Ngày hôm sau, Bạch Hy bị điều dưỡng viên mang đi kiểm tra tổng quát, cơ hồ mỗi khoa, mỗi phòng đều lạng vào một lần, lại thêm đêm qua mới làm vận động trên giường, chờ mọi việc xong xuôi, Bạch Hy đã mệt tới mức ngủ suốt một buổi chiều.
Đến khi hắn tự tỉnh lại, đèn trongphòng đều đã được bật. Bạch Hy chống tay ngồi dậy, hướng chiếc đồng hồ kiểu dáng châu Âu xa hoa treo trên vách tường nhìn xem. Hẳn là đã 8:30, nói cách khác, Bạch Hy đã ngủ suốt sáu tiếng!
Trong phòng không có người, Bạch Hy có chút ngẩn người, tới tận khi Diệp Ý Tiêu mang theo một chiếc thực hạp [hộp đồ ăn] đi vào.
“Tỉnh rồi? Ngươi vẫn có thể ngủ a.”Diệp Ý Tiêu đem đồ đặt xuống đầu giường, nới lỏng caravat: “Ta lúc bảy giờ đã trở lại. Thấy ngươi ngủ ngon như vậy, không đành lòng đánh thức nên đã ăn tối trước. Ngươi đói bụng không? Nhanh đi đánh răng sau đó ăn cơm. Ăn xong, ta mang ngươi ra ngoài tản bộ một chút.”
“Thật a?” Bạch Hy nghe xong lập tức tinh thần tỉnh táo: “Đi chỗ nào a?”
“Đi bộ nửa giờ là tới a.” Diệp Ý Tiêu biết rõ Bạch Hy buồn chán tới sắp mốc, nên hôm nay mới cố ý đem hắn rangoài.
Bạch Hy nhíu mày, phạm vi này cũng quá nhỏ đi, nhiều lắm chỉ có thể tới công viên kế bệnh viện, vì vậy liền đề nghị:“Có thể lái xe đi không a? Ta muốn đi nhà sách.”
“Không được, thân thể ngươi còn chưa hoàn toàn khôi phục, đi xa như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Ngoan, nghe lời ta.” Diệp Ý Tiêu vò vò đầu Bạch Hy, rất có kiên nhẫn mà dụ dỗ.
“Đã biết rõ lão tử chưa khỏi hẳn, tốiqua ngươi còn đè a…” Bạch Hy vừa bất mãn làu bàu, vừa vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Bóng lưng Bạch Hy vừa khuất, tươi cười trên mặt Diệp Ý Tiêu lập tức bị thu lại. Buổi sáng hôm nay, Bạch lão gia tử vừa kêu luật sư cùng công chứng viên tới phòng bệnh, trước mặt tất cả mọi người đọc di chúc. Nội dung cụ thể Diệp Ý Tiêu tạm thời chưa rõ, nhưng nhìn theo phản ứng của mọi người trong Bạch gia cũng đủ biết, trong bản di chúc này, Bạch Hy chiếm một phần rất quan trọng.
Lúc chiều, mẹ Bạch Hy đã trực tiếp lên đây. May mà y tá nghe theo căn dặn của Diệp Ý Tiêu, kịp thời ngăn lại, kiên quyết không cho nàng bước chân vào lầu sáu. Nếu không, lúc này không biết Bạch Hy đã bị quấy rối thành cái bộ dạng gì rồi.
Tận khi Diệp Ý Tiêu đi lên, Bạch mẫu mới không cam lòng rời đi, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn y. Còn nghĩ muốn lợi dụng Bạch Hy? Diệp Ý Tiêu cười lạnh. Lúc trước, việc Bạch Hy trở thành người yêu của y, vợ chồng Bạch nhị thiếu gia đã tốn không ít công phu a! Cái này chính là, vì lợi ích của bản thân, đến con ruột cũng có thể hi sinh. Hiện giờ, cục diện trở thành như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tranh đoạt số gia sản lớn kia.
Đưa mắt nhìn Bạch Hy xoa xoa mặt từ nhà tắm đi ra, Diệp đại tổng tài lập tức bước qua, nắm tay hắn kéo lại ghế salon. Sau đó, từ thực hạp lấy ra bữa tối đầy đủ sắc vị.
Bạch Hy sớm đã bụng đói kêu vang,nhìn thấy mỹ vị thì hai mắt liền sáng lên. Không chờ sự đồng ý của Diệp Ý Tiêu, trực tiếp tự mình đi bới cơm.
Diệp Ý Tiêu ngồi bên cạnh vội vàng đổ canh. Thấy hắn ăn thực vui vẻ, thần sắc trên mặt liền thả lỏng rất nhiều. Chờ khi Bạch Hy đem đồ ăn tiêu diệt bằng hết, không chừa miếng nào, lập tức đưa hắn một chén canh siêu cấp bổ dưỡng.
“Ý Tiêu, ngày mai ta thật sự có thể đi gặp gia gia sao?” Bạch Hy chớp mắt, một bên ăn canh một bên hỏi.
“Ân, ta cùng ngươi đi gặp lão.” Diệp Ý Tiêu gật đầu, tiện tay cầm tờ báo trên bàn trà lên xem. Nào ngờ mới liếc mộtcái, sắc mặt của lập tức tái nhợt, toàn thân lộ ra hàn khí bức người.
Bạch Hy kinh ngạc, lóp ngóp ngó qua coi, chỉ thấy trang báo Diệp ý Tiêu đang xem là chuyên mục giải trí, lại nhìn sắc mặt âm trầm dọa người của y, chợt nhớ tới đại minh tinh điện ảnh nào đó, ngượng ngùng mở miệng: “Nghiêm Huyễn Hi kia chuyện xấu thật nhiều, một chốc là ngươi, một chốc đã là thiếu gia họ Hồng.”
Diệp Ý Tiêu sắc mặt đen thùi, khôngnói câu nào, đem tin tức trong bài báo đọc hết, rồi trầm mặc một lát mới lên tiếng:“Bạch Hy, lát nữa ta không thể ra ngoài tản bộ cùng ngươi. Ngươi ở trong phòng coi tivi hoặc lên mạng a. Ta có chút việc cần xử lý.”
Bạch Hy đáp ứng, cúi đầu im lặng ăn canh, trong lòng thập phần thất vọng. Người kia vẫn giống như trước, tựa như mộtcâu chuyện cổ tích thật đẹp, đầy huyễn hoặc nhưng không thể tới gần.
Diệp Ý Tiêu đi rồi, Bạch Hy mở máy tính lướt mạng. Suốt ba năm không tiếp xúc với internet rất nhiều thứ đều đã không quen. Hắn cũng chẳng dậy nổi hứng thú gì nữa. Lúc trưa lại ngủ quá nhiều, giờ cũng không buồn ngủ, suy nghĩ một lát liền quyết định vẫn là đi ra ngoài mộtchút a.
Mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân ra ngoài thì quá gây chú ý. Bạch Hy trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn mở tủ đồ của Diệp Ý Tiêu. Bên trong cũng không có nhiều quần áo, đa số là áo sơ mi cùng quần tây. Bạch Hy chớp chớp mắt, tại vị trí khuất tìm được một kiện áo pull cùng một chiếc quần hưu nhàn màu kem. Mặc vào mới thấy vô cùng vừa vặn, có lẽ là do Diệp ý Tiêu cố tình mua.
Bạch Hy thay một thân quần áo thoải mái cùng giày thể thao, lại từ tủ đầu giường móc ra cái ví cũ. Đây là lần trước, thời điểm qua thăm, Đặng thúc đem trả hắn túi du lịch bỏ lại công trường. Nhưng cái túi kia cùng quần áo bên trong chỉ trụ lại được vài giờ liền bị Diệp đại tổng tài coi như rác mà ném đi, chỉ để lại ví tiền.
Lúc đó vẫn là nên ngăn cản y nga… Bạch Hy thở dài, sau đó rời khỏi phòng. Lúc ngang qua chỗ phòng trực, một y tá rất có trách nhiệm liền gọi lại, hỏi thăm hắn muốn đi đâu.
Bạch Hy mỉm cười nói: “ Ở trong phòng quá buồn chán, thừa dịp gió mát ra ngoài đi tản bộ, rất mau sẽ trở về.”
Vị y tá cầm một xấp giấy đăng ký ra vào để hắn điền lại danh tính cùng thời gian ly khai, Bạch Hy liền từng cái làm theo hướng dẫn.
Đêm mùa hè, trên phố khắp nơi đều là người tản bộ. Một ít cửa hàng lớn cùng siêu thị có điều hòa chính là địa điểm được dân chúng rất yêu thích.
Bạch Hy đi từ cổng sau bệnh viện, rẽ phải, đi tiếp chừng hai mươi phút, thấy một trung tâm thương mại lớn liền đivào. Rời khỏi thành phố này đã ba năm, nơi đây thay đổi từng ngày làm cho Bạch Hy có cảm giác bản thân hoàn toàn lạc lõng.
Trong sảnh không khí mát lạnh, lượng người qua lại cũng vô cùng lớn. Bạch Hy đi ngang vài gian hàng, đột nhiên cảm thấy muốn tự mua cho mình chút quần áo.
Nghĩ liền làm, Bạch Hy theo dòng người tiến vào một cửa hàng… khắp nơi treo biển triết khấu, dựa vào sở thích lúc trước mua không ít quần áo. Chờ đến lúc giỏ đồ trong tay có điểm nặng bất thường mới ngưng lại.
Lúc thanh toán, hắn mất hơn hai ngàn tệ. Bất quá cũng không sao, trong đó vẫn là có hơn một ngàn lần trước trộm từ Diệp ý Tiêu.
Trở lại bệnh viện, đã là hơn mười một giờ, nữ y tá vừa thấy hắn liền lập tức chạy lại, vạn phần lo lắng nói: “Bạch tiên sinh, xin ngài lập tức gọi điện thoại cho Diệp tiên sinh a. Ngài ấy nói nếu Bạch tiên sinh không trở lại, sẽ kêu luật sư kiện chúng ta đã tắc trách a!”
Bạch Hy rất kinh ngạc, vội hỏi chuyện gì xảy ra. Nguyên lai, sau khi hắn ra ngoài dạo phố mua đồ, Diệp Ý Tiêu đã gọiđiện tới.
Biết Bạch Hy ra ngoài một mình, Diệp đại tổng tài liền bạo phát, tức giận mắng y tá trực ban tại sao lại để Bạch Hy đi một mình, vạn nhất hắn có việc gì, ta tuyệt đối không tha cho các người..vânvân…
Nữ y tá nước mắt lưng tròng, nghĩ tới đi làm đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được loại người nhà bệnh nhân ngang ngược không nói lý tới vậy. Nhưng biết rõ đối phương lại là đại nhân vật, không thể đắc tội nên chỉ có thể gấp đến độ xoay vòng vòng.
Bạch Hy vội vã đi gọi điện thoại, nhưng đi được hai bước liền xấu hổ quay lại: “Thực xin lỗi, có thể mượn điện thoại của các ngươi a? Ta không có điện thoại.”
Thời buổi này rồi mà không có điện thoại, hiếm có a! Dưới ánh kinh ngạc của nữ y tá, Bạch Hy vội vã bấm dãy số đã nhớ kỹ trong đầu.
“Đã tìm được Bạch Hy chưa?” Điện thoại rất nhanh đã được tiếp nhận, trong loa truyền đến giọng nói tràn đầy hàn khí của Diệp Ý Tiêu.
“Ách, ta là Bạch Hy a.” Bạch Hy mất tự nhiên nói, hắn cũng không muốn liên lụy mấy y tá bị mắng nga. Huống hồ Diệp Ý Tiêu đã ra ngoài, vì cái gì hắn lại không được đi dạo a?
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi mới nghe Diệp Ý Tiêu nói: “ Tiểu Hy, ngươi như thế nào lại tùy tiện ra ngoài? Vạn nhất đụng trúng miệng vết thương thì sao? Ngươi hôm qua mới vừa cắt chỉ!”
“Ta không sao.” Bạch Hy vừa nói vừa đưa cái túi trong tay ra. Rất nhanh liền ý thức được Diệp Ý Tiêu sẽ không nhìn thấy, không khỏi tự cười giễu: “Ta mệt mỏi, muốn đi ngủ, có gì mai nói, gặp lại sau.” Nói xong, cũng không đợi Diệp ý Tiêu trả lời, trực tiếp gác điện thoại rồi trở về phòng tắm rửa đi ngủ.
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại đã là tám giờ sáng, nửa tiếng nữa Long Diệu Thanh sẽ tới thăm bệnh. Bạch Hy vộivàng rời giường rửa mặt, thay đồ bệnh nhân mới được đưa tới.
Đêm qua Diệp Ý Tiêu không trở về. Ban đầu, Bạch Hy còn cho rằng mình sẽ không ngủ được. Bất quá, hiện tại xem như là lo hão. Hắn ngủ rất ngon a! Đây là chuyện tốt, tối thiểu là đối với Diệp Ý Tiêu, hắn cơ bản đã không còn bất kỳ ham muốn chiếm giữ nào. Bạch Hy nhìn hình ảnh tinh thần sảng khoái của bản thân đang phản chiếu trong gương, lộ ra một cái tươi cười sáng lạn. Không tệ, không hy vọng gì thêm nữa, cứ như vậy hắn mới sống thoải mái được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...