Đừng Rời Xa Anh

Chuyến đi đến nghĩa trang Thanh Bình đối với cô cứ như một hồi ác mộng. Cô không biết Triệu Lục Vũ đã bưng bít, mua chuộc người ở đó thế nào nhưng mọi thứ cứ mang đến cho cô dự cảm không tốt. Mặc dù không hề có một ai bị giết dưới tay hắn, nhưng cô cứ cảm giác tên này đang ngầm ám sát ai đó vậy.

Ngày làm việc hôm nay của cô cũng bình thường như mọi khi, lúc về thì hắn sẽ cho thư ký Nguyên đến đón cô cùng đi ăn tối với mình. Tuy nhiên hôm nay không hiểu sao lại chậm hơn mười lăm phút rồi và cô vẫn không thấy xe của hắn tới đón mình.

Xe đưa đón cô là xe của công ty cung cấp, hắn thường phàn nàn về việc nó trông nhàm chán như thế nào và rất muốn đổi cho cô một chiếc đẹp hơn. Cô nghe hắn nói thể chỉ cười trừ mà không hề đáp ứng, nghĩ tới việc bản thân bước ra từ một chiếc xe hơi mắc tiền với hàng đống cặp mắt ganh ghét Đào Hoa Quân lại thấy mệt mỏi. Bản thân cô cũng muốn lờ đi những điều này, nhưng đây là một phần con người cô nên cũng khó mà thay đổi. Ánh nhìn săm soi của họ làm cô chẳng thoải mái lấy một giây, như thể chuyện mà cô làm đã bị tất cả biết.

Tiếng thông báo tin nhắn điện thoại vang lên, cô nhìn xem thì thấy hắn nhắn cho mình là sẽ đến đón trễ vì người khách lần này khó đuổi đi ngay được. Sau khi đọc xong, cô cất điện thoại đi và quay trở vào bên trong công ty mà ngồi chờ. Vì gần như tất cả mọi người đã đi về nhà, trời cũng dần tối nên không khí lúc này có chút trầm lắng cực kỳ thích hợp để cô ngồi nghĩ vu vơ.

Hình ảnh ngôi mộ bị đập nát dưới tay của Triệu Lục Vũ lại hiện diện trong đầu cô, thật sự nó rất khó để mà quên ngay được. Hắn tỏ ra cực kỳ căm ghét người mẹ kế này đến nỗi bức hình gắn trên tấm bia gần như trở thành cát bụi, phải nói là hận đến tận xương tuỷ. Cô cũng không dám hỏi thêm điều gì về người mẹ kế đã mất hay mẹ ruột của hắn khi trông thấy hắn như vậy. Không biết đã có chuyện gì xảy ra? Nói đến đây, cô mới nhận ra rằng hắn chẳng khi nào nói về gia đình mình cho cô biết cả.

- Ôi không biết phải làm sao nữa…


Cô nhìn xuống chân mà thở dài. Trong lúc đắm chìm trong mớ suy nghĩ khó giải thích thành lời này, có một bóng người tiến về phía Đào Hoa Quân. Người này tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện cô rồi chờ cho cô nhận ra mình. Mặc dù phần lớn nhân viên đã rời đi, nhưng cũng có vài người đến tận lúc này mới ra về.

Vì vậy mà khi đi ngang qua sảnh lớn, họ đều xì xào bàn tán về người đang ngồi đối diện Đào Hoa Quân. Cô không quá chú tâm tới xung quanh, chỉ đến khi âm thanh bàn tán có nhắc đến mình thì mới nhận ra. Bản thân cô giờ lại trở thành tâm điểm của những ánh mắt tò mò nữa rồi.

Hiện tại có một người nam đang ngồi phía đối diện cô lúc này, anh ta đang nhìn một cách chăm chú nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu chút nào. Ánh mắt cùng tầm nhìn đều đặt đúng chỗ, không vượt quá tầm kiểm soát.

