Uống xong một chén, Lâm Bách tay cầm bầu rượu tự rót cho mình, nhìn Đồ Thành Thiên cùng Tống Tuyền hai người nhìn nhau không nói gì, hắn không quấy rầy, giống như trước tự rót tự uống, thẳng đến tầm mắt của Tống tuyền rời khỏi Đồ Thành Thiên, chuyển hướng hắn mới thôi, Lâm Bách nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh cùng Tống Tuyền đối diện. Tống Tuyền nhìn Lâm Bách nhấp rượu, thiêu mi nói: “Không sợ ta hạ độc?”
“Không sợ, dù thế nào ta hiện tại cũng không phải người, là độc tửu ta cũng không chết được, không có gì đáng sợ.” Lâm Bách không sao cả nhún nhún vai, “Hơn nữa ngươi cũng sẽ không hạ độc, không phải sao?”
Đồ Thành Thiên ngẩng đầu nhìn Lâm Bách liếc mắt, đường nhìn đảo qua Tống Tuyền, trầm mặc không nói.
Tống Tuyền đối sự hào hiệp của Lâm Bách, hiểu khá rõ, nhếch miệng cười khổ một lát, nói: “Hận ta sao?”
Lâm Bách nhìn chén rượu trong tay, hờ hững phun ra một chữ, “Hận.”
Tay của Đồ Thành Thiên nắm chén rượu thật chặt, Tống Tuyền nhìn thoáng qua Đồ Thành Thiên, “Ngươi cũng hận ta?”
Đồ Thành Thiên không trả lời, Tống Tuyền lại đưa tay lấy ra hai bầu rượu, đưa cho Đồ Thành Thiên một bầu, chính mình đem một bầu rượu khác cầm ở trong tay, “Ta biết các ngươi đều hận ta, việc này ta đều làm, cũng đều sai rồi, làm hoàng đế, một đoạn kêu hùng, đổi lấy là đoạn tình tuyệt nghĩa hoặc là làm một người có lòng nhân ái, nhân từ. Thế nhưng ta đây là một người ngu ngốc, người nào cũng không làm được, ta thiếu ngoan, thiếu thông minh, ta ích kỷ, ai bảo ta có quá nhiều điều không bỏ xuống được, ngôi vị hoàng đế này không thích hợp ta, ngồi ở vị trí này nhìn xuống thì có gì mà hạnh phúc, đối với các ngươi mà nói cũng là bất hạnh, đối với ta cũng như vậy. Ta biết các ngươi mấy ngày nay làm cái gì, trong hoàng cung người của ta từng người một tiêu thất, lẽ nào ta thực sự không biết sao. Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ không tiếp tục ngồi trên vị trí kia, này đối với ta mà nói là một loại giải thoát, đối với các ngươi cũng như nhau.”
Đồ Thành Thiên rốt cục vẫn không đành lòng, mở miệng nói: “Tuyền, thả quốc sư và Lăng Nhật, ta còn có thể phụ tá ngươi, hiềm khích lúc trước không tính toán nữa, việc của Lăng Nhật và Lâm Bách, chỉ cần…”
“A Thiên, ” Tống Tuyền cắt đứt lời Đồ Thành Thiên, hướng về phía Đồ Thành Thiên lắc đầu, quay đầu nhìn về phía Lâm Bách, “Chuyện của Lăng Nhật, trược đây ta là đúng là tâm tư ngu ngốc (MEO: mị nghĩ nghĩa đại khái là vậy) nếu như có lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không lại làm như vậy, thế nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, không có dược hối hận để ăn.”
Lâm Bách nhìn Tống Tuyền, giờ khắc nhìn đến bộ dáng thương cản của Tống Tuyền thì không ai có thể biết hắn là một ác nhân. Việc hắn muốn tài sản của Lăng Nhật cũng là vì muốn bù đắp lỗ thủng trong quốc khố, hắn lợi dụng chính mình, là tư tâm của hắn, Tống Tuyền vẫn luôn đối với quan hệ của hắn cùng Đồ Thành Thiên có hoài nghi, hắn (Editor: Tống Tuyền) cho rằng Đồ Thành Thiên thích hắn, mà chính mình đối Đồ Thành Thiên không trung thành, này sau khi Lăng Nhật chết, Tống Tuyền đối với mình si mê mà không đạt được (MEO: CH…. Lại CH…), đối với hắn quá khổ sở, hắn không thấy rõ đây không phải lỗi của hắn, là chính mình đối với hắn không thẳng thắn.
