Đúng Như Em Ôn Nhu

Trận đấu kết thúc, chúng tôi trở lại phòng nghỉ chờ đợi đối thủ của trận chung kết. Đeo tai nghe, yên tĩnh nghe nhạc nhẹ, buông tóc, toàn thân thả lỏng tựa vào ghế.

Đột nhiên có người nhẹ nhàng gõ cửa, căn phòng náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh.

“Mời vào.” Ohtori Zaki nhàn nhạt lên tiếng trả lời.

Một người bé bỏng chậm rãi đi vào, phía sau là Nhị Tịch cao tráng. Urukawa Momoko đi đến trước mặt tôi, vươn tay phải, mỉm cười nói: “Hôm nay cám ơn em đã giúp chị nhìn rõ sự chênh lệch và thiếu sót của mình.”

Tôi lập tức đứng dậy, nắm lại bàn tay nhỏ bé kia, cung kính nói: “Tiền bối khen trật rồi, cám ơn chị đã chỉ giáo.”

“Ừ ~ ừ ~” chị ấy đáng yêu nghiêng nghiêng đầu, dùng ngón trỏ chỉ môi dưới, dùng giọng nói như chim hoàng oanh nói, “Chỉ sợ trong đám bạn cùng lứa tuổi, em rất khó tìm được đối thủ đấy. Ha ha, chị rất chờ mong lần sau được giao thủ với em.”

“Vâng!” Tôi lộ ra một cái mỉm cười chân thành, “Tiền bối là người đầu tiên bức được em sử dụng chiêu số Tân Âm Lưu, chị rất lợi hại.”


“Đương nhiên rồi, chị là Momoko LuônThắng mà.” Chị ấy hất cằm hơi nhọn lên, dáng vẻ đắc ý khiến mọi người ở đây không khỏi cười ra tiếng.

“Đúng rồi, Ohtori-kun.” Đột nhiên Urukawa Momoko thay đổi giọng điệu, nghiêm túc nhìn đội trưởng, “Mặc dù có chút mạo muội, nhưng câu lạc bộ nữ kiếm đạo trung học Rimizu chúng tớ muốn cùng Hyoutei các bạn tiến hành luyện tập ở trại huấn luyện trước khi giải đấu cả nước diễn ra. Thực lực hai đội không phân biệt được cao thấp, nếu huấn luyện cùng nhau thì sẽ có lợi ích rất lớn cho cả hai bên.”

“Được, chúng tớ rất vinh hạnh.” Ohtori-senpai hơi gật đầu, “Thời gian cụ thể thì từ phó đội trưởng hai bên bàn bạc rồi quyết định đi.”

“Về sau, mong mọi người giúp đỡ.” Hai vị đội trưởng nhìn nhau, tình hữu nghị của hai đội ngũ bắt đầu nóng lên.

Urukawa Momoko và Watanabe Yuuri vừa rời đi, cửa phòng chờ đột nhiên bị đẩy ra. Mai thở hổn hển nhìn tôi, phía sau cậu ấy là Yuki, thủy tiên cùng với các bạn khác trong lớp học. Rất khoa trương, tôi bất đắc dĩ thở dài, nói với Ohtori-senpai: “Đội trưởng, em xin phép đi ra ngoài một chút.”

“Ừ, đừng đi lâu quá, sớm trở về nghỉ ngơi.” mỹ nhân Ohtori hơi hơi gậtđầu.

Mới đi ra phòng nghỉ, tôi đã đột ngột bị Mai dùng cả tay chân ôm chặt.”Quá lợi hại! Thật sự quá lợi hại!” Mai lắc tôi qua lại.

“Đừng kích động, đừng kích động, đầu tớ sắp hôn mê rồi!” Trước mặt đều là sao nhỏ, sáng lấp lánh chợt lóe chợt lóe.

Mạnh mẽ giúp tôi đứng thẳng, Mai sùng bái nhìn tôi. Yuki vỗ vỗ vai tôi, giơ một ngón tay cái lên. Hiếm khi được nữ độc miệng khen ngợi, lập tức chống nạnh ưỡn ngực, vào trạng thái khổng tước xòe đuôi!

