Đừng Phản Bội Tôi, Nếu Không Cậu Sẽ Chết

DINH DINH DING
- Ai vậy - Ông quản gia già tất tả ra mở cửa.
- Xin hỏi, đây có phải nhà cô Dung không ?
- Vâng, đúng rồi, cậu tìm nó à, mời cậu vào nhà ngồi, tôi sẽ đi gọi nó dậy.
Vị khách tóc bạch kim gật đầu xã giao rồi cũng bước vào. Hắn hoàn toàn choáng ngập trước nội thất của căn nhà. " Choáng ngợp" ở đây không phải về mặt giá trị kinh tế mà về giá trị nghệ thuật, hắn gật gù thầm thán phục con mắt thẩm mỹ của người chủ nhân.
CỐC CỐC CỐC
- Dung ơi, có người tìm cháu này, dậy đi.
Cô uể oải bước ra khỏi phòng đôi mắt vẫn nhắm tịt lại
- Mới năm giờ sáng, ai mà đến sớm vậy ạ, nếu là khách hàng thì bác nhắn với người ta hộ là đến công ti cháu sẽ giải quyết.
- Không, cậu này không giống khách hàng lắm, có vẻ cậu ta đến tìm cháu về việc riêng. - Ông quản gia từ tốn nói. Bao năm sống ở đây cũng là một quá trình tốt để rèn luyện tính kiên nhẫn của ông.

- " Cậu" có nghĩa là đàn ông ạ, trông anh ta như thế nào ạ - Cô hồ nghi, ngoài Hải ra cô rất ít tiếp xúc với người khác giới, mà có thì cũng chỉ là vì công việc thôi. Thế mà bây giờ lại có một anh chàng đến tìm cô vào lúc sáng sớm bảnh mắt, còn không phải là khách hàng nữa chứ.
- Cậu ta trông rất đẹp, rất thu hút, nhưng bác lại cảm thấy rất đáng sợ, nhất là đôi mắt cậu ta lạnh lẽo và trống rỗng, và đặc biết mái tóc cậu ta màu bạch kim.
- Da ? - Đôi mắt câu trợn tròn kinh ngạc. Tóc bạch kim? Là hắn, hắn đã đến, chẳng lẽ hắn đã nhớ ra chuyện gì rồi sao?
- Dung, cháu sao thê? Sắc mặt cháu kém quá? Lại đây ta xem nào. - Thấy bộ dạng của Dung, ông rất lo lắng.
- Bác, cháu ổn mà, cháu xuống dưới gặp anh ta một lát, không sao đâu.
Sau giấc mơ đêm qua hắn, hắn đã hạ quyết tâm phải tìm ra bằng được sự thật về những kí ức đã bị lãng quên, muốn sống tiếp cho tương lai thì phải dứt điểm với quá khứ. Hơn nữa nếu cứ tiếp tục thế này hắn sẽ bị những mớ cảm xúc không tên kia hành hạ cho tới phát điên mất.
Đảo mắt nhìn quanh nhà, hắn mong sao con người nắm giữ bí mật ấy mau chóng xuất hiện. Đã có ai bảo là hắn rất ghét sự đợi chờ chưa, những giây phút ấy thực sự rất khỏ chịu, nó như dài cả thế kỉ. Nhưng biết phải làm sao đươc, đang đi nhờ vả người ta thì làm sao mặt dày đến nỗi mà dám đòi hỏi này nọ.
- Vụ cái xe là anh làm đúng không, anh muốn nhử tôi đến đó để khi thác thông tin từ tôi. - Cô điềm tĩnh ngồi xuống mặt đối mặt với hắn.
- Ừm, chắc cô cũng đánh hơi được gì nên nhờ tên đó đi thay, cũng không đến mức đần độn lắm - Trái ngược với thái độ của người bị nói trúng tim đen, hắn cứ thản nhiên như không, quả không danh là kẻ đứng đầu KH pany.
- Cách nói chuyện của anh chưa đúng với vị trí người đi cầu xin sự giúp đỡ thì phải. - Tức giân, cô đang rất tức giận nhưng lại không hề để lộ ra bên ngoài, cô biết để đối phương thấy mình mất bình tĩnh nghĩa là mình đã thất bại.
- Tôi chưa từng phải cầu xin ai cả, hơn nữa đây không phải là cầu xin mà là tôi bắt cô phải nói.
- Anh tự tin quá nhỉ, thế sao không về hỏi mẹ anh ấy, bà ta là người rõ mọi chuyện hơn cả mà.
- Bà ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, nhưng không hề đả đọng gì đến cô cả, có lẽ bà ấy không muốn nói.
-Mẹ con các người thật là lạ, chuyện nhà mình không giải quyết nổi với nhau lại đi hỏi tôi. - Cô cười nhạt, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi vậy mà hai người đó vẫn chỉ coi cô như món đồ vật, lúc cần mới lôi ra dùng, dùng xong lại quăng vào xó nhà.
- Tôi thấy hình như cô cũng không phải không muốn nói, nếu không lần đầu gặp tôi cô réo tên tôi to thế làm gì. Đinh làm cao hả, cô muốn gì, muốn tiền của tôi hay là muốn tôi. - Giọng điệu hăn ngọt ngào, nhưng lại mang sắc thái kinh bỉ thấy rõ, đúng là kẻ coi người như cỏ rác.
- Chủ tịch Trịnh, rất hân hạnh tiếp đón anh đến nhà tôi. - Hải từ trên nhà đi xuống, hình như cậu đã nghe được hết cuộc đối thoai giữa hai người. - Nhưng tôi không hài lòng về thái độ của anh dành cho bạn tôi.

- Làn trước gặp cậu tôi cứ thấy cậu quen quen, hóa ra là giám đốc Trần - người một năm chỉ đến công ti có 200 ngày vậy mà vẫn điều hành KB pany đâu ta đấy, thật đang nưỡng mộ - Hắn đứng lên tiến về phía cậu, môi nhếch lên một đường công hoàn hảo đẹp như tranh vẽ - Nhưng tôi có chuyện riêng muốn noi với bạn câu, và tôi không hoan nghênh người thứ ba nhòm vào.
- Tôi không quan tâm đến việc riêng của hai người, nhưng tôi không cho phép anh xỉ nhục cô ấy ngay trong nhà của tôi - Cậu cũng không chịu thua, hai mỹ nam kì phùng địch thủ trên tương trường nhưng không nhờ đến cả đấu khẩu cũng sánh tài cao thấp.
- Nếu cậu đã nói thế thì tôi cũng chẳng ở lại đây làm gì, nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho bạn câu nếu cô ta vẫn cứ giữ khư khư cái bí mật đấy cho riêng mình - Hắn lạnh lùng quay người ra phía cửa - Còn cô, tôi sẽ liên lạc với cô sau, đừng mong trốn thoát.
Hải ngồi phịch xuống cạnh cô, đầu cậu ngả ra đằng sau ghế, đôi mắt nhắm nghiền mệt mải, con sâu ngủ mà thức giấc lúc 5 giờ sáng thì đúng là chuyện lạ.
- Sao hôm nay cậu dậy sớm thế, mọi khi tôi la như hò đò cậu có thềm dịch chuyển đâu. - Dung vuốt nhẹ má cậu, tỏ ra vô cùng thắc mắc.
- Cậu quên rồi à, giữa chúng ta có mối giao cảm đặc biệt, trong giấc mơ tôi thấy cậu đang gặp rắc rối thì đột nhiên tỉnh dậy thôi. - Đôi mắt nhăm nghiền, nhưng nụ cười trên môi thì tươi hơn bao giờ hết. Đó không đơn giản chỉ là nụ cười, mà còn là cách an ủi chia sẻ đặc biệt mà Hải dành cho Dung. Không cần nói cũng không cần nhìn biểu cảm sắc mặt, chỉ là cảm nhận, cảm thấy được nỗi buồn Dung đang cố chôn chặt tận đáy lòng.
- Lắm chuyện, nhưng cậu không tò mò hắn ta là ai sao.
- Có, nhưng hỏi rồi liệu cậu có chuyện nói không.
- Nếu là cậu nhất định tôi sẽ nói.
- Vì sao vậy.
- Vì cậu là ngời quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Lan ngồi thẫn thờ bên vườn hoa công viên. Sáng sớm tinh mơ, các phương tiện giao thông cũng chưa đi lại nhiều nên bầu không khí thật thoáng đãng và dễ chịu, nhưng điều ấy có ích gì đôi với người lòng đang nặng trĩu.
Cô buồn, buồn lắm, buồn vì bố cô cứ ngăn cản chuyện tình cảm của cô với Phong. Bố cô đâu biêt rằng, cô yêu hắn đến thế nào, đò là mối tình đầu của và cũng có tể là mối tình cuối cùng của cô.
Cô nhớ, cũng vào một ngày mùa đông như thế này bảy năm trước cô đã gặp anh.
Flack back.
Chi Lan - cô bé xinh xắn, đáng yêu tốt tính được rất nhiều người theo đuổi nhưng cô dường như cô chưa có chàng trai may mắn nào lọt vào được mắt xanh của công chúa.
Cô có thói quen rất đặc biệt là thích ăn trưa một mình trên sân thượng, nơi đó như là thiên đường đôi với cô, vừa yên tĩnh lại dễ quan sát xung quanh.
Ngày hôm ấy cũng như mọi ngày khác, cô lại một mình đi lên sân thương để giải quyết phần cơm của mình. Nhưng lần này sân thượng không còn là của riêng cô nữa rồi. Chàng thanh niên tự đầu lên ban công, mái tóc bạch kim tung bay trong gió, khuôn mặt hoàn hảo không chút tì vết hường về phía xa xăm, đôi mắt đẹp nhưng lại lạnh lùng trống rỗng đến lạ kì. Tim cô dường như sững lại ngay giây phút đó, anh ta thật đẹp vậy mà sao trông cô đơn và thương tâm quá. Bất giác cô muốn đến bên người con trai ấy, ôm ấp và sưởi ấm cho hắn, cô muốn biết con người ấy khi cười thì sẽ thế nào.
Chỉ vì một lí do đơn giản như vậy, hai con người đã đến bên nhau, mở lòng với nhau và yêu nhau suốt bảy năm trời, nhưng bảy năm cũng phải là mãi mãi, ai mà biết được tình sẽ không bao giờ thay đổi chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui