Đợi khi Ngọc Tiêu Nhi rời hẳn, Hoàng Bắc Nguyệt mới hướng nam tử kia nói chuyện.
"Bắc Nguyệt tham kiến thái tử", Hoàng Bắc Nguyệt cung kính hành lễ với Hoàng Chiến Dã
"Quận chúa không cần đa lễ", Hoành Chiến Dã vội vàng chối lễ của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn mà nhận lễ này để cho phụ hoàng biết thì làm thế nào.
"Không nghĩ đến, vị nghĩa muội của ngươi cũng có chút bốc đồng", Hoàng Chiến Dã bắt đầu chuyển chủ đề, miệng vừa nói vừa cười, nụ cười của hắn nếu để một cô nương nào đó bắt gặp nhất định sẽ khiến người ta đắm chìm mãi không thôi.
Đương nhiên, vị cô nương đó không thể là Hoàng Bắc Nguyệt.
"Lệnh muội ta chỉ vừa mới đến đây, bản thân chưa thích nghi được cuộc sống của thiên kim nên tính tình vẫn còn hơi trẻ con.
Đã để thái tử chê cười rồi.", Hoàng Bắc Nguyệt tươi cười thoải mái nói với Hoàng Chiến Dã.
Qua mấy lần tiếp xúc, nàng cũng ít nhiều hiểu được con người của hắn.
Một người ngoài lạnh trong nóng, đối với một tiểu cô nương như Ngọc Tiêu Nhi tuyệt đối sẽ không quá nhỏ nhen.
"Thái tử điện hạ", một tên thị vệ từ dưới nước ngoi lên đưa cho tên sai vặt một món đồ.
Thứ này không phải cái gì khác chính là điện thoại vừa nãy Ngọc Tiêu Nhi để rơi xuống.
"Cái này, ta thật sự không cố ý.
Phiền ngươi mang trả cho nàng", Hoàng Chiến Dã cầm trên tay chiếc điện thoại đưa lại cho Hoàng Bắc Nguyệt nói lời xin lỗi.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhận lấy, cầm lên xem xét lại đồ vật.
"Cái này bị nhúng nước nên đã hỏng, giờ không thể dùng lại được.
Tiêu Nhi vốn rất yêu quý nó, nhìn thấy như vậy e rằng...",Hoàng Bắc Nguyệt đang nói thì ngừng lại.
"Vậy lát nữa ta về sẽ bảo người mang mấy món đồ ra tạ tội với tiểu thư"
"Không cần đâu", Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng từ chối.
"...", Hoàng Chiến Dã không hiểu không biết nói gì.
Không để hắn tạ tội, thì chả lẽ để yên qua, lỗi dù sao cũng là hắn, cho qua như vậy thật không phải phong cách làm việc của bản thân.
Hiểu được Hoàng Chiến Dã nghĩ gì, Hoàng Bắc Nguyệt lại nói.
"Nghĩa muội ta năm nay cũng đã mười tuổi, cũng đã đến tuổi cần đi học, nhưng bây giờ muội ấy vẫn chưa biết học ở đâu..."
"Chuyện này không khó, ta sẽ xin cho nàng ta vào Học Viện để học tập, coi như tạ tội với nàng".
"Đa tạ thái tử", Hoàng Bắc Nguyệt nói tạ ơn, miệng bật lên một nụ cười mãn nguyện, dường như đã đạt được mục đích thật sự của mình.
Khoảnh khắc ấy đã bị Phong Liên Dực bắt gặp, bản thân cũng cười:"Thật là một nha đầu giảo hoạt"hắn thầm nghĩ.
"Nguyệt tỷ, tỷ về rồi a", Ngọc Tiêu Nhi chạy ra cửa đón lấy Hoàng Bắc Nguyệt.
Nàng về phủ đợi mãi mà vẫn không thấy Hoàng Bắc Nguyệt về nên đã chạy ra cổng để chờ.
Khi nhìn thấy xe ngựa của Hoàng Bắc Nguyệt từ xa thì liền chạy đến mà hô to.
"Muội đó, ta vừa rồi đã xin cho muội vô học ở Quốc Tự Giám, vào đó nhớ mà học tập cho tốt vào", Hoàng Bắc Nguyệt lấy ngón tay ấn lấy trán nhỏ của Ngọc Tiêu Nhi vẻ mặt sủng nịnh.
"Đa tạ tỷ tỷ", Ngọc Tiêu Nhi sà lấy Hoàng Bắc Nguyệt mà nói, nhìn yêu vô cùng.
Đông Lăng đứng ở bên cạnh xem, miệng cười khì khì.
Hoàng Bắc Nguyệt kể từ khi Huệ Văn trưởng công chúa qua đời thì chưa thân thiết với bất kì ai ngoài nàng, hiện tại có Ngọc Tiêu Nhi bầu bạn, nàng cảm thấy mừng thay cho chủ tử mình.
"Tiêu Nhi, muội biết vị công tử hôm nay muội bắt tội là ai không", Hoàng Bắc Nguyệt vừa đi vừa nói chuyện với Ngọc Tiêu Nhi.
"Muội nghĩ có lẽ là công tử của nhà nào thôi", Ngọc Tiêu Nhi hồn nhiên đáp lại.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu nói:"Không phải, hắn là thái tử Hoàng Chiến Dã, người trong tương lại sẽ là vua của Nam Dực quốc".
"Hoàng...Hoàng Chiến Dã sao.
Chính...chính là cái vị thái tử mười sáu tuổi đã là cửu tinh triệu hồi sư mà mọi người thường hay nói đó sao", Nghe Hoàng Bắc Nguyệt nói vậy, Ngọc Tiêu Nhi ấp a ấp úng.
Vậy coi như hôm nay nàng đã đắc tội với một đại nhân vật rồi .
"Đáng ghét!!!Hắn sao ngay từ đầu không nói đi, tính dụ ta vào lưới để bắt đó à, thật là một con người nhỏ nhen mà", Ngọc Tiêu Nhi vừa nghĩ vừa tức, trước đó đã bị thêm vào danh sách đen thì cho dù là thái tử nàng cũng chửi.
Nhưng chỉ chửi sau lưng thôi.
"Yên tâm đi, người xin muội vào Quốc Tự Giám là ngài ấy, Hoàng Chiến Dã không phải là người hay so đo tính toán nên muội không phải lo.
Chỉ là về sau chú ý lời ăn tiếng nói lại là được"
"Đúng vậy, thái tử bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra là người rất tốt", Đông Lăng thấy vậy cũng nhân đó an ủi, mấy lần nàng thấy Hoàng Chiến Dã đối xử tốt với tiểu thư nàng nên sinh ra hảo cảm.
Ba người cùng nhau trở về Lưu Vân Các.
Suốt dọc đường đi, Ngọc Tiêu Nhi luôn nghĩ đến những gì mình đã làm khi đến đây, Đầu tiên bản thân tự dưng trở thành nghĩa muội của Hoàng Bắc Nguyệt , được nàng bảo vệ.
Rồi lại trở thành tỷ muội tốt với Tiêu Vận, khi nàng đọc truyện đã sinh ra ác cảm với nàng.
Nhưng thật không ngờ khi tiếp mới biết nàng ta cũng là người rất đáng thương.
Bản thân không có lấy đến một người bạn thật lòng với mình.
Chính vì vậy mà lúc nào cũng bám lấy nàng, người thoạt nhìn qua trông ngây thơ đơn giản, dễ tin tưởng.
Ngày hôm nay lại vô tình đắc tội với Hoàng Chiến Dã nhưng lại không chết mà còn được xin vào Học Viện Linh Ương.
Nghĩ lại thì so với những người khác, nàng thật sự may mắn hơn nhiều.
Phải chăng ở thế giới trước kia nàng đã gặp quá nhiều bất hạnh nên khi ở đây ông trời đang đền bù cho nàng sao.
"Hi hi, bản thân thật sự may mắn mà", Ngọc Tiêu Nhi trong lòng thầm nghĩ, miệng lại cười hi hi không thôi.
Đông Lắng cùng Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy xém nữa còn tưởng nàng bị vấn đề.
Cũng may là Ngọc Tiêu Nhi kịp nhận ra mà dừng lại(AU:....)
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...