“Đúng là kiếm thuật hoa lệ, không uổng công bổn đại gia phải chen chúc trên khán đài cũ nát như vậy để cổ vũcho cái cô gái không hoa lệ kia.” Atobe đút hai tay vào túi, nhếch lông mày, điển hình trạng thái nữ vương, “Ne ~ Kabaji” giọng nói thật uyển chuyển.

“Wushi”


Quay đầu, nhìn thấy bá tước giống như chim nhỏ nép vào người Kabaji, khóe miệng tôi run rẩy, trong lòng vô hạn đồng tình nghĩ: kiếp trước của bạn Kabaji chắc chắn là bị hoa thủy tiên nguyền rủa, đời này kiếp này sợ là khó thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của tên siêu cấp tự kỷ kia.

Thật vất vả ‘đột phá vòng vây’ trở lại phòng nghỉ, lại đeo tai nghe. Mở túi ra, lấy di động, có tin nhắn. Một tin là bố, nhưng giọng điệu hoàn toàn là mẹ già, nhất định là vừa đánh chữ vừa vừa khóc vừa cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Tin nhắn tiếp theo là chị, chị Kuyou vẫn dịu dàng săn sóc như vậy, yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt bản thân.

Tin nhắn cuối cùng là Kunimitsu, trên màn hình chỉ có một câu ngắn ngủn: trận đấu rất phấn khích, không được sơ suất, tiếp tục nỗ lực. Chưa tới phòng thay quần áo, đã biết tầm quan trọng của đại chiến,phải tiến hành tinh thần chuẩn bị hết sức chăm chú, sự quan tâm như vậy thật sự rất khó có, cậu ấy thật sự rất tri kỷ.

“Đối thủ trận chung kết là trung học Ogasawara của tỉnh Saitama!” chị Kikuri vọt vào, lớn tiếng tuyên bố, “Sau khi hai trận bán kết nam chấm dứt rồi chúng ta lên.”

“Trung học Ogasawara?” Tôi ghé tai nghe, tò mò chớp chớp mắt.

“Sao thế? Cậu không biết?” Bên cạnh, Terauchi Chiyo nhìn tôi như đang nhìn một củ khoai lang vậy.

“Nakamura hồi trung học cơ sở không tham gia giải đấu, không biết là rất bình thường.” chị Kikuri vỗ vỗ vai tôi, nhẫn nại giải thích, “Câu lạc bộ kiếm đạo nữ bộ trung học cơ sở Ogasawara cũng lợi hại như bộ phổ thông trung học Rimizu, là thế này.” Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.

“Bốn năm liên tục đạt được quán quân kiếm đạo nữ trung học cơ sở khu Kanto, nhưng mà bởi vì bộ trung học phổ thông của trường trung học Ogasawara ở nơi khá hẻo lánh, cho nên rất nhiều thành viên có thực lực lúc lên trường trung học bậc cao đẳng toàn lựa chọn trường học khác. Nhân tài xói mòn nghiêm trọng, khiến bộ trung học phổ thông các cậu ấy luôn chỉ cóhọc sinh năm thứ tư là cao nhất. Vừa rồi, chị có xem vòng bán kết của các cậu ấy, thực lực tuy rằng không mạnh bằng Rimizu, nhưng mà tác phong của họ khá cường hãn, hơn nữa kiếm thuật có chút âm tà.” chị Kikuri nhíu nhíu đầu mày, nghiêm túc nói.


Âm tà? Dùng chiêu âm hiểm sao? Mặc kệ nó, đả bại họ chẳng phải là được rồi sao. Nghĩ đến đây, tôi thờ ơ nhún nhún vai.

“Các cậu ấy phạm quy sao?” Tanaka-senpai lo lắng hỏi.

“Ừ, hơn nữa là phạm quy rất kín đáo. Đa số ra tay ở điểm mù của mắt trọng tài, kiếm đạo rất không trong sáng.” chị Kikuri căm giận nắm chặt hai đấm.

“Mọi người phải cẩn thận, không thể bị họ quấy rầy tiết tấu.” Ohtori-senpai nhàn nhạt dặn dò.

“Vâng!” Trong phòng nghỉ truyền đến trả lời vang dội.

Còn có hai trận vòng bán kết nam, nói đúng ra thì cách trận chung kết còn có khoảng một giờ nghỉ ngơi. Lãng phí thời gian là đáng xấu hổ! Tôi đắp đồng phục của đội, nằm ngang ở trên ghế đá, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui