Đừng Nói Yêu Tôi

Ra khỏi phòng Bạch Hy mới biết, hiện tại, hắn đang ở chính là tổ trạch Diệp gia tại Canada. Cho nên, thời điểm nhìn thấy cha mẹ Diệp Ý Tiêu, một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, chỉ có thể cứng ngắc cười, hướng hai vị hai vị lão nhân gia chào hỏi. May mắn, hai vị lão nhân gia ngược lại tư tưởng được đả thông vô cùng tốt, đối với Bạch Hy hỏi han ân cần, không chút nào vì hắn là nam nhân mà khắp nơi khó xử.

Chính là, ánh mắt Diệp mẫu có điểm quỷ dị, làm Bạch Hy trong lòng có chút sợ hãi.

Ăn xong bữa cơm chiều, Diệp Ý Tiêu liền mang theo Bạch Hy trở về phòng nói là thử y phục. Bạch Hy thấy kỳ quái, bất quá cũng không có dị nghị. Chỉ là, sau khi nhìn thấy bộ lễ phục vô cùng xinh đẹp khó tưởng tượng kia liền ngây người, sững sờ hỏi Diệp Ý Tiêu: “Tại sao phải mặc loại quần áo này?”

“Bởi vì chúng ta phải kết hôn a.” Diệp Ý Tiêu trả lời cực kỳ thoải mái, nhưng lại rất lưu loát cởi quần áo trên người Bạch Hy.

Bạch Hy vẫn đứng im bất động, tùy ý Diệp Ý Tiêu cầm quần áo khoác lên người mình, đến tận khi thắt xong chiếc nơ xinh xắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại, quát to một tiếng: “Chờ một chút! Ngươi nói cái gì? Ai muốn kết hôn?”

“Chúng ta a, hôn lễ có chút gấp gáp, vốn là muốn đợi mùa thu sang năm mới cử hành. Bất quá, nhìn bộ dạng sốt ruột của ngươi, vẫn là tổ chức ngay là tốt nhất.” Diệp Ý Tiêu giúp Bạch Hy chỉnh nơ lại cho ngay ngắn, vô cùng thoả mãn gật đầu: “Không tệ, bảo bối của ta soái ngây người ah.”

“Ta khi nào thì sốt ruột — ai!” Không đúng! Bạch Hy từ từ nhớ lại. Trước đó vài ngày, hắn thật sự có thúc giục Diệp Ý Tiêu kết hôn… chính là… chính là, cái kia chỉ là muốn cho Diệp Ý Tiêu phiền chán mình a!

“Nhớ ra rồi? Ta coi đó là thật. Nhìn xem, bộ này lễ phục ngươi có hay không thích? Có chỗ nào không hài lòng thì nói, ta kêu người lập tức cầm đi sửa, hôn lễ là hai ngày sau cử hành.” Diệp Ý Tiêu giúp Bạch Hy đến trước gương.


Bạch Hy nhìn người trong gương, chỉ thấy trong gương là một nhân ảnh thon dài, phong độ tuấn nhã, xuân sắc trong đáy mắt không cách nào dấu được.

“Như thế nào? Hài lòng không?” Diệp Ý Tiêu duỗi tay, ôm lấy eo hắn, cái cằm gác trên vai Bạch Hy, nhìn người trong gương khen không dứt miệng: “Vẫn là bảo bối của ta nhìn đẹp nhất.”

“Cha mẹ ngươi không phản đối?” Bạch Hy nhích sát vào ngực Diệp Ý Tiêu, rất mãn nguyện hưởng thụ nhiệt độ cơ thể y. Nếu như có thể kết hôn — cái kia cũng không tệ lắm.

“Cha mẹ đã sớm biết rõ tính hướng của ta. Ba năm trước đã kêu ta đem ngươi về ở rể, tránh để ta ra ngoài quan hệ bừa bãi. Hiện tại chúng ta kết hôn, bọn họ vui mừng còn không hết, tuyệt đối sẽ không phản đối.” Diệp Ý Tiêu ôm chặt người trong ngực, khẽ mỉm cười giải thích: “Bọn họ rất thích ngươi, điểm này không cần lo lắng.”

Bạch Hy lấy tay khuỷu tay đỉnh đỉnh bụng Diệp Ý Tiêu, bất mãn kháng nghị: “Xem ta là nữ nhân a? Thật có lỗi, ta lại không thể cùng ngươi sanh con dưỡng cái! Còn có, trước ngươi không phải cùng Nghiêm Huyễn Hi cao giọng đính hôn sao? Cha mẹ ngươi lúc ấy cũng có tham dự nha!”

“ thứ này ta chưa bao giờ trông cậy vào ngươi, nối dõi tông đường gì đó cũng không cần ta hao tâm tổn trí. Cho nên, ta chỉ cùng ngươi làm bạn cả đời là tốt rồi.” Diệp Ý Tiêu cầm tay Bạch Hy, cười nói: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [nắm tay người cho tới bạc đầu]. Bạch Hy, theo ta kết hôn, ta cho ngươi một tờ hôn thú, một nghi lễ long trọng, để  bạn bè cùng người thân làm chứng cho lời thề của chúng ta, để cho tuế nguyệt chứng kiến hạnh phúc của chúng ta. Về phần ngươi hỏi việc Nghiêm Huyễn Hi kia, cha mẹ ta cũng biết đây là sách lược trong lúc cấp bách, tự nhiên sẽ phối hợp cùng ta. Bảo bối, trong ta, chỉ có một mình ngươi. Chỉ có ngươi, là Diệp Ý Tiêu ta nguyện bầu bạn cả đời.”

Cho nên mới nói, dỗ ngon dỗ ngọt có tác dụng phi thường lớn ah, Bạch Hy bị mấy câu đơn giản của Diệp Ý Tiêu làm cho đầu óc mê muội, lập tức gật đầu đáp ứng rồi.


Đến ngày cử hành hôn lễ, một đám thân hữu đã đến tập trung trên bãi cỏ rộng rãi, Bạch Hy gặp được Cung Huyền Nguyệt, Vương Duy Duệ còn có Bạch Nhiên, lập tức hiểu rõ, bọn họ đều là đáp ứng lời mời tới tham dự hôn lễ, không khỏi bội phục Diệp Ý Tiêu đã bỏ ra không ít dụng tâm vào hôn lễ này.

Diệp gia tại ngoại ô  Toronto có một tòa nhà rất lớn, lần này cử hành hôn lễ càng mời nhiều bạn bè thân thích. Để cho tân khách có thể trải nghiệm đầy đủ mùa đông xinh đẹp của Toronto, Diệp Ý Tiêu còn cố ý mời người điêu khắc rất nhiều cột băng nghệ thuật dựng trong sân. Có đồng thoại chuyện xưa, có kiến trúc nghệ thuật hiện đại. Chỉ có điều, Bạch Tuyết công chúa biến thành tuyết trắng vương tử, cô bé lọ lem biến thành nam hài, nàng tiên cá biến thành nhân ngư vương tử.. mà thôi.

Hai vị chú rể đều rất đẹp mắt, theo chân bọn họ chụp ảnh chung có rất nhiều thân hữu. Âm nhạc lãng mạng, băng điêu lộng lẫy, thân hữu vui vẻ nói cười, tạo nên khung cảnh tiệc cưới vô cùng hạnh phúc.

Tại sân khấu nhỏ phía trước có một tháp chén dựng từ những chồng ly thủy tinh đế cao, còn có một chiếc bánh ngọt mười tầng tuyệt đẹp. Diệp Ý Tiêu cùng Bạch Hy hai người dưới sự chứng kiến của toàn bộ thân hữu, hướng cái ly cao nhất rót xuống Champagne, sau đó lại cắt bánh ngọt, tiếp nhận chúc phúc của mọi người.

Hai giờ sau, Bạch Hy mệt mỏi đau lưng.

“Bảo bối, cố chịu đựng, chúng ta còn có một tiết mục đặc sắc khác.” Diệp Ý Tiêu kéo cánh tay Bạch Hy, mặt mỉm cười nói.

“Còn có?”


“Đúng.” Diệp Ý Tiêu lôi kéo Bạch Hy đến sân nhỏ phía sau, chỉ thấy một cái kinh khí cầu màu sắc rực rỡ, nằm trên tuyết trắng càng tăng thêm vẻ xuất chúng. Một đám thân hữu đã vây quanh bên cạnh khí cầu, nhìn thấy hai người tới đều vui vẻ cười.

Vương Duy Duệ là người đầu tiên chạy tới, có chút hâm mộ đối Bạch Hy nói: “Các ngươi trận này hôn lễ thật đúng là oanh oanh liệt liệt, kinh khí cầu cũng đem ra náo.”

Lời vừa nói xong, Cung Huyền Nguyệt đã ôm vai hắn, đôi môi ghé vào bên tai thổi khí: “Duệ Duệ cũng thích kinh khí cầu sao? Được rồi, đợi sau khi kết thúc hôn lễ của Ý Tiêu biểu ca, ta liền đem khí cầu kia đoạt lấy, đưa ngươi chơi. Yên tâm đi, Duệ Duệ, năm đó ta cùng biểu ca đã từng dùng kinh khí cầu đi một vòng quanh Australia, kỹ thuật của ta so với hắn cũng không kém.”

Vương Duy Duệ trừng mắt: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

“Thật sự a, không tin ngươi hỏi biểu ca!” Cung Huyền Nguyệt cái cằm hướng về Diệp Ý Tiêu giương lên.

Diệp Ý Tiêu cũng là hiếm khi phối hợp: “Nếu như Duệ Duệ nhà ngươi thật sự muốn ngồi khí cầu, chờ ta cùng Bạch Hy trở về, các ngươi mê bao lâu liền chơi bấy lâu.”

Gặp Diệp Ý Tiêu hào phóng như vậy, Vương Duy Duệ vô cùng xấu hổ, lôi kéo Cung Huyền Nguyệt đi đến một bên.

Kinh khí cầu chậm rãi bay lên giữa tiếng chúc phúc của mọi người, rất nhanh đã đến giữa không trung. Ánh nắng khó gặp vào ngày đông, chiếu lên hai người vô cùng ấm áp dễ chịu.

Bạch Hy nhìn quang cảnh trang viên bị tuyết trắng bao trùm ngày càng nhỏ phía dưới,  không khỏi sợ hãi thán phục: “Đẹp quá.”


“Bảo bối, thích a?” Sau khi đem nhiên liệu thêm đủ, Diệp Ý Tiêu đi tới sau lưng Bạch Hy, hai tay dang ra ôm lấy hắn.

“Ân, ta rất thích.” Bạch Hy quay đầu lại, kiễng chân hôn lên môi Diệp Ý Tiêu: “Cám ơn ngươi.”

“Heo ngốc, nói cám ơn cái gì, hống ngươi vui vẻ chính là trách nhiệm của ta.” Diệp Ý Tiêu bây giờ nói lời thâm tình vô cùng thuận miệng.

“Ý Tiêu, chúng ta cứ như vậy, vĩnh viễn cùng một chỗ, được không? Trong tình yêu, chỉ có chúng ta.” Bạch Hy tại trong ngực Diệp Ý Tiêu xoay người lại, để cho hai người đứng mặt đối mặt.

“Hảo, ta đáp ứng ngươi.“Diệp Ý Tiêu nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo tinh khiết như băng của Bạch Hy, nhẹ nhàng cười: “Honey, ngươi phải nhớ kỹ, ta yêu ngươi.”

“Ta biết rõ.” Bạch Hy dúi đầu vào ngực ái nhân: “Ta mãi mãi chỉ yêu ngươi.”

Hai người mười ngón tay quấn quýt đan xen, hai chiếc nhẫn cùng kiểu dáng phản chiếu ánh sáng mặt trời ấm áp, tỏa ra hào quang chói mắt.

Ngày đó, khinh khí cầu trở hạnh phúc cùng tình yêu bay một vòng quanh Toronto, rắc xuống tầng tầng lớp lớp yêu thương…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui