Đừng Rời Xa Anh

Đào Hoa Quân hiện đang ngồi trong phòng chờ của sở cảnh sát, cô tinh thần lúc này dần ổn định hơn trước. Nữ sĩ quan trước đó đưa cô đến đây hiện đã quay trở lại gặp cô để lấy lời khai.

- Chào cô, tôi tên là Nguyễn Thị Uyển Nhi. Mong cô hợp tác với chúng tôi để lấy lời khai.

Cô gật đầu, trả lời các câu hỏi cơ bản nhất của vị nữ cảnh sát. Sau đó việc lấy lời khai chính thức bắt đầu khi câu hỏi trước khi nạn chết Đào Hoa Quân làm gì, lúc mấy giờ.

- Tôi sau khi kết thúc công việc bắt xe buýt để về nhà, lúc đó khoảng năm giờ mười thì tôi ngồi trên xe. Khi xuống xe thì cũng xấp xỉ năm giờ bốn mươi lăm phút.

Nữ cảnh sát tên Uyển Nhi cầm bút ghi vào sổ những gì cô vừa nói, sau đó tiếp tục đặt câu hỏi.

- Vậy khi ở trên xe, cô có xuống xe lần nào nữa không?

Nghe đến đây, Đào Hoa Quân khựng lại vì người nữ cảnh sát khi đang nghi cô là hung thủ giết Phương Oanh. Họ nghĩ thế cũng phải thôi, mình là người phát hiện ra thi thể tất nhiên bị tình nghi trước tiên, cô ráng trấn an bản thân.

- Tuyến đường xe buýt tôi đi không cần bắt thêm chuyến khác, khi xuống xe tôi chỉ cần đi bộ một đoạn là về nhà.

Nói đến đây, nữ cảnh sát chỉ đánh dấu trên sổ một chút rồi quay sang cô.

- Thế cô có thường tập luyện thể thao hay gì không?


Nhìn hai cánh tay gầy nhẳng không chút cơ bắp nào của bản thân, Đào Hoa Quân có chút ngượng ngùng trước người nữ cảnh sát da dẻ hồng hào và tràn đầy sức sống đối diện mình.

- Tôi không có thời gian tập, nhưng cũng không yêu thể thao.

Đến đây, Uyển Nhi quan sát cô một chút rồi gật đầu. Cô gái này khả năng là kẻ giết người quá thấp, đối tượng cần tìm phải có sức khỏe để siết cổ nạn nhân đến chết, nữ cảnh sát nhìn những dòng thông tin trong sổ mà ngẫm nghĩ.

Người nữ cảnh sát hỏi Đào Hoa Quân kỹ càng thêm về thời gian, địa điểm, sở thích cùng thói quen của cô rồi sau đó đóng sổ ghi chú của mình lại. Lúc này, cô biết mình đã hoàn thành việc lấy lời khai và mình sẽ được trở về nhà. Nhưng nhà của cô chẳng phải cũng đang bị tra xét đồng thời với nhà của Phương Oanh sao, cảnh sát kiểm tra xong ít nhất cũng là sáng hôm sau.

Vậy thì tối nay cô sẽ ngủ ở đâu? Nghĩ đến đây, Đào Hoa Quân vội vàng gọi với lại vị nữ sĩ quan.

- Xin lỗi, cô cho tôi hỏi. Có phải sau khi lấy lời khai xong, tôi sẽ được thả phải không?

Uyển Nhi đang mở cửa phòng bỗng dừng lại, cô nghe xong thì gật đầu đáp lại. Đúng là sau khi lấy lời khai xong Đào Hoa Quân sẽ được về nhà, nhưng hiện tại nơi đó đang bị hàng đống cảnh sát vây quanh thì không thể về rồi. Tuy nhiên, việc chăm sóc đối tượng sau thẩm vấn khi biết rằng cô không phải là nghi phạm cũng không phải trách nhiệm của cảnh sát. Với một người đã quen thuộc với quy trình cứng nhắc trong sở cảnh sát, Uyển Nhi cũng không cảm thấy đồng cảm với Đào Hoa Quân là bao vì cô còn đang tăng ca suốt đêm đây.

Cánh cửa phòng trước mặt đóng lại, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp tâm trí của Đào Hoa Quân. Cô có mang ví theo bên người, cô có thể thuê khách sạn để ngủ qua đêm tối nay. Nhưng sau đó thì làm sao? Trở về nhà, trong khi căn phòng kế bên có người chết ư. Cô làm thế nào ngủ ngon được cơ chứ? Dù cho hàng loạt câu hỏi lo ngại cho cuộc sống sau này của cô hiện lên, Đào Hoa Quân vẫn phải cắn răng chấp nhận thực tại này.

Cuộc sống yên bình bấy lâu nay của cô đã không còn nữa rồi, cô chậm rãi rời khỏi sở cảnh sát và bắt taxi đến một khách sạn gần đó để nghỉ ngơi. Hay nói thẳng ra là một nơi để cô suy nghĩ và sắp xếp sau cái chết bất ngờ của người hàng xóm thân thiết của mình.

Ngay khi xe taxi vừa dừng lại, cô cảm thấy bản thân hôm nay một lần nữa gặp xui xẻo. Ngay trước mắt cô chính là một cái khách sạn khá là hào nhoáng và như để chứng minh cho điều đó thì cái tên Diamond Hotel kèm theo ba ngôi sao đập vào mắt.


- Bác tài, còn khách sạn nào khác rẻ hơn ở quanh đây không?

Người tài xế trung niên nghe thế liền thở dài và lắc đầu.

- Cô biết đấy, đã gần mười một giờ tối rồi. Tôi còn phải chuẩn bị về nhà nữa, chứ không lại bị vợ cằn nhằn. Khổ lắm.

Đào Hoa Quân nghe thế cũng thở dài theo, thế là tối nay cô phải chi một số tiền kha khá để qua đêm rồi. Sau khi trả tiền cho tài xế, cô đi vào bên trong đặt phòng. May mắn là cô vẫn luôn mang theo chứng minh bên mình, chứ không thì ngay cả khách sạn để ngủ cũng khó mà vô được.

Nhìn ví tiền ngày một eo hẹp, cô chỉ biết cười khổ. Nhận được chìa khóa phòng xong, Đào Hoa Quân chợt cảm thấy đói, cô hỏi tiếp tân ở đó có phục vụ đồ ăn khuya không thì được câu trả lời là có. Thế là cô đặt một phần mì nước thịt bò với cái giá giật mình và dùng thang máy lên phòng nghỉ ngơi. Món ăn sẽ được phục vụ mang đến tận phòng, đúng là khách sạn ba sao có khác, cô cảm thán.

Trong lúc chờ thang máy, cô mở điện thoại lên xem thông báo. Từ khi chia tay với người bạn trai chưa từng gặp mặt trên mạng, cô vẫn giữ lại thói quen mỗi khi rảnh rỗi sẽ mở điện thoại kiểm tra. Mặc dù rất khó chịu với điều này, nhưng Đào Hoa Quân cũng không thể trong thời gian ngắn mà quên được.

Ngay khi thang máy mở cửa, cô bước vào trong và ngay lập tức ngửi thấy mùi hương bạc hà lẫn khói thuốc lá thoang thoảng trong không khí. Nhưng trước khi có thể nhìn thấy hình dáng của người kia như thế nào thì cửa thang máy đã đóng lại. Thuốc lá hương bạc hà phổ biến như vậy ư, Đào Hoa Quân tự hỏi.

Tối qua thật sự là một đêm khó khăn đối với Đào Hoa Quân, cô gặp ác mộng nhiều lần và đều mơ thấy hình ảnh lúc chết của Phương Oanh. Người con gái ấy nhìn cô bằng ánh mắt đầy nước mắt và khẩn cầu cô cứu mình khỏi tên sát nhân. Nhưng những gì cô có thể làm là đứng nhìn, cảnh trong mơ không cho cô lấy một cơ hội để cứu người. Cho nên giờ tim cô vẫn đang đập liên hồi vì những hình ảnh ấy.

Đào Hoa Quân không có cơ hội để về nhà thay đồ, hôm nay là sáng thứ bảy và cô vẫn phải lên công ty làm đến trưa mới được về. Hy vọng không ai chú ý mình đang mặc đồ của ngày hôm qua, cô thở dài. Tắm rửa xong lại mặc lại bộ đồ cũ, cô cầm lấy chìa khóa phòng và đi xuống tầng trệt để trả phòng.


Sau khi đã trả phòng xong, cô đi bộ ra bến đợi xe buýt gần đó để đi đến công ty. Vì không có thời gian ăn sáng, cô đành tìm đại thứ gì đó để ăn khi trên xe buýt. Lúc này có một ánh mắt đang chăm chú nhìn cô đi từ khách sạn Diamond Hotel ra với vẻ mặt rất bất ngờ. Không lẽ cổ cũng vậy, người đó ngẫm nghĩ.

Sau hai chuyến xe buýt, cô cuối cùng cũng tới công ty kịp giờ. Ngồi xuống bàn làm việc của mình, cô như bình thường mà bắt đầu công việc của mình. Nhưng trước khi kịp làm gì thì cô bị một đôi bàn tay trắng muốt với phần móng được cắt tỉa và chăm sóc kỹ lưỡng vòng qua cổ.

Đầu tiên, Đào Hoa Quân giật mình phản ứng. Cô chợt liên tưởng đến cảnh Phương Oanh bị siết cô đến chết, thế nên cô đưa tay lên ngực và thở dốc. Cảm nhận được có điều bất thường trong cách phản ứng của cô, Cao Diễm Hương từ đằng sau ló đầu xem cô.

- Sao vậy, Hoa Quân? Mặt bà tái mét hết rồi này.

Đào Hoa Quân nghe Cao Diễm Hương gọi, cô dần bình tĩnh lại và nở một nụ cười gượng gạo. Mồ hôi lạnh từ trán cô chảy xuống, trông cô giờ như bị bệnh vậy. Bộ dạng này, không lẽ chuyện của mình đã bị nhìn thấy, Cao Diễm Hương nghĩ.

- Không lẽ bà nhìn thấy gì đó rất... đáng sợ sao?

Lúc nói câu này, Cao Diễm Hương chỉ nghĩ đến việc có thể Đào Hoa Quân đã nhìn thấy gì đó về bản thân mà thôi. Chứ cô nàng không biết về chuyện cô là người đầu tiên phát hiện ra thi thể của Phương Oanh hay gì cả. Nhưng do tâm lý sợ hãi, cô khi nghe thế rất kinh ngạc.

- Bà biết về vụ án m-mạng ở chung cư nhà mình sao?

Đào Hoa Quân giọng có chút run khi hỏi lại, cô mong là Cao Diễm Hương không nghi ngờ cô là hung thủ và xa lánh mình. Câu trả lời của cô bạn làm Cao Diễm Hương hoàn toàn ngạc nhiên, cô nàng không ngờ lại có chuyện kinh khủng như thế xảy ra. Trong lòng của Cao Diễm Hương hoàn toàn vui mừng, vì nó không dính tới chuyện của cô.

- Án mạng ở chung cư bà sống ư? Có thật không đó Hoa Quân? Thế bà có thấy hung thủ không? Mà ai chết vậy?

Vì quá vui mà Cao Diễm Hương quên mất việc để ý tâm trạng của bạn mình. Đào Hoa Quân cứ nghĩ có người sẽ đi an ủi mình, nhưng thay vào đó là họ chỉ chú tâm đến vụ án mạng xảy ra làm sao mà thôi. Mặc dù bản thân cô cũng biết biểu hiện của Cao Diễm Hương cũng bình thường như bao người khác, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng.


Gạt bỏ cảm xúc tiêu cực qua một bên, Đào Hoa Quân bắt đầu trả lời những câu hỏi của Cao Diễm Hương. Trong quá trình kể lại sự việc, cô cũng dần cảm thấy được thả lỏng tinh thần. Và sau khi nghe tình hình hiện tại của Đào Hoa Quân, Cao Diễm Hương nảy ra một ý tưởng.

- Thế bà tính làm sao? Sát nhà xảy ra án mạng mà bà lại ở một mình nữa. Như thế không ổn chút nào, nhỡ đâu tên giết người lại xuất hiện...

Cao Diễm Hương nói đến đây thì dừng lại, cô đang quan sát vẻ mặt của Đào Hoa Quân và thấy được vẻ lo lắng hiện hữu.

- Chịu thôi, mình vừa trả tiền nhà tháng nay không lâu. Hiện giờ mà tìm nơi để dọn đi thì khó lắm.

Đôi mắt Cao Diễm Hương sáng lên, cô nàng chớp lấy ngay lúc này mà đưa ra đề nghị của mình.

- Thế bà đến nhà mình thế nào, phòng khách nhà mình vẫn trống đấy.

Nghe được Cao Diễm Hương nói vậy, Đào Hoa Quân mặc dù muốn nhưng vẫn thấy không ổn cho lắm. Hai người mặc dù là bạn bè trong công ty, nhưng để mà có thể sang ở nhờ thì da mặt cô thật sự không đủ dày.

- Bà biết nấu ăn đúng không? Vậy thì bà chỉ cần nấu ăn cho mình trong lúc ở cùng là được rồi. Đồng ý nhé? Nha, Hoa Quân.

Do sự nhiệt tình quá mức của Cao Diễm Hương, cô khi nghe đến đây đành ngại ngùng gật đầu đồng ý. Cảm giác của Đào Hoa Quân lúc này cứ như bị cô nàng cầu hôn vậy. Nhận được sự đồng ý của cô xong, Cao Diễm Hương vui vẻ bảo cô sau khi tan làm thì nhớ gọi điện cho cô biết.

Ngay lúc này trưởng phòng của Đào Hoa Quân đi đến gần, anh ta kêu mọi người trong bộ phận bắt đầu tập trung làm việc. Ngoài ra, anh ta còn kêu Cao Diễm Hương theo sau để nói chuyện một chút. Cô lúc này nhìn bóng lưng hai người đi ra khỏi phòng và nhìn thấy vẻ mặt có chút ửng hồng của Cao Diễm Hương khi đối diện nói chuyện với trưởng phòng.

Khi cánh cửa đóng lại, Đào Hoa Quân không hiểu sao cảm thấy kỳ quái. Sao mình lại thấy không khí giữa hai người ấy có gì lạ vậy nhỉ, cô tự hỏi. Mặc dù khó hiểu với điều mình thấy, nhưng cô vẫn ngồi ngay ngắn lại và bắt đầu làm việc của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận