Đừng Rời Xa Anh

Cô cuối cùng đã trở về khu chung cư nhanh hơn dự tính, nếu mà Cao Diễm Hương nướng lâu hơn ngày thường thì cô sẽ không bị phát hiện. Khi đi ngang qua chỗ siêu thị lúc sáng, Đào Hoa Quân chỉ thấy có một người cảnh sát đang canh giữ. Cũng có vài người đứng xa xa mà bàn tán với nhau chuyện đã xảy ra trong siêu thị vào lúc sáng sớm.

Họ bảo có người máu me dính đầy người được xe cấp cứu đưa đi, không biết sống chết ra sao. Còn hung thủ khi bị bắt thì buông lời chửi rủa nặng nề, ai ai nghe thấy cũng phải nhíu mày. Người thu ngân lúc đó, không biết ra sao rồi, cô bỗng nhớ ra rằng mình chưa hỏi người phụ trách ở bệnh viện. Cơ mà điều này quên cũng là bình thường, bởi vì Đào Hoa Quân vừa tỉnh dậy sau một hồi nằm mơ và đang vội trốn cảnh sát để khỏi bị lấy lời khai nữa.

Vì trời cũng đã gần trưa, nhưng chỗ siêu thị duy nhất trong chung cư lại bị buộc đóng. Cô lại không biết Cao Diễm Hương muốn ăn gì nên đành trở về căn hộ trước. Khi bấm mật khẩu vào phòng xong, cô liền nghe tiếng của Cao Diễm Hương vọng từ bên trong ra. Đào Hoa Quân nghe không rõ nên hỏi lại và nhanh đi vào trong. Vậy là cô nàng đã dậy sớm hơn mình nghĩ rồi, mong là không quá để ý việc mình biến mất quá lâu, cô vừa đi vừa nghĩ.

- Bà đi đâu thế, tui đói quá nên gọi pizza ăn rồi nè. Không biết bà thích vị gì?

Trên bàn là hai hộp pizza, một cái là vị xúc xích thập cẩm, cái còn lại vị hải sản. Đào Hoa Quân bước tới, cô trước giờ chưa từng ăn thử pizza nên không biết nên chọn vị nào. Cao Diễm Hương ăn xong một miếng vị xúc xích thập cẩm liền cầm lên một ly coca lạnh mà uống.

- À đúng rồi. Cảm ơn món cơm chiên dương châu hồi sáng nha. Bà nấu ngon lắm đấy.

Cao Diễm Hương chợt nhớ ra món ăn hồi sáng mà cô nấu cho mình, nó rất ngon nên liền khen để còn có thể được ăn lần nữa.

- Sao bà chưa ăn, ngon lắm ấy. Hay là bà không thích ăn pizza?

Do Đào Hoa Quân nhìn mãi mà vẫn chưa cầm lấy miếng nào ăn, Cao Diễm Hương thấy lạ liền hỏi. Lúc tiến đến gần để lấy thêm pizza, mắt cô nàng nhìn lướt qua phía cổ của cô thì thấy nơi đó có một miếng băng gạc.

- Hoa Quân, cổ bà bị sao vậy? Mình nhớ tối qua chưa có nó ở đó mà.

Cô nghe thấy Cao Diễm Hương hỏi thế liền giật mình, tay phải vô thức mà sờ lên vết thương. Bởi vì vội trở về cho kịp nên Đào Hoa Quân chưa thể nghĩ ra lý do nào thích hợp để giải thích cho vết thương ở cổ.

- À, sáng ra không biết sao lại ngứa chỗ đó nên gãi thành ra chảy máu, nên đi mua bông băng lại. Có vẻ mình làm hơi quá tay rồi, cậu không cần lo.

Bởi vì bản thân nói dối, cô đã vừa cười vừa nói để che dấu sự gượng gạo trên gương mặt của mình. Cao Diễm Hương gật gù tỏ ra mình đã hiểu, nhưng thực tế thì cô nàng không nghĩ rằng những gì cô nói đó là thật. Cơ bản là do nụ cười của Đào Hoa Quân không hề tự nhiên, bông băng trên cổ cũng lớn hơn bình thường và còn có một chút màu đỏ thấm ra ngoài. Kia có phải là máu không nhỉ, cô nàng tự hỏi.


- Tụi mình đem ra phòng khách mở tivi vừa ăn vừa xem phim đi. Nghe nói dạo này có bộ phim rất hay đó.

Để không cho bầu không khí trở nên ngột ngạt thêm giữa hai người, Cao Diễm Hương đưa hộp pizza vị hải sản cho cô cầm, bản thân thì cầm hộp vị xúc xích thập cẩm cùng ly coca uống dở và đi ra phòng khách. Hai người ngồi xem phim cùng nhau, Đào Hoa Quân cầm miếng pizza vị hải sản lên ăn. Có vẻ như Cao Diễm Hương biết mình đang nói dối, cô đoán. Cả hai suốt thời gian xem phim không hề trò chuyện gì với nhau.

- Oa, bộ phim gay cấn thật đấy. Nội dung vừa dễ hiểu, không đánh đố người xem như mấy bộ mình xem lần trước.

Cả hai bắt đầu dọn dẹp bàn, dọn xong hết thì Đào Hoa Quân trở về phòng ngủ của mình. Những chuyện xảy ra gần đây với cô thật sự rất đáng lo ngại, hàng xóm gần nhà bị giết hại, buổi sáng hôm nay cô còn từ chỗ thần chết mà chạy thoát nữa. Cô lúc này muốn gọi cho cha mẹ dưới quê và gửi luôn tiền tháng sau về để nhỡ cô trên đây có chuyện gì thì họ có thứ để phòng thân.

Điện thoại sau một hồi đổ chuông cuối cùng cũng kết nối được, cô nghe thấy tiếng mẹ mình và âm thanh chén đũa vang lên gần đấy. Cha mẹ vẫn còn đang ăn cơm, mình gọi không đúng lúc rồi.

- Là con, Hoa Quân đây. Mẹ đang ăn cơm đấy à?

- Mẹ với cha con đang ăn đây, còn con ăn chưa thế?

- Con ăn rồi mẹ ạ. Tháng sau con bận lắm nên chuyển tiền trước vào tài khoản của mẹ rồi, có gì mẹ nhớ kiểm tra lại nha. Nếu thiếu thì báo cho con biết.

Nói đến đây, cô hồi hộp không biết cha mẹ mình sẽ phản ứng như thế nào. Mong là họ không cảm thấy có gì lạ với việc mình gửi tiền tháng sau sớm như vậy, Đào Hoa Quân chờ đợi mẹ mình nói.

- Ủa sao lại gửi sớm thế? Bố mẹ dưới này không cần tiền gấp thế đâu, con ở trên đó giữ tiền mà mua đồ ăn. Ở thành phố tốn tiền lắm, cha mẹ ở quê vẫn chỉ mong con không ốm đau bệnh tật mà thôi.

Nghe được lời quan tâm của mẹ mình, cô rơm rớm nước mắt.

- Con vẫn còn tiền mà, mẹ không cần lo. Vậy thôi con cúp máy đây. Cha mẹ mạnh khỏe.

- Ấy, khoan...


Mẹ cô gọi với theo và Đào Hoa Quân vội vàng cúp máy trước khi họ nhận ra rằng giọng cô nghẹn ngào giống như khóc. Đúng lúc vừa cúp máy, cửa phòng của cô vang lên tiếng gõ cửa.

- Bà vào đi.

Không biết Cao Diễm Hương tìm mình có chuyện gì, cô tự hỏi.

Cao Diễm Hương tươi cười bước vào, cô nàng có vẻ có chuyện muốn nói với Đào Hoa Quân.

- Tối nay tụi mình đi quẩy nhá. Có quán bar mới này mình muốn đến, cậu không cần phải lo gì hết á. Chỉ ăn mặc đẹp và đi thôi.

Quán bar sao? Đào Hoa Quân cực kỳ bất ngờ trước lời mời trên, mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô tới những chỗ như vậy. Nhưng lúc này có thích hợp không nhỉ, cô dạo này rất là xui luôn đấy. Ai biết ở đó lại gặp những thành phần gì, cô thật sự không muốn đi.

- Có lẽ mình không nên đi, mấy chuyện xảy ra gần đây chắc bà hiểu.

Cô cảm thấy được sự vui vẻ từ Cao Diễm Hương có chút phai nhạt, nhưng cô nàng vẫn kiên quyết kéo cô theo.

- Ba cái chuyện đó bà để ý càng sầu thêm thôi, đi với mình giải khuây đi. Quán bar này chắc chắn bà sẽ thích đó Hoa Quân.

Để tăng thêm sự thuyết phục, cô nàng bắt đầu huyên thuyên về quán bar với những ly cocktail tuyệt đỉnh. Ngoài quán bar ra chỗ đó còn có một cái hầm mở nhạc suốt đêm, nếu chán ngồi uống rượu thì có thể xuống đó.

- Đi đi mà Hoa Hoa, chỗ này là nơi mà các nhân vật có máu mặt trong xã hội đến đó. Mình hôm nay mãi mới nhờ được một người xin cho, khó khăn lắm ấy. Thế nên bà nhất định phải đi cùng mình cơ. Dù sao đi hai người vẫn tốt hơn một mà.


Cô nàng ngồi xuống bên cạnh Đào Hoa Quân, ôm tay của cô và dùng cặp mắt xinh đẹp của mình mà năn nỉ. Vì sự tha thiết trong từng lời của Cao Diễm Hương nên cô cuối cùng cũng đầu hàng và đồng ý đi cùng.

- Yay!

Âm thanh vui mừng của Cao Diễm Hương phát ra khiến cô cũng cảm thấy vui lây. Mặc dù không muốn làm hỏng bầu không khí này, nhưng cô hy vọng lần đi chơi này sẽ diễn ra suôn sẻ.

- Nhưng mình chắc cần bà giúp rồi, mình không có đồ phù hợp để mặc.

Đến những quán bar bình thường thì cô có thể mặc đồ đi làm, tuy nhiên theo như lời của Cao Diễm Hương nói thì nơi này không thể tùy tiện như thế được. Nơi mà các nhân vật có máu mặt trong xã hội sẽ xuất hiện, tất nhiên phải chú ý hơn rồi. Bản thân Đào Hoa Quân không hề muốn những người trong đó nhìn mình bằng cặp mắt coi thường.

- Chuyện nhỏ thôi! Nói đến quần áo thì mình không thiếu đâu. Chờ mình đem đồ sang nha.

Sau khi thuyết phục cô đi cùng mình thành công, Cao Diễm Hương vui vẻ bước ra khỏi phòng. Nhưng tại sao điều kiện lại là đưa Đào Hoa Quân đi cùng chứ?

***

Trước đó vài phút. Cô nàng nhận được cuộc gọi từ nhân viên quán bar Osiris, người kia bảo rằng đã có người chấp nhận làm đại diện cho mình với điều kiện phải có Đào Hoa Quân trong đó.

- Tại sao tôi phải đưa cô ta đi cùng? Anh biết rằng tôi đã phải năn nỉ, nhờ vả rất nhiều người để có thể vào được trong đó hay không?

Người ở đầu bên kia im lặng, anh ta cũng không rõ lý do vì sao lại có điều kiện như thế kia.

- Anh không biết hay là không muốn nói đấy Khương Viết Văn?
1

- Tôi không biết nên cô đừng gặng hỏi nữa. Quản lý chỉ bảo tôi gọi điện báo với cô như thế thôi.

Khương Viết Văn thở dài, anh quen biết với Cao Diễm Hương từ lúc còn làm việc ở một quán bar nhỏ không mấy danh tiếng. Sau này khi được chuyển đến làm việc tại Osiris thì cô nàng nhờ vả anh để được vào trong, nhưng anh làm gì quyền lực đến như thế nên cứ bị cô làm phiền miết.


- Vậy nói cho người đại diện giấu tên kia, tôi muốn đưa thêm một người nữa vào.

- Chuyện này... cô không sợ người ta hủy đại diện cho mình à? Không phải cô mong muốn được vào đây lâu rồi hay sao?

Anh lo lắng thay cho Cao Diễm Hương, vì trước giờ những người được dẫn vào chẳng bao giờ dám yêu cầu gì đó với đại diện của mình. Thật sự cô rất là to gan đấy, anh chàng thở dài ngao ngán.

- Tôi không sợ, người kia muốn bí mật đưa được Đào Hoa Quân vào mà không bị phát hiện nên hắn chắc chắn không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu. Anh tin tôi đi. Giờ thì báo cho quản lý của anh đi.

Thấy cô tự tin trước giả thuyết của mình, Khương Viết Văn xoa đầu đi tìm quản lý nói chuyện. Nhưng kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của anh, người đại diện kia chấp nhận yêu cầu của Cao Diễm Hương.

- Thẻ thành viên của cô sẽ được chuyển đến nhà cô trước tối nay, nhớ nhận thư đấy.

- Tôi biết rồi. Bye nha.

Cao Diễm Hương vui vẻ cúp máy, cô sau đó liền lướt danh bạ, nhấn vào một cái tên quen thuộc và gọi điện.

- Em có một tin vui dành cho anh đây, vé vào Osiris em đã lấy được rồi.

Người ở đầu dây bên kia cười lớn, anh ta không nghĩ rằng Cao Diễm Hương lại có năng lực như thế. Mình có con mắt nhìn người thật chuẩn, đứa con gái này hoàn toàn bị tình yêu làm mờ mắt rồi, cô ta sẽ làm mọi thứ vì mình, anh ta cười khẩy trước sự ngây thơ ấy của cô.

- Em làm tốt lắm, anh chắc chắn sau lần này sẽ có một bất ngờ dành cho em.

Nghe thấy người mà bản thân cô yêu say đắm bấy lâu nay sẽ có bất ngờ dành cho mình, hai má cô chợt ửng hồng. Có lẽ nào anh ấy sẽ cầu hôn mình hay không, cô mơ màng nghĩ.

- Anh cúp máy đây, hẹn gặp em vào tối nay.

- Ơ, anh...

Điện thoại tắt máy một cách đột ngột, Cao Diễm Hương mặc dù muốn trò chuyện thêm cũng không được. Chắc chắn là do con ả đó rồi, thật phiền phức, cô bực mình mà tắt điện thoại đi. Mình trước tiên cần lôi cho bằng được Đào Hoa Quân đi cùng đã, cô vội đi đến phòng khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận