Đừng Rời Xa Anh

Hắn biết, hắn biết chứ, đây đâu phải lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng cô. Giọng nói ngọt ngào, đầy mị lực đối với hắn ấy sao có thể quên được chứ. Bây giờ cô đã ở ngay cạnh hắn, còn gì vui sướng hơn thế nữa chứ. Tên bartender kia là ai mà lại có thể nói chuyện với cô một cách thân thiết như vậy, sao cô lại trông buồn như thế. Không lẽ món quà mà hắn tặng cho cô hồi trước không đủ trịnh trọng và hoành tráng hay sao, nghĩ đến đây hắn cảm thấy buồn cười.


Đúng vậy, món quà mà hắn nói tới chính là xác chết của Phương Oanh trước cửa nhà của cô ta. Nhìn những người xung quanh cô có thể nói cười một cách công khai mà không bị cô ngăn cấm, hắn thật sự rất khó chịu, thật sự rất khó chịu đấy. Mà làm sao có thể bớt khó chịu đây nhỉ? Hắn biết mình đã dùng cách tồi tệ nhất để chấm dứt một cơn giận, nhưng mà hắn thích như vậy thì tại sao không thực hiện đây.


Lúc này, hắn cũng không thích nhìn cô nói chuyện với bartender kia cho nên cất lời cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.


- Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng tôi muốn gọi đồ uống. Anh có thể nào lại đây không?


Hắn cười một cách lịch sự, nhưng ánh mắt lại lạnh băng đến mức người nhìn nổi da gà. Khương Viết Văn đứng đó đón nhận cái nhìn chết rét từ khách hàng quả thật không cảm thấy dễ chịu một chút nào. Nhưng khách hàng ở đây không ai là không có quyền nên hắn chỉ biết nghe lời bảo cô chờ một lát để bản thân đi làm thức uống cho vị khách kia. Anh cầm chiếc khăn trắng lau tay một lượt thật sạch rồi đi tới trước mặt hắn để nhận yêu cầu.


- Làm cho tôi Mulled Wine, cứ sử dụng chai nguyên đi tôi không thích đồ đã mở rồi. À vị tiểu thư ở kia, không biết cô muốn thử loại rượu này không?


Đào Hoa Quân trước tiên nhìn xung quanh, ở dãy ghế ngồi quanh quầy bar ngoại trừ cô cùng người đàn ông gặp tại nhà vệ sinh lúc nãy thì không còn ai có thể gọi là 'tiểu thư' được nữa. Cô vì thế mà quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên khi bản thân được mời uống rượu cùng. Ngay vừa lúc cô chạm mặt trực tiếp với vị khách kia, trái tim cô dường như dừng một nhịp. Người đàn ông kia có một ngoại hình cực kỳ ấn tượng, ánh mắt sâu thẳm như biển cả và nụ cười có thể sánh ngang với thiên thần. Mặc dù bề ngoài thánh thiện như thế, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác sợ hãi, cứ như trước mặt cô là một cái bẫy ngọt ngào vậy.



- Anh bảo tôi sao? Nhưng tôi uống rượu kém lắm, không khéo lại gục tại bàn thì ngại lắm.


Cơ bản trước khi mời cô, hắn đã lường được việc cô từ chối nên đã chọn một loại rượu nhẹ là Mulled Wine, nó cơ bản là rượu vang đỏ nấu cùng mật ong, cam, quế, hoa hồi, đinh hương đun cùng nhau. Hắn không thể nào để cô từ chối một cách dễ dàng như thế được, cho nên liền giải thích một chút về thức uống này. Đào Hoa Quân nghe thấy thành phần cũng như cách thức làm nên thứ đồ uống này cảm giác rất tò mò, rượu đun lên rồi thì sẽ càng ngọt và giảm được lượng cồn trong đó. Chắc sẽ không say đâu, cô nghĩ thế liền đồng ý thử một chút.


Khương Viết Văn đứng pha chế đồ uống, anh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hắn và cô liền cảm thấy không tốt. Người khách này anh trước đây chưa từng thấy xuất hiện tại đây bao giờ. Vẻ ngoài đẹp như thế thì nhìn một lần thôi đã đủ để nhớ rồi. Nhưng tại sao hắn ta lại nhắm đến một cô gái như Đào Hoa Quân, cô ấy cũng chẳng có gì đặc biệt để một người như hắn phải mất công gây sự chú ý. Theo những ngày làm việc tại quán bar Osiris, anh cũng không ít lần nghe kể về những câu chuyện không mấy sạch sẽ diễn ra trong đây. Người bị mất tích, bắt cóc, cưỡng bức, trả thù đều diễn ra thường xuyên và chẳng ai phải chịu trách nhiệm hay bị truy cứu, bởi vì phần lớn những người bị như vậy đều không có giá trị hay quyền lực. Anh liếc nhìn người đàn ông trông như vị thánh kia bỗng tối sầm mặt. Không ổn, đây là những gì anh nghĩ trong lúc chờ cho rượu và các gia vị trong nồi sôi lên.


Mùi hương nồng ấm pha chút ngọt dịu tỏa ra từ nồi nấu rượu làm Đào Hoa Quân rất mong chờ được uống nó. Cô bình thường chỉ có thể gọi những loại cocktail thông dụng tại quầy nên không biết nhiều về những loại khác, lần này được thưởng thức hương vị mới nên cô vô cùng háo hức. Không chỉ có vậy, cô còn được một anh chàng đẹp trai cực kỳ mời uống rượu nữa. Có thể nói rằng từ bây giờ vận xui của cô chắc đã tạm thời biến mất rồi, nghĩ đến đây cô chợt nhớ ra mình chưa hỏi tên của anh chàng ấy nên liền hỏi.


- Tôi tên là Đào Hoa Quân, không biết anh tên gì?


Nghe thấy cô hỏi, hắn cười thầm trong lòng. Em có biết rằng anh đã niệm tên em rất nhiều lần rồi chưa nhỉ? Đến mức bản thân hắn bắt đầu cảm giác có gì đó không đúng đang diễn ra trong đầu mình.



- Triệu Lục Vũ, rất vui khi được biết tên cô.


Đây là lần đầu tiên hắn không dùng một cái tên giả nào đó để trả lời với cô, cảm giác phấn khích hơn bình thường. Biết vậy hắn đã tìm cô sớm hơn rồi, chứ không phải chờ đến khi cả hai đến kết cục đó rồi mới thực hiện. Nhưng đó cũng tất cả là do cô, nếu cô không kiên quyết giữ bí mật đến cùng và không muốn gặp hắn thì mọi chuyện đâu có như vậy. Thế nên, mấy món quà mà hắn tặng cô cũng là xứng đáng thôi. Triệu Lục Vũ nhìn gương mặt vui vẻ khi đang nhìn người bartender pha chế của cô liền cười một cách mỉa mai. Tại sao lại không thể, hắn có trong tay mọi thứ kia mà.


Đồ uống đã được làm xong, người bartender lọc ra hai cái ly rồi đẩy nó đến trước mặt khách. Màu đỏ sẫm của rượu vang dưới ánh đèn neon càng thêm tối, vì được nấu lên nên cô có thể ngửi thấy mùi hương của quế, hồi và cam thoang thoảng trong không khí. Đào Hoa Quân đưa tay cầm cái ly cảm nhận hơi ấm từ đó toả ra. Cô ngắm ly rượu xong rồi thì đưa mắt nhìn sang chỗ Triệu Lục Vũ, xem hắn đã uống chưa rồi mới thử. Từ lúc nhận được ly Mulled Wine, hắn đã cầm lên và uống từ lâu. Vì vậy mà khi cô nhìn sang, hắn liền nâng ly ý mời cô cùng uống.


- Mời anh.


Sau khi khách sáo xong với hắn, cô cũng nhấc ly đưa lên môi mà uống. Dung dịch nóng ấm màu đỏ từ trong ly trôi xuống họng làm cả cơ thể cô bớt lạnh lẽo. Loại cocktail này ngoài vị chát đặc trưng của rượu vang ra còn có vị ngọt nhẹ đọng lại trên lưỡi. Theo cô đoán thì đây hẳn là một thức uống đặc biệt dành cho những ngày mùa đông và trong một nơi mở điều hoà như quán bar thì thật sự rất hợp. Rượu vang thường có nồng độ thấp, vả lại khi được nấu lên thì càng giảm. Cô vì vậy mà uống vẫn chưa thấy say như ly Mojito vừa nãy mình gọi.


Hắn thấy cô uống không ngừng liền cảm thấy hài lòng với lựa chọn của mình thì bắt đầu cuộc trò chuyện.



- Đây có phải là lần đầu cô đến đây không?


- Đúng vậy, lần đầu tôi đến một chỗ như thế này đấy. Không biết còn anh thì thế nào, chắc chắn không phải là lần đầu đâu nhỉ?


Đào Hoa Quân cười cười đáp, ánh mắt có chút mơ màng nhìn hắn. Thấy cô không còn phòng bị mình nữa, hắn nhích người sang chiếc ghế cạnh cô mà ngồi. Khương Viết Văn lúc này đứng sau quầy chứng kiến tất cả các cử chỉ, hành động của hắn. Anh rất muốn nói gì đó để cô cảnh giác với tên kia, nhưng lại không thể làm gì khác ngoài nhìn. Vì lúc nãy có tin nhắn từ người quản lý gửi đến, anh ta bảo anh đừng xen vào chuyện của vị khách nam kia. Nếu anh dám làm chuyện thiếu suy nghĩ gì, cái mạng nhỏ của anh coi như chấm dứt. Đó là tất cả nội dung mà người quản lý bảo.


- Cô đoán đúng rồi, đây không phải lần đầu tôi đến đây. Nhưng mà chuyện tôi đến Osiris cũng đã khá lâu rồi nên có thể nói đây là lần đầu cũng được, chỗ này đã thay đổi rất nhiều kể từ khi tôi về nước.


- Anh là du học sinh hay là làm việc ở bên đó vậy? Không biết anh đã có gia đình gì chưa?


Do rượu đã ngấm vào người nên Đào Hoa Quân không còn e dè nữa, cô liền hỏi về thông tin của hắn. Nghe đến câu hỏi có gia đình chưa của cô, hắn cười vui vẻ. Nhưng thay vì trả lời liền, hắn lại đưa tay lên vuốt má cô và cười một cách nghịch ngợm. Sau khi thoả mãn với việc niết gương mặt cô, Triêu Lục Vũ mới thành thật trả lời.


- Tôi vừa học vừa làm, rất bận rộn nên không có thời gian yêu đương. Chỉ là gần đây vừa hoàn thành việc học, có thời gian rảnh nên đã làm quen được một người.



Ban đầu nghe hắn nói không yêu ai, cô cảm thấy mình có thể có hy vọng, nhưng đến khi hắn bảo quen được một người thì cô lại ỉu xìu. May mắn lắm mình mới gặp được một người như thế này, nhưng anh ta lại có ý với người khác rồi. Cô có chút buồn nên cầm ly rượu mà uống hết.


- Cô uống nhiều rồi đó Hoa Quân.


Thấy cô không vui khi nghe mình nói có quen ai đó, hắn cười thầm trong lòng. Với lớp da đẹp đẽ này của hắn, không chỉ một mà rất nhiều cô gái muốn ở bên. Tuy nhiên trước giờ, hắn không có dục vọng đối với tình yêu thế nên chẳng ai lọt vào lãnh địa của hắn. Nhưng dạo gần đây, có một người đã khiến anh phải nghĩ lại. Triệu Lục Vũ tỳ khuỷu tay lên bàn, chống cằm mà ngắm nhìn cô.


- Tôi vẫn còn tỉnh táo lắm anh đừng lo.


Đúng là cô vẫn còn tỉnh, nhưng mà để nói thật thì bây giờ mọi thứ trước mặt cô có chút nhoè đi và cảm xúc cùng suy nghĩ trong cô cũng không thể kiểm soát được nữa. Đào Hoa Quân khi say không có tật xấu gì, cô chỉ hơi chút mạnh miệng hơn thông thường và ngủ thiếp đi khi đã quá mệt. Vì khi nãy uống Mulled Wine có vị ngọt nên cô quên mất là mình đang uống rượu, cho nên uống nhiều hơn mức chịu đựng. Cô thấy bản thân không ổn nên liền kêu Khương Viết Văn, bảo anh báo cho Cao Diễm Hương đưa cô về nhà trước.


Người bartender trông như vật trang trí giờ đây mới dám lại gần chỗ hai người, nhưng dù được Đào Hoa Quân yêu cầu thì anh vẫn phải nhìn vẻ mặt của Triệu Lục Vũ. Hắn ta cười một cách xảo quyệt với anh, không hề muốn Khương Viết Văn thực hiện những lời mà cô bảo.


- Hay là để tôi đưa cô về được không Hoa Quân? Cô bạn của cô lúc này chắc đang bận rồi.


Hắn lợi dụng lúc cô không minh mẫn để hai người có thể được ở riêng với nhau. Cô nghe lời đề nghị kia liền cảm thấy không ổn nên liền lắc đầu, làm cho gương mặt có chút cợt nhả của hắn trở nên lạnh băng. Trong tình trạng như thế này mà cô vẫn biết thế nào là đúng thì không thể sử dụng cách bình thường được. Triệu Lục Vũ uống hết chỗ rượu vang còn lại, sau đó chuẩn bị dùng biện pháp mạnh để đưa cô đi cùng mình. Ngay cả người không hiểu chuyện bây giờ cũng nhận ra ý đồ thật sự của hắn, tuy nhiên ai có thể ngăn hắn lại cơ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận