Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân


Editor: Tiannn
Sau khi trở về từ trấn Hồng Tinh, Tống Nhiên lại đi cục công an Liễu Thành, cũng là cục công an ngày trước xử lý vụ cướp của giết người kia.

Nhưng đáng tiếc, vì thân phận hiện giờ của Tống Nhiên là Tống Tiểu Nhiên, không phải là người liên quan đến vụ án nên không thể tra cứu hồ sơ vụ án đó.

Tống Nhiên cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là lại nghĩ cách khác.

Ngoại trừ hồ sơ vụ án ra, Tống Nhiên còn tính toán vềThúy Vi Uyển một chuyến, lén lấy chìa khóa tầng hầm nhà cũ Tống gia.

Để an toàn, anh dự định thừa dịp Tống Thanh Sương không ở trong thành phố rồi mới đến lấy, bằng không vạn nhất chạm mặt thì sẽ phiền toái.

Lại qua mấy ngày, tháng 9 mùa khai giảng đã đến.

Trời thu nắng vàng, cây bạch quả dần ngả vàng, quảng trường tri thức trong khuôn viên trường đại học náo nhiệt nhộn nhịp, bày đầy quầy hàng của các xã đoàn (CLB) lớn nhỏ.

Các anh chị năm hai năm ba lớn tiếng hô to, cố gắng "lừa" tân sinh viên tham gia xã đoàn của mình.

"Bạn học, vào CLB của bọn anh đi, có rất nhiều truyện tranh hoạt hình free, còn có tiệc trà định kỳ nữa!"
"Cosplay đang tuyển thành viên! Soái ca mỹ nữ nhìn bên này!"
"Tiểu tỷ tỷ, tìm hiểu Hán phục một chút nha ~ "
"CLB Điện Ảnh tuyển thành viên mới, cuối tuần đều có buổi xem phim điện ảnh kinh điển chung, bình luận phim xuất sắc còn có thể được vinh danh trên báo tường!"
Tống Nhiên mấy quầy hàng xã đoàn náo nhiệt kia, cười nói: "Tiểu Vũ, nhiều xã đoàn như vậy, em cũng nên tham gia một cái chứ."
Lâm Phi Vũ bĩu môi: "Em muốn đến năm hai là học xong tín chỉ, trong lúc đó còn phải đóng phim, nào có thời gian rảnh rỗi tham gia xã đoàn? Hơn nữa, mấy CLB này cũng quá ấu trĩ."
"Ấu trĩ?" Tống Nhiên không nhịn cười được, "Em cũng mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, lại còn nói người khác ấu trĩ? Bây giờ mà không trải nghiệm thanh xuân sau này có muốn cũng không còn cơ hội đâu."
Lâm Phi Vũ trừng Tống Nhiên, cãi: "Em không phải mười bảy mười tám tuổi, em đã tròn mười tám tuổi, Tết này là mười chín rồi.

Em là mười tám mười chín tuổi!" (=))) Trẩu)
"Được được được, Tiểu Vũ nhà chúng ta là mười tám mười chín tuổi, là người lớn rồi." Tống Nhiên một bên thuận miệng có lệ, một bên âm thầm trợn trắng mắt.

Đám nhóc bây giờ sao đứa nào cũng mong lớn lớn, thằng nhãi bạch nhãn lang Tống Thanh Sương cũng thế, mỗi ngày đều trông ngóng trưởng thành.

Loài người chính là kỳ quái như vậy.

Khi còn bé thì mong lớn nhanh một chút, lớn rồi thì lại hoài niệm ngày còn bé.

Lâm Phi Vũ còn muốn nói gì đó, bỗng từ phía sau truyền tới một giọng nói rụt rè: "Xin hỏi, anh là Lâm Phi Vũ sao?"
Hai người quay đầu lại nhìn, hóa ra là một cô nhóc.

Cô nàng ngơ ngác nhìn Lâm Phi Vũ rồi che miệng hô khẽ: "Trời ạ, thật sự là anh! Em nghe nói anh đã đỗ P đại! "Thành Vương" của anh em xem đi xem lại rất nhiều lần đó, anh diễn nhân vật phản diện thật sự quá ngầu, xứng đáng nhận 100 giải Ngân Như! Đúng rồi, em còn tham gia hậu viện hội trên weibo của anh đó!"

Lâm Phi Vũ cười nhạt: "Cảm ơn bạn."
Weibo hậu viên hội? Tống Nhiên không nhịn được nhướn mày, yoo, bây giờ mới diễn được mấy vai phụ vậy mà đã có hậu viện hội.

Chờ đến khi bộ đại nam chủ "Tuyết Trung Kiếm" kia chiếu, phỏng chừng cũng trở thành đại minh tinh, ra ngoài phải đeo khẩu trang kín mít cũng nên.

Cô nàng xin chữ ký Lâm Phi Vũ xong, bước chân lộn xộn chạy về phía mấy người bạn.

Mấy nữ sinh vừa trộm nhìn Lâm Phi Vũ, vừa thấp giọng thét: "Thật sự là ảnh kìa!"
"Ngoài đời còn đẹp hơn trên phim, nãy tui nhìn đôi mắt kia ở cự ly gần, xém xỉu luôn á!"
"Oa, chữ của anh ấy đẹp thế, là hành khải* hả?"
*Khi chữ khải giản lược đi một hai nét thì thành thư thể khác gọi là hành khải.

"Người ta cũng muốn được ảnh ký tên..." Câu này là do một nam sinh nói, mặt mày trắng nõn đang nhăn nhăn nhó nhó, vừa nhìn đã biết là một tiểu 0.

Tống Nhiên không nhịn được liếc Lâm Phi Vũ một cái.

Nhóc con càng lớn càng giống anh, khi cười lên cặp mắt hạnh màu hổ phách kia quả thực câu hồn đoạt phách.

Thân hình lại thon dài rắn chắc, hiện giờ đã gần một mét tám lăm, dường như còn đang tiếp tục cao, khó trách nữ sinh cùng tiểu 0 đều yêu thích.

Nghĩ cũng đúng, đời trước anh cũng rất được các cô gái với tiểu 0 hoan nghênh...!Thôi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, anh hùng không đề cập tới dũng cảm năm đó.

Tống Nhiên ngầm thở dài, trong lòng chua xót.

Lúc này, anh bỗng nhiên nghe thấy có người nói: "Khụ khụ, vị bạn học này, em là tân sinh viên năm nhất sao? Có muốn tham gia CLB tennis của bọn anh không?"
Tống Nhiên ngước mắt nhìn, đối phương là một nam sinh cao cao, thoạt nhìn dương quang soái khí, đang rũ mắt nhìn anh, nụ cười có chút khẩn trương.

Nam sinh kia thấy anh không trả lời, có chút ngượng ngùng nói: "Nếu như em không biết đánh tennis, anh có thể dạy em."
Tống Nhiên ngây ngốc chớp chớp mắt, ạch, đây coi như là bắt chuyện hả?
Anh còn chưa kịp trả lời, Lâm Phi Vũ đã nhíu mày, không vui nói: "Anh ấy là anh của em, anh ấy chỉ là trông trẻ tuổi thôi, không phải là sinh viên năm nhất."
Nam sinh có chút lúng túng: "À, vậy ư."
"Thật ngại quá." Tống Nhiên xin lỗi, tiếc nuối lắc lắc đầu.

Công bằng mà nói, nam sinh này dáng dấp không tệ, cao to rắn chắc, dương quang soái khí, nhưng tiếc là cậu ta lại không phải gu của Tống Nhiên.

Anh vẫn yêu thích nam sinh hoặc nữ sinh tinh tế ôn nhu hơn.

Nghĩ tới đây, Tống Nhiên không khỏi buồn bực một trận, dáng dấp hiện giờ của anh tương đối thanh tú xinh đẹp nên thu hút nhiều người tiếp cận nhưng đều không phải gu của anh.

Khó khăn lắm mới có Từ Ngọc Tuyên hợp vị nhưng lại vì chuyện của Lâm Phi Vũ cắt ngang.


Từ Ngọc Tuyên cũng nhận ra anh đang lạnh nhạt y nên mấy ngày nay cũng không có gửi wechat.

Lâm Phi Vũ nhìn gian hàng chào tân sinh viên của khoa tài chính xa xa: "Ca ca, em qua bên kia nhận tư liệu nhập học, anh ở đây chờ em một chút."
"Được." Nhìn Lâm Phi Vũ rời đi, Tống Nhiên không nhịn được móc điện thoại di động mở wechat ra, sau đó hơi ngạc nhiên —— có tin nhắn mới từ Từ Ngọc Tuyên.

"Nhiên ca, em đọc được một mẩu chuyện cười, cực kỳ buồn cười, ngày xưa có một vị hòa thượng..."
Wechat này được Từ Ngọc Tuyên gửi đến từ sáng sớm nay, lúc đó Tống Nhiên không để ý.

Rất rõ ràng, Từ Ngọc Tuyên không nỡ buông tay anh, muốn cố gắng cứu vãn một chút.

Đối với nam sinh dịu dàng thẹn thùng như Từ Ngọc Tuyên, làm đến mức độ này quả không dễ dàng.

Tống Nhiên suy nghĩ một chút, gửi một meme cười lớn sang.

Chỉ mấy vài giây, Từ Ngọc Tuyên đã nhắn trở lại: "Nhiên ca, anh về rồi sao?"
"Ừm, về được vài ngày rồi."
"Tất cả vẫn thuận lợi chứ?"
"Coi như thuận lợi, dạo này em thế nào?"
Tống Nhiên nói chuyện cùng Từ Ngọc Tuyên vài câu, đối phương tất cả đều trả lời rất nhanh, nhiệt tình khiến Tống Nhiên cảm thấy áy náy vô cùng.

Anh thầm nghĩ, thật ra có thể làm bạn với Từ Ngọc Tuyên trước, đợi đến khi chuyện của Lâm Phi Vũ giải quyết xong thì anh sẽ giải thích rõ cho Từ Ngọc Tuyên, sau đó có thể phát triển thêm một bước nữa.

Lúc anh cùng Từ Ngọc Tuyên đang hăng say trò chuyện, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Lâm Phi Vũ: "Ca ca, em lấy tài liệu xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.

Em nghe đàn chị nói cửa sau có phố ăn vặt."
Lâm Phi Vũ vừa nói, vừa liếc nhìn điện thoại của Tống Nhiên.

"Ừ, đi thôi." Tống Nhiên khó giải thích có chút chột dạ, nhanh chóng đóng wechat, cất điện thoại vào trong túi.

Dường như cổng sau mỗi đại học đều có phố ăn vặt, đại học của Lâm Phi Vũ cũng không ngoại lệ.

Hai người đi dọc phố ăn vặt một lúc, cuối cùn chọn một quán ăn bán xiên.

"Ông chủ, cho hai mươi xiên mề gà, hai mươi xiên khoai tây, mười xiên rong biển, váng đậu, cánh gà..." Lâm Phi Vũ bùm bùm gọi một đống xiên, cuối cùng gọi thêm hai lon bia dứa.

Xiên của quán này ăn rất ngon, nhưng lại rất cay.


Tống Nhiên mới ăn được mười mấy xiên đã uống cạn lon bia dứa, không lâu sau anh đã thấy bụng dưới phồng lên, liền cất giọng: "Ông chủ, bên trong có nhà vệ sinh không?"
Lão bản lớn tiếng đáp: "Có có, lên lầu quẹo trái!"
"Tiểu Vũ, anh đi WC, em còn muốn ăn gì thì cứ gọi thêm."
"Ừm." Lâm Phi Vũ vừa ăn khoai tây vừa lơ đãng nhắc: "Ca ca, anh để điện thoại ở đây đi, miễn rơi trong nhà vệ sinh."
Tống Nhiên không nghĩ nhiều, lấy di động ra đặt trên bàn.

Lâm Phi Vũ nhìn thấy Tống Nhiên đã lên lầu, cấp tốc với lấy điện thoại sau đó thuần thục nhập "0314", mở wechat ra.

Tin nhắn mới nhất trên wechat, Từ Ngọc Tuyên.

Lâm Phi Vũ híp mắt, mở tin nhắn với Từ Ngọc Tuyên ra, vừa đọc vừa nghiến răng nghiếng lợi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, ca ca vẫn còn giữ liên lạc với tên bạch liên bông này! Bạch liên hoa mỗi ngày đều gửi chuyện cười cho anh, tâm cơ đủ sau, da mặt dày!
Hắn nhanh chóng đọc hết lịch sử trò chuyện, cũng chưa phát hiện các loại lời ngon tếng ngọt hay "ôm ôm hôn hôn", lúc này mới khẽ thở phào, sau đó không chút do dự kéo Từ Ngọc Tuyên vào danh sách đen.

Sau khi Tống Nhiên quay về lại ăn thêm mấy xiên mề.

Mề ở quán này vừa giòn vừa cay, mùi vị vô cùng xuất sắc, Tống Nhiên không nhịn được chụp một tấm ảnh, gửi sang cho Từ Ngọc Tuyên: "Phát hiện một quán xiên ăn rất ngon."
Từ Ngọc Tuyên không trả lời.

Đợi một lúc, Tống Nhiên lại gửi một tin nhắn: "Dạo này có chút việc, đợi hết bận anh đưa em qua quán này ăn mề, được không?"
Từ Ngọc Tuyên vẫn là không trả lời.

Kỳ quái, đang bận ư? Tống Nhiên chớp mắt, ngược lại cũng không nghĩ nhiều, ngước mắt nhìn Lâm Phi Vũ nói: "Tiểu Vũ, lấy cho anh xiên mề gà."
Lâm Phi Vũ nhanh chóng đưa cho anh mấy xiên mề gà, sau đó làm bộ lơ đãng nói: "Ai, Ngọc Tuyên ca cũng rất không dễ dàng, em nghe người khác nói.

Ngày trước anh ấy ngủ với một nhà sản xuất hơn 50 tuổi, kết quả ngủ không công mấy tháng, cái gì cũng không có.

Cho nên giờ anh ấy thấy mồi cũng không giăng lưới sẵn, ban đầu sẽ rất nhiệt tình, nếu như không có tài nguyên, rất nhanh liền chuyển đối tượng khác."
"Em ấy không phải người như vậy..." Tống Nhiên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi, "Em biết vừa nãy anh nhắn tin với em ấy?"
"Em, em..." Lâm Phi Vũ ngoác mồm líu lưỡi, nhất thời nghẹn lại.

Từ trước đến giờ hắn vô cùng thông minh cẩn thận, không hiểu sao nay lại bị lòng đố kỵ khống chế, phạm vào sai lầm cấp thấp này.

Tống Nhiên nheo mắt lại nhìn hắn: "Nói chuyện."
Lâm Phi Vũ chỉ nói lắp mấy giây, biểu tình nhanh chóng khôi phục như cũ, còn bày ra dáng vẻ vô tội: "Ca ca sao anh lại dữ vậy, vừa nãy em vô tình nhìn thấy thôi."
"Vô tình nhìn thấy?" Tống Nhiên nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, nhẹ nhàng híp mắt, sau đó cúi đầu mở trang cá nhân của Từ Ngọc Tuyên —— quả nhiên, Từ Ngọc Tuyên đã bị kéo vào danh sách đen, ai làm, này còn phải nói sao?
Anh nhanh chóng kéo Từ Ngọc Tuyên từ danh sách đen ra, nhắn một tin, "Ngại quá, vừa nãy anh ấn nhầm.", sau đó ngước mắt nhìn Lâm Phi Vũ: "Lâm Phi Vũ, anh thấy lá gan em ngày càng lớn."
Lâm Phi Vũ rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh và từ Ngọc Tuyên nói chuyện, vạn nhất bị Tống Thanh Sương phát hiện thì sao bây giờ? Nếu như anh ta biết chúng ta đang giả yêu đương, nhất định sẽ đến quấy rầy em.

Anh nói anh ta rất hận đại Tống tổng, mà em lại giống đại Tống tổng như thế.

Em, em sợ...!vạn nhất Tống Thanh Sương là loại biến thái kia, thích ngược đãi đối thủ..."
"Phụt ——" Tống Nhiên trực tiếp phun bia.


"Khụ khụ khụa..." Anh một bên ho khan, một bên trừng Lâm Phi Vũ, quả thực không lời nào để nói.

Anh nhiều nhất cũng chỉ nghĩ Tống Thanh Sương để Lâm Phi Vũ bên người là muốn trút giận, nhưng hóa ra anh còn quá non, Lâm Phi Vũ đã ở một level mới.

"Ca ca, anh đừng cười em, em thật sự rất sợ." Lâm Phi Vũ nhỏ giọng nói.

"Em yên tâm, cậu ta sẽ không có loại ý nghĩ kia, tuy nó là người mắc bệnh sạch sẽ đáng ghét nhưng phương diện kia vẫn rất bình thường, ít nhất anh chưa từng nghe tin đồn gì về khía cạnh này." Tống Nhiên bất đắc dĩ nói.

Lâm Phi Vũ rũ mắt: "Thật sự? Nhưng em nghe nói biến thái thì làm sao thấy được...!Ca ca, chúng ta tiếp giả làm người yêu, anh ta sẽ không tìm em làm trợ lý riêng nữa, như vậy không tốt sao?"
Tống Nhiên thở dài: "Anh đã đồng ý giả làm người yêu của em, tự nhiên nói được là làm được, thế nhưng đến khi đuổi được Tống Thanh Sương thì sao? Chuyện của anh với Từ Ngọc Tuyên, em không nên tùy tiện nhúng tay.

Anh đã hai mươi mấy tuổi đầu, đã đến tuổi nghiêm túc cân nhắc chuyện tương lai."
"Tương lai?" Lâm Phi Vũ mím mím môi, "Ca ca, để em chăm sóc anh cả đời không được sao? Không có Từ Ngọc Tuyên, không có Tống Thanh Sương, cũng không có nữ nhân, chỉ có hai người chúng ta."
"Cả đời?" Tống Nhiên nháy mắt một cái, luôn cảm thấy lời này của Lâm Phi Vũ có chút quái lạ.

Anh nhìn con ngươi hổ phách xinh đẹp kia không khỏi nhớ đến buổi sáng hôm đó tại Thúy Trúc Câu, đối phương có phản ứng ôm anh từ phía sau, lại thêm nụ hôn triền miên hôm sinh nhật 18 tuổi, còn có thơm má trên tàu cao tốc, với một chút động chạm như có như không hàng ngày....!
Khoan đã, Lâm Phi Vũ sẽ không nửa tỉnh nửa mê bị anh ảnh hưởng đến xu hướng tình dục chú? Cho nên mới có thể nói ra câu nói, muốn sống cùng một nam nhân cả đời?
Chuông cảnh báo trong lòng Tống Nhiên reo mãnh liệt, nhưng cũng không biết nên giải quyết ra sao, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói sang chuyện khác: "Tiểu Vũ, mề gà này ăn rất ngon, em nếm thử."
Lâm Phi Vũ xẹp xẹp miệng, có chút thất vọng rũ mi, yên lặng mề gà.

Hai người ăn xiên xong lại đi dạo một lúc, mãi đến tận khi Tống Nhiên mua được một cốc trà sữa cực kỳ ngon không khí mới bình thường hơn một xíu.

Đúng lúc này, tầm mắt Tống Nhiên bị một cửa hàng hấp dẫn.

Đó là một tiệm xăm rất nhỏ, hai bên cửa treo đầy bản vẽ, từ thiên thần phương Tây đến Thanh Long Bạch Hổ của Trung Quốc, màu sắc rực rỡ không thiếu gì cả.

Nhưng thu hút ánh mắt của Tống Nhiên nhất vẫn là một đóa hoa hồng diễm lệ quỷ dị.

Hình dáng của nó rất giống hoa hồng(?), cánh hoa bên ngoài là màu đỏ sẫm, hệt như máu tươi đọng lại mà những cánh hoa bên trong lại điểm vài khối đen lấm tấm, cả đóa hoa trông như một bức ảnh đầu lâu đang mỉm cười.

Khi Tống Nhiên mười mấy tuổi, thời kỳ nổi loạn bùng phát, đi xăm một đóa hoa hồng mỉm cười tại một tiệm xăm ba không, còn xăm ở vị trí tư mật sau eo.

Kết quả là...!bị nhiễm trùng, rồi bị Tống Thanh Sương phát hiện.

Lúc đó Tống Thanh Sương mới học sơ trung, hai người chưa náo đến tan nát.

Bạch nhãn lang đến bệnh viện mua thuốc tiêu viêm cho anh, đồng thời còn nói dối chú Tống và dì Bách, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Hai anh bị phạt quỳ cả đêm nhưng vẫn anh nhìn em, em nhìn anh mà trộm cười.

Bọn họ từng có những ngày vô ưu vô lự như vậy.

Bây giờ, cảnh còn người mất, Tống Thanh Sương muốn báo thù anh, mà anh thì chỉ muốn lén lút về Thúy Vi Uyển trộm chìa khóa...!
Nhớ lại những chuyện cũ ấy, Tống Nhiên không khỏi có chút xuất thần, chợt nghe thấy Lâm Phi Vũ nói: "Ca ca, anh rất thích hình xăm kia sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui