 1 tên bước ra
- Thế để xem ngươi còn mạng không ?- Hạo Nhiên nói
một tiếng động vang lên , tên đàn em của tổ chức nằm xuống dưới dòng máu đỏ tươi , Thiên Ân khẽ cười khẩy .
- Thiếu chỉ xin lỗi chậm trễ ạ !- Yin quỳ xuống
- Được rồi !- Thiên Ân gật đầu
- Qủa thật thiếu chủ của Bạch Phong và Bang chủ Hắc Phong rất nhanh gọn nhỉ ?- Bảo Minh bước tới
- Hôm nay tốt nhất là ta nên xử lý hết mọi ân oán đi , chuyện giữa 2 chúng ta !- Vũ Phong bước tới
- Haha..chuyện của 2 chúng ta ..nực cười !- Bảo Minh cười lớn
- Mày xem ..2 thằng con của mày làm em họ của tao ra sao này !- Bảo Min đưa cho Vũ Phong xem
Một băng video của Huyền Nhi , cô điên điên khùng khùng lên , và một bên cánh tay đã bị mất đi . Vũ Phong nhìn mà bất ngờ .
- Ả ta đáng bị như thế !- Hạo Nhiên nói
- Mày im đi ,nó từng là mami của mày đấy !- Bảo Minh nói
- Thế ai là người bắt con của tôi chứ !-Lam Phương bước từ ngoài vào
- Lam Phương...! - Bảo Minh nhùn
- Anh có biết nỗi đau mất con ra sao không ?- Lam Phương nói
- Vậy em có biết nỗi đau mất đi người thân ra sao không ?- Bảo Minh hét
- Chính hắn ..hắn là người đã cướp đi mạng sống của mẹ anh ! - Bảo Minh nhìn vào Hàn Phong mà căm thù
- Tôi không có !- Vũ Phong nói
- Mày không có sao ..haha ..chính mày là người đã không tiếc rẻ mạnh sống của người khác xem người khác như món đồ chơi sao? - Bảo Minh nói
Vào 18 năm trước , Bảo Minh đang trên đường đi cùng mẹ cậu về nhà ,lúc đấy gương mặt cậu thật ngây thơ , nắm tay cùng người mẹ nhân hậu về nhà thì một tiếng động vang lên rầm trời , tất cả mọi người chú ý vào cậu ,người mẹ của cậu đang nằm trên mặt đường máu chảy loang ra .
- Mẹ ..mẹ ơi !- Bảo Minh la lên
- Cô ơi ..cô !- lúc này cậu bé đáng yêu chạy xuống
- Tiểu Minh ..mẹ xin lỗi ...mẹ có lỗi với con nhiều lắm !- nước mắt mẹ cậu không ngừng rơi xuống
- Mẹ ơi .huhu ..! - Bảo Minh khóc to lên
- Cô ơi ..cháu xin lỗi !- Vũ Phong nói
- - Mẹ xin lỗi con ..mẹ..yêu con !- Bàn tay người mẹ rơi xuống
Cậu nhóc Bảo Minh khóc điên dại lên ,lúc này trên xe người tài xế bước xuống đưa cậu chủ lên xe an toàn , vào ngày đám tang của mẹ cậu , tất cả ai cũng tiếc thương cho ,và
- Con nhận đi !- 1 người phụ nữ nói
- Gì ạ ? - Bảo Minh hỏi
- Ta thật xin lỗi .. đây là tiền bồi thường vì sự không cố ý của con trai ta !- Mẹ Vũ Phong nói
- Vậy cô là mẹ của thằng đó sao ? Tôi không cần các người cút đi !- Bảo Minh hét
- Ta xin lỗi !- Bảo Minh hét
Hiện tại ---
- Mày có biết không cái cách mà mẹ của mày đưa tiền cho tao như một kẻ ăn xin đấy !- Bảo Minh nói
- Bảo Minh ..!- Lam Phương nói
- Haha..mày cũng đâu có ngờ là người mẹ của mày đã chét do chất độc của mày chế ra !- Bảo Minh nói
- Mày dám hại mẹ tao ..- Vũ Phong điên tiết lên
-Bà ta cũng ngu lắm tao chỉ nói là đó là thuốc bổ của mày chế ra cho bả là bả tin râm rấp uống hết ! Qủa là một bà già ngu !- Bảo Minh cười
Vũ Phong tức giận đang Bảo Minh máu chảy ra ở khóe miệng.
- Dừng lại đi !- Lam Phương hét
- Haha ...tao giết được bà ta trả thù cho mẹ là tao mừng lắm rồi !- Bảo Minh cười to
- Mày ...!- Vũ Phong nghiến răng
- Bảo Minh ..thật ra vụ tai nạn đó là sơ ý thôi mà ...lúc đó em đã chứng kiến thấy mẹ vì cứu anh mà bị tại nạn thôi ! Hức...lúc đó anh cứ lo đi băng qua đường không cần biết đèn tín hiệu gì cả cứ băng qua khi xe chạy ..mẹ anh vì cứu anh nên ..bị tại nạn .huhu !- Lam Phương rơi nước mắt
- Không..em đừng nói dối anh !- Bảo Minh sốc
- Em không nói dối !- Lam Phương hét
- Mày đã hại chết một người vô tội mày biết không ?- Vũ Phong nói
- Haha..các người nói dối !- Bảo Minh hét
- Bảo Minh ! huhu - Lam Phương đau lòng nhìn cậu
Bỗng Bảo Minh cầm tay của Lam Phương lên , đưa súng vào tay cô và Bảo Minh nằm inh xuống đất máu lên láng ra .
- Bảo Minh ..anh làm gì vậy hả ?- Lam Phương cúi xuống ôm lấy anh
- Lam Phương,..mạng này của anh là dành cho em chỉ có em mới có thể giết anh , em hiểu chứ ?- Bảo Minh nhìn cô
- Huhu..em không cần mạng anh ..em muốn anh sống thôi !- Lam Phương lắc đầu
- Em ngốc quá ..anh....yêu em -Bảo Minh nói nhẹ
Đôi mắt nhắm nghiền bàn tay buông lơi xuống , Lam Phương nhìn Bảo Minh mà nước mắt cứ rơi xuống . Vũ Phong bước tới ôm cô an ủi .
----------- 2 năm sau ------ Tại nghĩa trang nhà họ Du
Một cặp vợ chồng nắm tay 2 nhóc điển trai 9t , tren tay của cô gai là một đứa bé gái xinh xắn đáng yêu . Cả gia đình đang đứng trước mộ của người tên Du Bảo Minh .
- Bảo Minh ...em mang Tiểu Lam tới này ..hihi rốt cuộc vợ chồng em cũng có thể sinh được một bé gái đấy !- Lam Phương mỉm cười nhìn vào bia mộ
- Cậu vẫn khỏe chứ ? Cả gia đình tới thăm cậu đấy , à mà Thiên Ân và Hạo Nhiên nó mới giúp cho Thanh Phong đi vào tầm thế giới mà ai cũng biết đấy !- Vũ Phong nói
- Pa nuôi ..bọn con sẽ cố gắng để đưa cho Thanh Phong ngày càng phát triển bởi nó là tâm huyết của pa nuôi mà !- Hạo Nhiên nói
- À..mà pa nuôi con đã chăm sóc cho dì Huyền Nhi rồi có lẽ một tháng nữa dì ấy tới thăm ba đấy !- Thiên Ân nói
Cả gia đình 4 người , nhìn vào bia mộ mà nhớ về hình ảnh của Bảo Minh .Bầu trời trong xanh như là anh đang cười và chúc phúc cho cả gia đình họ vậy .
( T/g : Hết rồi ! Sorry các bạn nha ! Tại mấy ngày nay tớ bị bệnh nên không đang truyện được ...cái kết có hơi không hay nên mong thứ lỗi)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...