Người này có khung xương hàm mềm mại, mái tóc màu gỗ mun gợn sóng ôm sát gương mặt, môi mỏng nhạt màu, đôi mắt hai mí hơi tròn cùng hàng lông mi cong dài. Có thể nói rằng anh ta có một sức hút đặc biệt với người xem, khiến cho đối phương tự động lại gần. Mặc dù cái cảm giác này ít nguy hiểm hơn Triệu Lục Vũ, nhưng do đã gặp phải một người như hắn nên cô chẳng dám động tới ai có kiểu năng lượng như thế nữa. Vì không muốn dính dáng tới anh chàng trước mặt, cô quyết định coi như trước mắt mình chả có gì hết.

Tuy rằng cô đã lựa chọn im lặng và phớt lờ người kia, nhưng anh ta vẫn quyết định lên tiếng sau khi ánh mắt hai người chạm nhau.

- Xin lỗi vì đã làm phiền cô như thế này. Tôi là Triệu Thành Danh, phó giám đốc của công ty. Dạo gần đây, tôi nghe rằng cô là người yêu của anh tôi. Cũng vì có chút tò mò nên mong cô không thấy khó chịu.


Em trai của Triệu Lục Vũ! Hai mắt cô gần như rơi ra ngoài khi biết được thông tin này. Nhưng khi bình tĩnh hơn thì cô lại thấy điều này là hiển nhiên khi hắn ta vừa mới giới thiệu mẹ kế của mình một cách rất chi là "độc đáo". Vậy sự xuất hiện của người em trai này có liên quan gì đến vụ ngày hôm qua đã xảy ra không? Cô đưa mắt nhìn về phía cửa chính trước khi tập trung vào cuộc đối thoại sắp diễn ra.

- Nếu tôi nói rằng mình khó chịu thì liệu anh có rời đi hay không?

Cuộc gặp mặt lẫn sự chậm trễ trong việc đưa đón cô trong ngày hôm nay chắc chắn có sự nhúng tay từ em trai của hắn đây. Mặc dù nói vậy có phần hơi chủ quan, nhưng Đào Hoa Quân vẫn thấy việc đảm bảo an toàn cho mình là trên hết. Thế nên là… cô cần nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Để thực hiện được thì cô phải tỏ ra rằng mình không muốn giao thiệp và nó sẽ khiến cô đắc tội với người ta.

Sau khi nghe cô nói vậy, Triệu Thành Danh không hề thay đổi nét mặt của bản thân. Tên này chỉ nhẹ nhàng ngả lưng ra phía sau rồi gác chân thành chữ ngũ mà đã khiến cô muốn đứng dậy mà chạy đi. Ánh mắt sắc lạnh khi tức giận kia có thể nói có gì đó tương tự với Triệu Lục Vũ. Đúng vậy, cô đã chọc giận một tổ kiến lửa thật sự rồi.

- Tôi không nghĩ mình sẽ đi bây giờ. Cô có vẻ cũng chưa thể rời khỏi đây được.

Triệu Thành Danh nói rất đúng, cô không cần nhìn cũng biết có vài người đang đứng ngoài cửa chính nhìn vào trong để xem bọn họ. Việc dính líu tới người anh lẫn người em của cô bây giờ có lẽ đã lan rộng khắp công ty rồi, bọn người kia còn ngang nhiên đem điện thoại ra chụp lén cô nữa.


- Thế thì anh muốn gì từ tôi chứ?

Đã quen với việc mọi người đến mình với nhiều mục đích, Đào Hoa Quân nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề. Thấy cô không vòng vo khi nói chuyện, hắn tỏ ra hài lòng mà ngồi thẳng lưng, không gác chân nữa. Đôi mắt ẩn hiện sau hai mái có chút dài của Triệu Thành Danh khi cúi đầu xuống mang đầy ác ý làm cô hai hàm răng cô run rẩy.

Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng cô dường như cảm thấy ý định giết chóc bùng nổ từ người phía trước mặt mình cực kỳ mãnh liệt. Đào Hoa Quân cảm thấy buồn nôn trước cảm xúc ghê rợn này, cô không dám mở miệng tiếp tục nói chuyện với người này nữa. Tại ngay bây giờ, cô không nghĩ là bản thân là lại mong được gặp Triệu Lục Vũ đến vậy. Cô cũng nhận ra rằng ý muốn giết chóc của hắn trước giờ chưa từng chĩa thẳng vào mình, khác hẳn với người em trai đây.

- Điều tôi muốn? Cô cũng quá can đảm khi hỏi trực tiếp tôi đấy… Nhưng có vẻ như tôi không thể nói ra rồi nên là gặp cô sau nhé.

Cuộc nói chuyện bị đứt quãng khi một bóng người khá quen thuộc từ ngoài tiến vào trong sảnh, Triệu Thành Danh vì vậy mà chào cô rồi bình thản đứng dậy mà rời đi. Tiếng giày da đã biến mất, nhưng cô vẫn ngồi yên ngay tại đó như một vật bày trí.

Đào Hoa Quân bị sốc trước biểu cảm muốn giết mình của Triệu Thành Danh, vì thế mà cô vẫn chưa thể rời khỏi ghế ngồi khi thư ký Nguyên đến.

- Tiểu thư, chúng ta đi thôi.


Thư ký Nguyên với gương mặt cứng đờ không chút cảm xúc của mình mà gọi cô. Người con gái đang sợ hãi tột độ ngồi trước mặt, nhưng anh không hề có hành động nào khác ngoài việc đứng một bên xem. Mất một lúc lâu sau, Đào Hoa Quân mới có thể phản ứng lại lời của thư ký Nguyên và lảo đảo đứng dậy đi ra chỗ đậu xe.

Tất cả các âm thanh phát ra xung quanh cô lúc này không hề đả đả động được tới cô, vì đầu cô lúc này chả thể nào nghĩ ngợi gì nổi. Xe đã lăn bánh từ lâu, nhưng cô vẫn thẫn thờ nhìn về phía trước một cách vô tri. Áp lực từ một người có ý muốn giết mình thật khủng khiếp, cô bây giờ vẫn còn cảm giác buồn nôn xen lẫn chóng mặt.

Đèn giao thông lúc này đã chuyển từ đỏ sang xanh, thư ký Nguyên đạp chân ga để xe tiếp tục chạy. Anh chưa đi được nửa ngã tư thì phía tay phải xuất hiện một chiếc xe tải đi với tốc độ cao, chiếc xe này không hề có ý định dừng lại dù cho anh đã bấm còi inh ỏi. Người tài xế xe tải với nét mặt không nỡ mà nhìn anh. Thư ký Nguyên cảm thấy không ổn nên đã nhanh chóng đánh tay lái sang trái để né, nhưng mọi chuyện dường như xảy ra quá nhanh nên không tránh khỏi được cú va chạm.

“Kéttt… Rầm”

Một chuỗi âm thanh diễn ra oanh động tất cả những người đi đường, ai nấy đều dừng hết xe lại rồi chạy ra xem xét tình hình. Đào Hoa Quân ngay khi chiếc xe va chạm vẫn đang mất hồn nên khi có chuyện nên không kịp bám víu vào đâu, cả cơ thể cô cứ theo quán tính mà va đập với thân xe kêu lên từng tiếng "bình bịch". Một lúc sau, cô nằm dưới gầm xe với cái đầu đau như búa bổ, thân mình nhói từ hồi, còn mọi vật trước mắt thì trở nên mờ mờ ảo ảo và chẳng thể nghe thấy gì. Vì không rõ tình hình của bản thân, cô không dám cử động mà đành phải nằm nằm yên tại chỗ. Cô bỗng trông thấy một bóng đen tiến lại gần mình, người này nói cái gì đó rồi bế cô ra khỏi xe

Từng cái chạm của người này đều làm cô đớn đau đến mức ngất đi, Đào Hoa Quân vì vậy mà không còn biết gì diễn ra với mình ngay sau đó. Cho đến khi cô tỉnh lại và thấy bản thân đang bị cột chặt vào ghế còn phía trước mặt là một người với gương mặt quen thuộc đứng ngược sáng. Người này đang cười với cô nhưng nụ cười ấy lại không có một chút ấm áp nào cả.

- Sớm lắm phải không? Chúng ta lại gặp lại rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận