Ninh Tiêu đi theo Từ Thượng Vũ đến khu chung cư nhà Trương Vĩ Vĩ.
Chỗ này cũng khá gần nhà cậu, chỉ tầm hai trạm xe buýt thôi.
"Tòa nhà này, cửa sổ thứ năm từ dưới lên, thấy không, đó là nhà của bọn họ."
Từ Thượng Vũ đứng cùng cậu ở dưới lầu, hai người ngẩng đầu nhìn lên.
Phiến cửa sổ đó đóng chặt, hoàn toàn không thể thấy được tình hình bên trong, trên ban công cũng rỗng tuếch, chẳng có gì cả.
"Bây giờ có ai ở trong đó không?" Ninh Tiêu hỏi.
"Không, nơi này vốn cũng chỉ có một mình mẹ của Trương Vĩ Vĩ ở.
Sau khi cô ta tự sát thì không còn ai nữa."
"Một nhà ba người mà ở riêng à?"
"Mấy hôm trước khi xảy ra vụ án, cha Trương Vĩ Vĩ đưa con trai ra ngoài ở, vì hôm đó quay về gặp người mẹ nên mới phát hiện thi thể." Từ Thượng Vũ nói: "Cha cậu nhóc bây giờ cũng không ở đây, hắn có nơi ở riêng."
"...!Hai vợ chồng nhà này bất hòa à?" Ninh Tiêu nhíu mày hỏi.
Từ Thượng Vũ cười nói: "Dây thần kinh mẫn cảm của tiểu thuyết gia đại tài lại rung à? Nếu cậu muốn tìm người cha thì tôi e là bây giờ tạm thời cậu không gặp được đâu."
Ninh Tiêu nghe vậy, nhìn sang hắn, "Tại sao?"
"Bởi vì người cha bây giờ đang điều trị ở bệnh viện." Từ Thượng Vũ nói: "Khoa thần kinh."
"..."
Tình tiết cha mẹ một người chết một người điên đấy à? Ninh Tiêu không biết nên nói gì, chẳng trách khi đứa nhỏ bỏ nhà đi chỉ có cảnh sát giúp đi tìm, hóa ra tinh thần của người cha cũng không bình thường.
"Tôi có thể vào xem chút không?" Ninh Tiêu ngẩng đầu nhìn lên lầu năm, vẫn thấy không cam lòng, nếu không tự xem xét hiện trường thì cậu sẽ không tin vào bất cứ điều gì.
"Hiện trường đã được dọn dẹp rồi, gần như không để lại dấu vết gì cả.
Nhưng nếu cậu muốn xem thì, cũng có thể."
Từ Thượng Vũ đưa cậu lên lầu năm, không biết lấy đâu ra một cái chìa khóa mở cửa.
Hắn quay đầu lại cười với Ninh Tiêu đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, nói: "Trùng hợp ghê, bây giờ tôi là người giữ chìa khóa của nhà này, tùy ý cậu."
Cái người này, chắc chắn là đã định sẽ đến đây xem thử rồi nên mới cầm theo chìa khóa.
Ninh Tiêu mắng thầm trong lòng, làm như cậu kiếm của lời từ hắn vậy, đúng là biết cách ban ơn quá mà.
Đi vào nhà, một căn nhà chưa được năm mươi mét vuông, vừa vào sẽ thấy phòng khách được nối thông với phòng bếp.
Hai người bước vào phòng khách, Từ Thượng Vũ đứng gần sô pha chỉ cho Ninh Tiêu.
"Lúc chúng tôi đến thì người mẹ nằm ở đây."
Ninh Tiêu ngồi xổm xuống quan sát, đã qua nhiều ngày như thế rồi, dưới đất đã được lau dọn sạch sẽ từ lâu, hầu như không còn dấu vết gì nữa.
Cậu sờ lên mặt bàn bóng loáng, phía trên thậm chí cũng không có bao nhiêu bụi bẩn.
"..." Ninh Tiêu nhìn cái bàn một cái, ngẩng đầu lên.
"Mấy hôm nay người của các anh có đến không?"
"Không, sao thế?"
"Không có gì." Ninh Tiêu lắc đầu, "Nguyên nhân tử vong của người mẹ là gì?"
"Ngộ độc hóa học."
Nhìn Ninh Tiêu một cái, Từ Thượng Vũ lại nói: "Cô ta ăn hạnh nhân."
Trong số những hạt hạnh nhân sẽ có lẫn loại hạt đắng, là một loại có chứa Cyanogenic glycoside, người bình thường trước khi ăn sẽ dùng nước ấm ngâm để loại trừ độc tố, mà cũng có rất nhiều trường hợp trúng độc vì ăn nhầm hạnh nhân chưa qua xử lý.
Nhưng nếu chỉ là ăn nhầm thì vì sao lại phán là tự sát mà không phải là tai nạn?
Có lẽ sự nghi hoặc trong lòng vô tình được bộc lộ qua biểu cảm, còn chưa đợi Ninh Tiêu hỏi thì Từ Thượng Vũ đã nói: "Lúc ấy khi đến hiện trường điều tra, chúng tôi phát hiện được một ly nước sôi đã nguội, đó là nước sau khi ngâm hạnh nhân.
Mà hiện trường còn phát hiện một ít hạnh nhân còn sót lại, sau khi kiểm tra, trong đó có một nửa là đã ngâm, một nửa chưa."
"Cò quay Nga*?" Ninh Tiêu cao giọng, "Cô ta dùng cách này để tự sát à?"
*Russian roulette: là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt.
Người còn sống (không quay phải ổ có đạn) sẽ là người chiến thắng.
Trò này gọi là cò quay Nga vì nó bắt nguồn từ Nga, do một cựu chiến binh tên Valeriy Eschenko phát minh.
- Theo wikipedia.
Cái gọi là Cò quay Nga, là một trò chơi tính xác suất cực kỳ nguy hiểm.
Mọi người dùng cách đánh cược để cướp đi sinh mạng bằng cách vô cùng tàn nhẫn, sống hay chết đều dựa hết vào vận may.
Ninh Tiêu không ngờ một người phụ nữ lại chọn cách này để tự sát.
Một nửa có độc, một nửa không có độc, trộn lại rồi ăn, muốn thử xem mạng mình lớn không à?
"Nếu thật là như thế thì lá gan của người phụ nữ này đúng là không nhỏ." Ninh Tiêu đứng dậy quan sát xung quanh, hỏi: "Sao các anh lại loại trừ khả năng có thể là mưu sát?"
"Lúc ấy căn nhà bị khóa trái, đứng bên ngoài dùng chìa để mở cũng không được, nghe thấy tiếng động lạ trong phòng thì cha của Trương Vĩ Vĩ mới gọi hàng xóm đến giúp phá cửa.
Lúc bọn họ vào nhà thì người vợ đã ngã xuống đất bất tỉnh rồi." Từ Thượng Vũ nói: "Dùng cách của tiểu thuyết gia như các cậu mà nói, nếu đây không phải là tự sát thì sẽ là một vụ giết người trong phòng kín.
Nhưng bây giờ chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh điều đó, cậu nghĩ sao, Ninh tiểu thuyết gia đại tài?"
Ninh Tiêu đang quan sát, nhẫn nhịn nghe hắn nói, cuối cùng vẫn không nhịn được, "Anh có thể nào đừng gọi tôi bằng xưng hô kỳ cục như thế nữa không?"
"Tại sao?" Từ Thượng Vũ nói: "Cậu là tiểu thuyết gia thật mà?"
Ninh Tiêu không thắc mắc vì sao vị cảnh sát này biết được nghề nghiệp của mình, cậu chỉ khó chịu vì kiểu xưng hô của hắn.
"Tiểu thuyết gia đại tài? Đối với một người viết tiểu thuyết hạng hai như tôi mà nói thì xưng hô này giống như châm chọc vậy.
Tôi không gánh nổi ý tốt của anh."
"Đừng tự xem nhẹ mình như thế, tôi thật lòng đấy." Từ Thượng Vũ chân thành nói: "Tôi là fans của cậu mà, bộ《 Thần thám Đề Moore 》mới đây cũng được lắm."
"Ồ? Vậy anh biết tên mấy quyển sách khác của tôi không?"
"..."
Ninh Tiêu cười lạnh, nói: "Lần sau nhớ điều tra cho kỹ rồi ngụy trang thành fans để tiếp cận tôi nha cảnh sát Từ." Cậu đứng dậy đi về phía cửa, "Hôm nay đến đây thôi, tôi phải về rồi."
Từ Thượng Vũ thua một hiệp, ngượng ngùng đi theo cậu, khóa cửa rồi cùng xuống lầu.
Từ Thượng Vũ thuận miệng hỏi: "Có phát hiện được gì không?"
"Cảnh sát các anh còn không thu hoạch được gì, anh nghĩ tôi và anh là thần chắc?"
"Tôi vẫn cảm thấy người có thể viết được tiểu thuyết trinh thám đều là thần cả."
"Tiểu thuyết là tiểu thuyết, hiện thực là hiện thực, cảnh sát, cấp dưới của anh có biết anh thích sống trong ảo tưởng suốt như thế không?"
Từ Thượng Vũ khiêm tốn nở nụ cười, "Tôi cảm thấy bọn họ rất thích thấy tôi ảo tưởng."
"..." Ninh Tiêu không còn lời nào để nói với một người vừa mặt dày vừa nham hiểm như thế.
Hai người xuống hết cầu thang, nhường đường cho một nhân viên đưa thư của cục bưu chính, tách riêng ra nép sang một bên.
Ninh Tiêu quay đầu lại nhìn, bỗng dừng bước.
"Từ Thượng Vũ, căn nhà lúc nãy chúng ta đến là căn số mấy?"
"502, sao thế?" Từ Thượng Vũ nhìn theo tầm mắt của cậu, chỉ thấy người đưa thư làm xong việc nên đi ra ngoài.
Nhưng Ninh Tiêu lại đi đến trước, ngừng trước hòm thư nhà 502, cậu xoay người nhìn về phía Từ Thượng Vũ, ánh mắt không cần nói cũng hiểu.
Từ Thượng Vũ dở khóc dở cười, "Này, này, xem thư của người khác là trái pháp luật đấy."
"Đúng vậy, nhưng mà giết người cũng là trái pháp luật, không phải cũng có nhiều người làm à? Tôi cũng không kêu anh đi giết người phóng hỏa, cảnh sát, nhanh tay nhanh chân lên."
Từ Thượng Vũ bất đắc dĩ thở dài, đi đến gảy hòm thư hai cái.
"Thật không biết trong đầu cậu nghĩ cái gì nữa."
"Tôi nghĩ gì..." Ninh Tiêu nhìn chằm chằm hòm thư, "Nếu may mắn thì..."
"Hử?"
"Anh sẽ biết ngay thôi."
Từ Thượng Vũ tìm trong đống đồ nát dưới đất một hồi, thấy được một cọng dây thép nhỏ, nhét vào ổ khóa hòm thư xoay mấy cái.
Ninh Tiêu còn chưa nhìn được gì, chỉ nghe một tiếng 'cạch', khóa mở.
"..." Xem ra bình thường viên cảnh sát không đứng đắn này chắc chắn cũng hay làm mấy chuyện lén mở khóa của người ta lắm.
Ninh Tiêu không nói thêm gì, bước tới mở một bức thư người đưa thư vừa nhét vào.
Động tác của cậu nhanh cực kỳ, lúc thò tay đến Từ Thượng Vũ còn chưa kịp rút tay về.
Từ Thượng Vũ khẽ run một cái, nhíu mày, hắn còn chưa nói gì thì nghe thấy Ninh Tiêu cười.
"Quả nhiên." Ninh Tiêu cầm thư cười ra tiếng, ban đầu là cười khẽ, sau đó biến thành cười to.
"Tôi biết mà, tôi biết mà! Chắc chắn không đơn giản như thế." Con ngươi đen láy của cậu nhìn chằm chằm bức thư trên tay, trong mắt như có vô số đốm lửa đang thiêu đốt.
Thấy Từ Thượng Vũ nhìn sang, Ninh Tiêu nén lại cảm xúc, mỉm cười.
"Như ý muốn của anh, cảnh sát Từ."
Đưa bức thư cho Từ Thượng Vũ, cậu thì thầm: "Vụ này đúng là không phải tự sát, mà là mưu sát."
Từ Thượng Vũ thấy bức thư trong tay, sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt khó tin nhìn Ninh Tiêu.
"Cậu biết trước rồi?"
Ninh Tiêu: "Theo như lời của anh, đấy là linh cảm của tiểu thuyết gia trinh thám."
Cậu đặt ra một định luật phá án cho những thần thám dưới ngòi bút của mình, đó là: Không buông tha bất kỳ một loại manh mối nào có thể, không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để tìm kiếm manh mối.
Từ Thượng Vũ nhìn cậu, ánh mắt sâu xa.
"Cậu đúng là một tiểu thuyết gia trinh thám xuất sắc."
"Nhận lời khen của anh."
Hai người đi đến cổng chung cư, Từ Thượng Vũ cầm manh mối phủ định đáp án tự sát trên tay, tâm trạng tốt hơn nhiều nên tiếp tục có hứng trêu chọc trước khi nói tạm biệt.
"Mỗi lần gặp cậu hình như đều sẽ có chuyện tốt."
"Phải vậy không? Lần nào tôi gặp anh cũng có chuyện không hay." Ninh Tiêu nói, "Mà này, đừng quên đi tìm Trương Vĩ Vĩ."
Từ Thượng Vũ lơ đễnh cười, "Yên tâm, chứng cứ này xuất hiện thì người trong đội chắc chắn sẽ vội vã đi tìm đứa nhóc này."
Một khi vụ án này chuyển sang hướng mưu sát, vậy thì Trương Vĩ Vĩ là người đầu tiên bước vào hiện trường, cũng là người chứng kiến duy nhất, có lẽ trên người đứa trẻ này sẽ có manh mối mà người khác không thể nào tưởng tượng được.
Ninh Tiêu nhìn hắn một cái, "Tạm thời chờ mong tin tốt của anh, tạm biệt."
Cậu quay đi không bao xa, chợt nghe Từ Thượng Vũ gọi từ sau lưng, nhưng Ninh Tiêu cũng lười dừng lại.
"Ninh Tiêu!" Từ Thượng Vũ cười, "Lần sau nhớ đừng mặc quần áo màu trắng."
Hả?
"Gương giấu bên trong sẽ phản quang đấy."
Cái đệt!
Ninh Tiêu vội vàng quay đầu lại, nhưng người vừa nói đã chuẩn bị bước lên xe buýt rồi.
Cậu chỉ có thể nhìn chiếc xe buýt nọ chạy đi xa, sờ chỗ giấu gương bị lộ ra.
Hắn phát hiện từ khi nào mà bây giờ mới nói? Đừng có âm hiểm như thế!
Mà trên xe buýt, Từ Thượng Vũ ngồi ghế ở cuối xe.
Hắn nắm chặt bức thư trong tay, nhìn chằm chằm vào chữ viết bên trên, trên mặt đã không còn ý cười như ban nãy.
"Mưu sát."
Hắn nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu lên sườn mặt để lại một cái bóng.
Chiếc xe buýt dần đi về phía xa, chỉ để lại một làn khói bụi.
【 Biết gì không, Đề Moore?
Ý nghĩa của Bọ cánh cứng bằng vàng, là cái chết.
】.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...