Nghĩ vậy Lâm Bách thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Ta biết, ta như thế này ngươi cũng bất ngờ, hơn nữa nếu không phải ngươi, ta cũng không thể không chết. Chuyện khi đó, cũng không riêng gì lỗi của ngươi, ta và Lăng Nhật đều có vấn đề của mình, nếu như chúng ta có thể tín nhiệm đối phương hơn, có thể cũng sẽ không đến loại tình trạng này.”
“Ngươi luôn luôn nhìn ra, ta vẫn là không bằng ngươi, nếu như ta có phân nửa của ngươi, có thể…” Tống Tuyền nhìn Lâm Bách, buồn bã cười, “Quên đi không nói, có lẽ có một ngày ta cũng có thể giống như ngươi buông ra, sai rồi chính là sai rồi, làm một hoàng đế, ta không xứng chức, nước Tống không thể vì ta mà diệt vong, chiếu thư đã viết xong, ngay trong ngự thư phòng, ta mong muốn các ngươi có thể phụ tá tân đế, nước Tống có khả năng vẫn kéo dài tiếp, đem người mà các ngươi thấy thích hợp làm hoàng đế, chỉ cần thiên tông không phản đối, cũng không có vấn đề gì, hai người các ngươi vô luận là ai ngồi ở vị trí kia đều so với ta tốt hơn nhiều.”
Đồ Thành Thiên và Lâm Bách đều từ trong lời nói của Tống Tuyền đánh hơi được một vài thứ, thoái vị, đôi khi có thể đại biểu rất nhiều, Lâm Bách liếc bầu rượu bị Tống Tuyền nắm trong tay, hắn đã biết Tống Tuyền muốn làm cái gì.
Tống Tuyền chú ý tới tầm mắt của Lâm Bách, kéo kéo khóe miệng, nâng bầu rượu bỏ vào trong người, “Lăng Nhật và thân thể của ngươi đều ở bên trong mật thất kia, bọn họ đều ở đây chờ ngươi, thân thể của ngươi ta đã giúp ngươi bảo hộ rất lâu rồi, ngươi cần phải trở về, cạnh cửa có chốt cơ quan.”
“Hảo.” Lâm Bách đứng lên, nhìn thoáng qua Tống Tuyền, xoay người ly khai, hắn hiện tại không thể làm cái gì, xoay người đi hướg mật thất có Lăng Nhật đang đợi mình, trong bóng đêm, giơ tay khoát lên trên cơ quan, nghe cuộc đối thoại phía sau của Đồ Thành Thiên và Tống Tuyền, “Tuyền, ngươi tính toán đến đâu rồi?”
“Đi đâu, còn chưa nghĩ tới, bất quá phải nắm chặt tự do đáng quý, ta còn thật muốn hướng đại giang nam bắc du ngoạn một chút.”
Lâm Bách nghe Tống Tuyền nói, biết tất cả đã đến hồi kết, cứ như vậy kết thúc, Tống Tuyền từ đầu đến cuối đều không phải là người xấu triệt để, hắn chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, tuy rằng một ít sai lầm là do hắn chủ đạo, thế nhưng kết quả cuối cùng hắn cũng bất ngờ, bản thân phải rơi vào tình cảnh bây giờ, là chính hắn không muốn sống đơn độc, ba tháng (Editor: năm???) kia hắn cơ hồ đem tất cả phương pháp có thể khiến người tử vong đều thử qua, chàng quan, nhảy lầu, nhảy cầu, thắt cổ, uống thuốc độc, gặp trở ngại, vân vân…, thế nhưng sau cùng đều không ngoại lệ bị Tống Tuyền cứu lại cứu, hắn nhớ kỹ Tống Tuyền dùng hết sức hướng hắn la hét, hướng hắn gọi, lên án hắn đang nhu nhược, thế nhưng khi hắn chân chân chánh chánh, thấy Lăng Nhật chết đi, tim của hắn cũng theo đó mà chết, vô luận người nào xuất hiện cũng không thể làm cho hắn lại sống sót, Tống Tuyền bây giờ cùng hắn lúc đó, tâm đã chết giống nhau, cho dù hắn yêu người ở trước mắt kia, nhưng hắn phải trả một cái giá cho tất cả..
Lâm Bách hít một hơi, hắn không thể lại lưu lại nơi này nữa, hắn không nên ở đây nữa, Tống Tuyền giúp Lâm Bách khởi động chốt cơ quan, mật thất mở ra, Lâm Bách đi vào mật thất, bỏ lại sự việc sẽ xảy ra phía sau cánh cửa đá. Hắn bây giờ chỉ có thể đứng nhìn cái gì cũng không thể làm, ngay lúc Lâm Bách cười khổ bất đắc dĩ, bên tai vang lên một thanh âm, “Tống Tuyền ngươi con sâu đáng thương này, ngươi cho là vây khốn ta ngôi vị hoàng đế của ngươi có thể giữ vững sao.”
Thanh âm kia tràn đầy khinh thường, cùng bất an, Lâm Bách khóe miệng cười khổ tiêu thất, nhấc chân đi hướng ánh sáng ảm đạm, Lăng Nhật đang bị vây ở trên một giá gỗ hình thập tự, bị dây thừng buộc theo hình giá thập tự, cùng một đại nhân vật bị người cúng bái không có sai biệt, nhắm hai mắt gương mặt tê liệt, Lâm Bách lắc đầu nhẹ cười ra tiếng, “Huynh này tạo hình rất thời thượng a, địa phủ quỷ tướng cứ như vậy bị người khốn trụ, có đúng hay không cũng quá làm mất mặt địa phủ.” (MEO: giống tạo hình ai nào??? Các bạn đoán đê).
“Huynh? Lâm Bách, huynh tại sao lại ở đây?” Nghe được thanh âm quen thuộc, mỗ quỷ lập tức mở mắt, nhìn người trước mắt vừa mừng vừa sợ.”Tới cứu huynh a, cư nhiên như thế cũng bị người bắt được, không ngờ vô dụng như vậy, huynh thật đúng là quá làm cho ta thất vọng rồi.”
Lâm Bách đi lên trước nhìn Dã Quỷ, ngoài miệng nói không biết cố kị, tầm mắt lại cẩn thận nhìn những dây thừng đang buộc mỗ quỷ kia, này dây thừng vây rất chặt, đầu bị kéo cao lên (MEO: e hèm, …) treo một ngọn đèn mỡ lợn, bốn sợi còn lại, treo bốn ngọn đèn nhỏ khác, phía dưới ngọn đèn là một cái giường, trên giường có người, người kia hai gò má khô quắt hốc mắt hãm sâu, hai màu tái nhợt khô vàng, nhìn qua rất tiều tụy, hầu như không còn hình người, thế nhưng y lờ mờ có thể nhận ra vốn là người trẻ tuổi, nhất là gương mặt quen thuộc, Lâm Bách thường ở trong gương thấy gương mặt này, đó là chính hắn.
“Huynh đã tỉnh?” Lăng Nhật nhìn Lâm Bách, mở miệng hỏi, nhưng hiển nhiên y đã biết đáp án.
“Huynh nghĩ sao?” Lâm Bách thiêu mi đi lên trước, vươn tay muốn kéo sợi dây buộc Dã Quỷ.
“Đừng đụng nó, sợi dây hợp với ngọn đèn, sẽ đốt thân thể của huynh.” Lăng Nhật vội vàng mở miệng, ngăn lại động tác của Lâm Bách.
Lâm Bách vòng đầu cùng Dã Quỷ đối diện, giơ tay lên hung hăng đánh Dã Quỷ một chút, “Huynh người này thành quỷ lại càng ngày càng đần” chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rống lên một câu, xoay người cầm đao đặt ở trên bàn nhỏ chém đứt sợi dây buộc Dã Quỷ, sợi dây bị cắt thành vài đoạn, Lăng Nhật khôi phục tự do, ngọn đèn vẫn vững vàng treo đó không có ý đồ muốn nghiêng muốn rơi, Lăng Nhật vô cùng kinh ngạc nhìn kỹ mới phát hiện ngọn đèn còn có thanh sắt cố định, “Huynh cái này gọi là quan tâm sẽ bị loạn sao, huynh thực sự cho rằng Tống Tuyền sẽ phát rồ đến muốn hủy cơ thể của ta.”
Lăng Nhật cười khổ, “Xem ra ta lại bị đùa bỡn” vài bước đi tới Lâm Bách bên người, nhìn Lâm Bách mím môi một cái, quẫn bách nói: “Huynh không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
“Huynh làm sao lại vào cung, là Tống Tuyền hắn đem huynh bắt tới?”
“Đều không phải, ta và đại ca cùng nhau tiến cung. Nên kết thúc đều kết thúc, không phải vậy ta cũng sẽ không ở đây.”
“Dễ dàng như vậy liền kết thúc, Tống Tuyền vì ngôi vị hoàng đế của hắn, cũng sẽ không để những chuyện này cứ như vậy kết thúc, huynh có đúng hay không lại bị hắn lừa.”
“Sẽ không, dù cho chúng ta đều ở đây hôi phi yên diệt, hắn cũng đã không có cơ hội xoay người nữa, hơn nữa hắn cũng đã tỉnh ngộ, tối hôm nay chính là một đêm sau cùng của hắn.”
“Huynh là nói hắn tưởng…”
“Ừ, qua đêm nay, liền sẽ không có Tống Tuyền người nữa.” Lâm Bách buồn bã, lúc nói lên lời ấy, trong lòng như đao cắt, hắn hận Tống Tuyền, nhưng là bởi vì quá khứ đã từng có tình cảm, hắn mới có thể hận như vậy, mắt chua xót, bên tai nghe được thanh âm của giọt nước rơi, quay đầu thấy trên giường người kia khóe mắt ướt một mảnh.
” Là tội của hắn, hắn báo ứng, hắn làm nghiệt, hắn phải trả giá đại giới.” Lăng Nhật đưa tay sờ sờ mặt Lâm Bách, y hiểu rõ Lâm Bách, đối Lâm Bách thương tâm, cảm động lây, khẽ thở dài nói: “Huynh thế nào cái gì cũng nhớ ra rồi?”
“Bởi vì không tìm được huynh, một người lại gấp gáp như vậy” Lâm Bách tiến lên giang hai tay ra, đem cổ của Lăng Nhật quấn lấy, dúi đầu vào ngực Lăng Nhật, “Đừng rời đi ta, sinh sinh tử tử ta đều cùng huynh.”
Lăng Nhật xoay tay lại ôm lấy Lâm Bách, không nói một câu, y không có khả năng để cho Lâm Bách cùng y, bởi vì cuộc sống về sau của y sẽ chỉ ở địa phủ, sẽ không tái luân hồi, hắn không thể làm lỡ Lâm Bách.
“Vì sao không nói lời nào, ta…” Lâm Bách mở miệng muốn nói gì, thân thể lại đột nhiên bắt đầu nhũn ra, thần chí không rõ, đột ngột lảo đảo ngã vào trong lòng Lăng Nhật, Lăng Nhật biết Lâm Bách là bị thân thể ảnh hưởng, không chút hoảng hốt đem Lâm Bách ôm lấy, xoay người đặt lên trên giường, nhìn hồn phách Lâm Bách dung tiến thân thể, hai hợp làm một, Lâm Bách hư nhược mở mắt nhìn hắn, hốc mắt hãm sâu làm cho ánh mắt của Lâm Bách so với trước đây còn muốn lớn hơn, trên đỉnh đầu ngọn đèn sáng chói, phản chiếu tròng mắt Lâm Bách đều lóe quang mang, Lâm Bách nhìn như muốn nói điều gì, thế nhưng thân thể này thật sự là quá yếu ớt rồi, Lâm Bách đến sau cùng chỉ có thể miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng.
Lăng Nhật nhìn Lâm Bách yếu ớt, vừa yêu thương lại lo lắng, thân thể như vậy có thể gánh được nổi khổ sinh sản sao, hài tử thật có thể khỏe mạnh sao, Lăng Nhật lo lắng Lâm Bách cũng giống vậy không bỏ xuống được, hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét thê lương, hai người đều biết chuyện gì xảy ra, Lâm Bách thở dài, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, Lăng Nhật tiến lên hôn lên khóe mắt Lâm Bách, hướng hắn lắc đầu, Lâm Bách nhìn Lăng Nhật dùng sức nháy mắt một cái, Lăng Nhật hiểu ý hồn thể biến hóa thành thân thể, đem Lâm Bách ôm lấy, ly khai mật thất vây khốn y mấy ngày, cửa đá mật thất mở ra, Lâm Bách và Lăng Nhật đều nghe được, Đồ Thành Thiên khóc đến tê tâm liệt phế, quốc sư đứng ở một bên, nhìn thân nhân duy nhất của mình ly khai thân thể hắn, tất cả mọi người tại chỗ đều nhìn thấy hồn phách Tống Tuyền rời khỏi thân thể, ngồi xổm trước người Đồ Thành Thiên, nhẹ nhàng hôn gò má của hắn, “Đem ta mang theo trên người, ta chờ ngươi ở kiếp sau.”
Hắn cùng Đồ Thành Thiên nhìn nhau một lần sau cùng, hồn phách trở nên trong suốt, cuối cùng tiêu thất trong không khí, thời gian sống vô ích cứ như vậy kết thúc, Tống Tuyền chân chân chính chính ly khai thế giới này…
Lăng Nhật ôm Lâm Bách đi tới bên người Đồ Thành Thiên, cúi đầu nhìn thoáng qua chén rượu bị đánh nát, trong nước rượu kia có một mùi quen thuộc, Lăng Nhật cau mày, không nói gì, y biết nguyện vọng của Tống Tuyền nhất định sẽ được thực hiện. Bởi vì đó là mất hồn, uống vào sẽ đoạn hồn người, hồn phách nhanh chống tiêu tan, thế nhưng địa phủ đối với người như thế, sẽ xử lý khoan hồng, bởi vì đoạn hồn không thuộc về nhân gian, nếu có người bị độc thì không thỏa đán….
Hoàng đế băng hà, tân đế bảy tuổi đăng cơ, chiếu tướng và quốc sư cực lực phụ tá, chỉnh đốn quan trường, một tháng lúc nước Tống sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, cùng phong ba này đều biến mất hầu như không còn, tất cả mọi người đều có biến hóa mới, Đồ Thành Thiên vẫn uy phong lẫm lẫm như vậy, chỉ là thái dương nhiều thêm hai mảnh bạch hà, chiếu theo nỗi băn khoăn của Tống Tuyền, hắn bị bí mật hoả táng, tro cốt được Đồ Thành Thiên để lại một phần bên người, cùng hắn như hình với bóng, phần còn lại được rải đều trên núi cao ngoài kinh thành.
Quốc sư và người bên cạnh hắn kia thành thân, có người nói đó là Tống Tuyền trước khi chết phân phó, khi vị hoàng đế này ly khai, cũng không có quá nhiều người thương tâm, bởi vì vị hoàng đế này cũng không được lòng dân, sự bất lực của hắn làm cho nước Tống trăm năm không có tham quan, xuất hiện không ít súc sinh bức hiếp bách tính, thế nhưng đối Lâm Bách mà nói, Tống Tuyền mặc dù làm nhiều việc ác, nhưng vẫn như cũ không phai mờ được tình ý trong lúc đó của bọn họ, tình huynh đệ, tình phụ tử, cùng Đồ Thành Thiên hướng về ái tình, cùng Lâm Bách là tình nghĩa, người không thể làm sai việc, làm sai thì không thể quay đầu lại…
Lăng Nhật trang, sắc đỏ phủ khắp nơi hỉ đường, hỉ quan hô bái thiên địa, bái cao đường, trong trong ngoài ngoài đều là người đến chúc mừng, vô cùng náo nhiệt, trên cao đường một bên lão hồn sư ngồi ngay ngắn, một đầu khác nhìn như là không người, nhưng trên thực tế Lăng Nhật đang ngồi ở đấy, nhìn thân đệ mình bái đường xong. Tân nương (Editor:???) được mời vào động phòng, đệ đệ nhà mình cười khúc khích bị một đám người vây bắt uống rượu, họ cũng không ở lâu, cùng lão hồn sư lên tiếng chào, liền đứng lên ra khỏi hỉ đường, đi đến phòng nhỏ của hắn và Lâm Bách rồi, vừa vào đến trong phòng liền nhìn thấy Lâm Bách tự đỡ bụng từ trên giường đến ghế ngồi. Lăng Nhật vài bước xông lên trước đem người đỡ dậy, cau mày nói: “Huynh lại muốn làm gì, không phải nói huynh ở trên giường an an ổn ổn chờ ta đến sao, thật vất vả mới dưỡng tốt chút, ngay lập tức lại không yên tĩnh, huynh là cố ý muốn cho ta lo lắng sao?”
Lâm Bách bĩu môi kêu gào, “Người có tam gấp hiểu hay không, ta nếu như thật chờ huynh trở về, ta sẽ tè ra quần.”
Lăng Nhật cười khổ, “Được được, ta đây là quỷ nên không biết, ta lấy cho huynh tiểu hồ (MEO: cái bô ấy mà ha ha)”
“Không nên, ban ngày dùng cái gì tiểu hồ, ta muốn đi nhà xí”
“Hảo hảo, tiểu nhân đỡ huynh đi.” Trời đất bao la dựng phu lớn nhất, Lăng Nhật thuận theo tính tình Lâm Bách, đỡ Lâm Bách đi đi tiểu, sau khi tiểu xong, Lâm Bách la hét muốn đi ra ngoài phơi nắng, Lăng Nhật liền đỡ Lâm Bách ra cửa, ở ghế dựa trong sân ngồi xuống, ôm một cái chăn đi ra đắp lên trên người Lâm Bách, Lâm Bách ngẩng đầu nhìn trời xanh bị bịt kín một lớp bụi sắc, Lâm Bách tay muốn sờ sờ bụng, lại cùng tay của Lăng Nhật đắp lên bụng hắn đụng vào nhau, Lâm Bách quay đầu nhìn Lăng Nhật, sâu kín mở miệng, “Tống Tuyền hắn cho tới bây giờ chưa từng chạm qua ta, ngày đó là huynh từ địa phủ trở về, đúng hay không, hài tử này là của huynh đúng không?”
“…” sắc mặt của Lăng Nhật giống 囧, trong cổ họng phát ra một âm đơn, “Ách.”
Lâm Bách nhìn ánh mắt của Lăng Nhật, biết mình nói trúng vài việc rồi, hít một hơi, suy nghĩ về tới mấy tháng trước, khi đó chuyện của Lăng Nhật cùng Tống Tuyền tựa hồ đến hồi gay cấn, thanh tỉnh lại đột nhiên nghiêng về một phía, Lâm Bách ngồi một mình trong phòng ngủ của mình ở hoàng cung, lúc bản thân lo lắng Lăng Nhật có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không, Lăng Nhật đột nhiên tới, không nói gì, trực tiếp đem hắn đặt ở trên giường, xảy ra loại chuyện đó, thế nhưng ngày thứ hai Tống Tuyền lại nói cho hắn biết Lăng Nhật ba ngày trước đã chết, hắn lúc đó làm sao sẽ tin, Tống Tuyền trực tiếp đem hắn dẫn tới Lăng Nhật linh đường, khi hắn thấy quan tài của Lăng Nhật, toàn bộ thế giới đều hỏng mất, đêm hôm đó thần hồn điên đảo thành hắn ác mộng, hắn từng có đủ loại suy nghĩ, hắn cho rằng quá đó là âm mưu của Tống Tuyền, điên một tháng lúc, Tống Tuyền thái y nói cho hắn biết, hắn mang thai, Lâm Bách liền bắt đầu không ngừng nghỉ đi tìm chết, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới tên tiểu tử trong bụng này, sẽ là người trước mắt này, bởi vì khi đó hắn không tin có quỷ thần, nếu như hắn biết hài tử này Lăng Nhật có thể hắn khi đó cũng sẽ không điên cuồng như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút Lâm Bách còn thật là có chút nghĩ mà sợ, nếu như lúc đó không phải Tống Tuyền mọi cách ngăn cản, lại trăm phương ngàn kế cầu tới cái loại giữ thai bí thuốc này, hài tử này chỉ sợ sớm đã không còn.
Lâm Bách thở dài một cái, “Huynh không dự định nói cho ta biết, huynh làm sao sẽ từ địa phủ trở về?”
“Ta và huynh, còn có cái gì không thể nói, ” Lăng Nhật thở dài nói, sự tình kỳ thực là như vầy, Lăng Nhật nói đem đoạn hồn tới cùng Lâm Bách nói ra, để mình có thể tiếp cận Lâm Bách đã thương lượng với diêm vương, phải có cái thai trong bụng kia này, diêm vương mới cho y cơ hội quay về nhân gian, Lâm Bách nghe xong lòng tràn đầy buồn bã cúi đầu sờ sờ bụng của mình, “Nhi tử, có nghe hay không, cha ngươi không phải người…” Lâm Bách nói xong cũng không khỏi nhẹ cười ra tiếng.
Dã Quỷ vuốt mũi, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, bất quá không thừa nhận cũng không được Lâm Bách nói là sự thực, lúc có vật nhỏ này y quả thực không phải người. Lâm Bách nhìn gương mặt mặt tê liệt của Lăng Nhật, lẩm bẩm nhu nhu bụng của mình, “Huynh người này khi đó không phải người, thật không biết sẽ lấy dạng gì đi ra.”
“Con ta, chắc chắn sẽ không tồi.” Lăng Nhật giơ tay lên cũng nhu nhu bụng Lâm Bách, cười đến gió xuân đầy mặt.
Nhìn Lăng Nhật sâu kín nói: “Bên kia đều kết thúc?”
“Còn không có, bên kia tiệc rượu mới bắt đầu, buổi tối còn có nháo động phòng, có lăn qua lăn lại nữa.”
“Thành thân thực sự là không tệ, ta…” Lâm Bách có chút buồn bã mở miệng, lại không nói xong, hắn và Lăng Nhật sẽ không có khả năng có loại này hôn lễ, hắn tuy rằng có thể, nhưng từ thân phận mà nói hắn đã chết, Lăng Nhật chết càng triệt để, hắn còn có tư cách gì thành thân, làm hôn lễ, tuy rằng hắn cũng không phải chú trọng những phong tục này, thỉnh thoảng cô đơn chút là khó tránh khỏi.
Lăng Nhật nghe Lâm Bách nói, lòng tràn đầy buồn bã, y đời này không có khả năng cho Lâm Bách một hôn lễ, y cũng không có kiếp sau, y là quỷ tướng, y đều phải ở lại tại địa phủ, sau này y cũng không có khả năng cho Lâm Bách một thứ gì giống như hôn lễ, Lăng Nhật trầm mặc một lát dời đi trọng tâm câu chuyện, “Buổi trưa muốn ăn chút gì không, trong thôn trang cái gì cũng có sẵn, ta một hồi kiếm cho ngươi, còn có một tháng nữa tiểu tử kia sẽ ra đời, ngươi thân thể này, còn chưa phải quá tốt, thuốc bổ không bằng thực bổ, ngươi muốn ăn cái gì, có thể ăn cái gì liền nói đừng thua thiệt mình và hài tử.”
Lâm Bách đối việc Lăng Nhật trốn tránh đề tài này, lòng có chút khó chịu, nhưng đối với sự hiểu biết về người đàn ông này làm cho hắn minh bạch y nhất định còn có việc khó nói, nếu y không muốn nói, Lâm Bách cũng liền không hỏi, theo Dã Quỷ nói vài câu, hai người lại trầm mặc đắm chìm trong ánh dương quang.
Không biết qua bao lâu Lâm Bách đã mê man ngủ, Lăng Nhật đưa chăn cho Lâm Bách đắp, đem người ôm trở về phòng, Lâm Bách vẫn không tỉnh, Lăng Nhật liền ở bên cạnh hắn coi chừng, nhìn dung mạo Lâm Bách, đợi khi hài tử ra đời liền quay về địa phủ, hắn cùng Lâm Bách có thể còn có cơ hội gặp lại, nhưng này là chuyện của vài thập niên sau đó, y hiện tại cần đem gương mặt này khắc vào tim, nhớ kỹ tất cả hỉ nộ ái ố của hắn thời gian sau này của y, liền chỉ có thể dựa vào những thứ này sống qua ngày…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...